“Hoàng, hoàng thúc…” Cảnh Mân ủ rũ, cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, “Người đừng nói cho nương ta biết chuyện.”
Hắn gần đây hay cùng ngoại tổ phụ thường xuyên qua lại với mấy người huynh đệ kia, nghe bọn họ xưng ta đã quen, vô ý buột miệng theo.
Tuyên Đế bất khinh bất đạm liếc mắt quét hắn một cái, đem đứa cháu này vứt sang một bên, đi tới noãn tháp nhìn xuống, thấy người đã tỉnh. Tiểu cô nương dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, mới tỉnh một chút lại thấy một bóng dáng màu vàng rạng ngời, mắt to sáng lên, từ bên trong chăn gấm vươn tay về phía hắn, “Hoàng Thượng.”
Mấy ngày nay nàng và Tuyên Đế hay gặp nhau, lại thêm Tuyên Đế đối với nàng thường thường thu liễm một thân lãnh khí, làm cho lá ganTri Y càng ngày càng lớn hơn.
Tuyên Đế nhẹ gật đầu, vẻ mặt bình thản. Năm ngày qua, hắn không mặc quần áo trắng, nhưng bên hông vẫn đeo đai lưng và hà bao màu sắc mộc mạc, hoa văn tay áo cũng đổi thành tường vân. Lông mày hắn dày như đao nhọn, sắc bén vô cùng, lưng thẳng, càng tôn thêm thân hình thon dài. Áo choàng đen bên ngoài còn chưa cởi xuống, cổ áo viền lông chồn trắng làm Tri Y tò mò, nga một tiếng, “Tiểu Tuyết Bảo.”
Nàng đang còn tưởng đó là con mèo con của nàng đang quấn trên cổ Tuyên Đế, An Đức Phúc lại mở khuôn mặt tươi cười tiến lên, “Hiện tại Tuyết Bảo của cô nương không có ở đây, mèo con ham chơi, Nguyên ma ma đã đi tìm, cô nương đợi lát nữa là có thể nhìn thấy.”
Tri Y nhìn về phía hắn, “An… Phúc.”
Suy nghĩ hồi lâu mà không nhớ ra tên đầy đủ, nàng nghiêng nghiêng đầu, làm An Đức Phúc mỉm cười một cái, dáng vẻ có chút thật lòng, “Nô tài là An Đức Phúc, cô nương nhớ được đúng là vinh hạnh của nô tài, không nhớ rõ cũng không hề gì.”
“An, Đức Phúc.” Tri Y nghiêm túc lặp lại, tự mình cười rộ lên, tay Tuyên Đế nhấc lên, đưa bàn tay lộ bên ngoài của nàng thả xuống, thuận thế bị Tri Y cầm một ngón tay, hắn lại để mặc cho nàng nắm.
Cảnh Mân đang bị vứt sang bên cạnh trừng to mắt, dường như không thể tin rằng từ trước đến nay hoàng thúc luôn để mặt lạnh với bọn họ lại có bộ dáng ôn hòa như vậy.
“Cô nương có lạnh không?” An Đức Phúc thả giọng ôn nhu, để giọng ít phần sắc nhọn.
“Không lạnh.” Tri Y lắc lắc đầu nhỏ, bàn tay nhỏ bé nóng hầm hập đem một ngón tay của Tuyên Đế hướng vào bên trong chăn, “Hoàng Thượng, người lạnh.”
Tuyên Đế mới từ bên ngoài vào đây, mang theo hơi lạnh toàn thân. Hắn vốn muốn đi gặp Kính Mẫn Thái Hậu trước, biết được Thái Hậu và Tín Vương phi đang nói chuyện nên đi vòng đến đây gặp Tri Y.
Nghe nàng nói ngón tay khẽ nhúc nhích, lại được hơi ấm mềm mại bao trùm lại, hắn cúi đầu nhìn về phía Tri Y, tiểu cô nương đang thích thú với bàn tay của hắn. Bàn tay nhỏ bé mở ra so sánh, tựa hồ đang thắc mắc vì sao tay hắn so với chính mình lại lớn đến như vậy.
Ánh mắt Cảnh Mân trừng lớn hơn nữa, quan sát một vòng, muốn tìm xem muội muội này có cái gì đặc biệt, mà lại có thể nói chuyện với hoàng thúc của hắn từ trước đến nay luôn nghiêm túc hung dữ như vậy.
Lửa trong chậu than bạc cháy nhấp nháy, Tích Ngọc cẩn thận thêm mấy khối, có chút kỳ quái vì sao nơi này có địa long rõ ràng rất ấm mà còn dùng thêm chậu than sưởi, nhưng mà đây là chủ tử phân phó, nàng không nên tò mò, nghe lời làm là tốt nhất.
Gian ngoài truyền đến thanh âm cửa bị đẩy ra, Lâm ma ma xốc mành gấm lên, một trận gió lạnh ngoài điện theo đó mà vào, làm cho Tri Y lập tức tụt vào trong chăn.
“Hoàng Thượng.” Lâm ma ma hành lễ, phía sau theo một tiểu cung nữ bưng bát thuốc, “Nô tỳ đến đút cô nương uống thuốc.”
Tuyên Đế gật đầu, đổi lại vị trí. Lâm ma ma tiến lên mặc áo dày cho Tri Y, lại dùng tấm thảm ôm lấy nàng đặt vào lòng ngồi, khuôn mặt nhu hòa, “Cô nương yên tâm, thuốc này không đắng đâu, Thái Hậu nương nương bảo Thái y bỏ thêm cam thảo, uống vào rất giống với mật ong.”
Tri Y nhìn nước thuốc màu nâu trong bát nhỏ, mùi đắng xộc thẳng vào mũi, nhịn không được quay đầu ôm Lâm ma ma, “Ma ma, ma ma.”
Nàng cũng không nói cái gì, chỉ là thanh âm mềm mại ngọt ngào tựa đường mật vậy. Lâm ma ma trước kia có nghe Từ ma ma nói, đừng thấy cô nương ngày thường ngoan ngoãn chưa bao giờ làm người khác khó xử, một khi phải uống thuốc, thật đúng là một tiểu tổ tông, cố tình làm một bộ dạng ngọc tuyết đáng yêu, ai nấy đều không đành lòng ép nàng.
Lâm ma ma đau đầu, chỉ có thể ôm nàng nhẹ dỗ dành, “Cô nương đừng sợ, thuốc thật sự không đắng đâu, ma ma uống trước một ngụm cho người xem xem.” Bà bưng lên bát chạm một chút, “Ngọt quá, cô nương không tin cứ thử xem?”
Cảnh Mân xem nửa ngày, nhìn muội muội này loay hoay thẳng ra là không chịu không uống thuốc thì không khỏi vui vẻ, hai ba bước chạy tới, “Muội muội tên gì vậy?”
Tri Y tò mò nhìn phía hắn, lần đầu tiên nàng nhìn thấy người lớn mà so với chính mình cũng không khác lắm, “Hàm Bảo Nhi.”
“Hàm Bảo Nhi?” Cảnh Mân không chớp mắt nói, “Thật là dễ nghe, cùng bộ dáng muội muội đẹp như nhau.”
Lâm ma ma và An Đức Phúc mấy người nhất thời mỉm cười, tiểu thiếu gia này cũng không biết nghe chỗ nào mà nói, thấy cô nương bất luận lớn nhỏ cũng khen đẹp, người nghe xong tự nhiên thường vui vẻ hẳn lên, nhưng này vị tiểu chủ tử mới lớn một chút a, làm sao hiểu được mà quan tâm những lời này đâu.
Quả nhiên, Tri Y nghiêng đầu, ánh mắt nhìn nghi hoặc.
Cảnh Mân tiếp tục nói: “Ta hơn muội một tuổi, muội phải gọi ta là ca ca. Muội muội, Lâm ma ma lừa ngươi đấy, thuốc này ta ngửi liền biết rất đắng, chắc chắn uống không ngọt.”
Lâm ma ma: … Còn tưởng rằng là người đến giúp đỡ, ai dè cũng là tiểu quỷ gây sự.
Tri Y gật đầu hùa theo, nàng cũng đoán được, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên: “Đắng.”
Hai má nàng phồng lên, giống như đang ngậm vật gì vậy, nhìn mềm mại non mịn. Cảnh Mân trong lòng ngứa ngáy, cùng nàng thương lượng, “Muội muội không muốn uống, chi bằng để ta giúp muội? Chỉ có điều là chờ ta uống hết, muội để cho ta véo mặt một cái, kêu ta ca ca được không.”
Tuyên Đế nghe đứa cháu nhỏ càng nói càng kỳ cục, thuốc cũng không thể tùy tiện thay uống. Hắn đen mặt, An Đức Phúc vội vàng mở miệng, kéo Cảnh Mân qua, “Tiểu tổ tông của ta ơi người đừng phá phách nữa, cô nương uống thuốc đương nhiên là vì không muốn sinh bệnh, đợi bị bệnh mới thực sự là khó chịu đấy, huống chi thuốc này không phải có thể tùy tiện uống được, người lại không…phi phi phi xem mồm miệng nô tài này, người thực sự rất khỏe, nhưng tóm lại người đừng nói lung tung nữa.”
Cảnh Mân cũng nghi hoặc, “Không thể uống? Mấy ngày hôm trước cha không muốn uống thuốc liền trực tiếp cho uống hết, còn bảo ta không được nói cho nương biết đó.”
Đương nhiên, Tín Vương uống kỳ thật cũng không phải thuốc, mà là canh tỉnh rượu. Cảnh Mân do là nghe được lời Tín Vương phi, “Nếu hắn thích uống, ta cho thêm nhiều hoàng liên vào nữa, xem xem có trị được thân bệnh nghiện rượu của hắn hay không.”
Có thể trị bệnh, chắc hẳn là thuốc. Cảnh Mân nghĩ như thế, dựa vào ngày đó cha mình ném cho mình một chén canh thuốc, làm hắn đến khổ vì đầu lưỡi đắng đến phát tê.
An Đức Phúc không biết nội tình, chỉ có thể đỡ trán, “Tín Vương gia thật đúng là càng ngày càng làm càn…”
Tri Y nghe xong lời hắn nói, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng chỉ vào Cảnh Mân gật đầu, “Uống thuốc.”
Lâm ma ma quả thật dở khóc dở cười, “Cô nương, thuốc này không thể cho người ta uống thay được đâu.”
Lời nói đang dở thì Tuyên Đế bước một bước tới, lại ngồi xuống đối diện, nhận lấy cái chén trong tay Lâm ma ma, ra ý bảo bà để Tri Y ngồi lại trên tháp.
Nhìn động tác hắn hẳn là muốn đích thân cho tiểu cô nương uống dược, Lâm ma ma thiếu chút nữa ôm người ngã lăn xuống, cứng nhắc lui sang một bên, thấy bộ dáng An Đức Phúc cũng không chút kinh hãi, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: Hoàng Thượng từ khi nào mà có thể thân cận với người khác như vậy.
Bà hồi tưởng chủ tử nhà mình cùng Hoàng Thượng gặp nhau thì chỉ luôn một cảnh, chủ tử theo thói quen vẻ mặt nghiêm túc, Hoàng Thượng từ trước tới giờ cũng chỉ luôn tỏ lòng kính trọng, mẫu tử hai người ngày ngày đều là khối băng lạnh, cũng không trách được người bên ngoài đôi khi tụ lại bàn tán biệt danh Hoàng Thượng là mặt lạnh.
Tri Y mặc đồ vừa dày vừa nặng, đột nhiên bị thả lại trên tháp, không cẩn thận ngã lăn tròn. Đợi lúc nàng và thảm nhỏ đấu tranh mới miễn cưỡng giãy dụa ló ra khuôn mặt nhỏ nhắn, thìa liền đưa tới bên môi.
Nàng ngửa đầu nhìn lại, đối diện là một đôi mắt đen thẳm như mực, Tuyên Đế vẻ mặt bình thản, nhưng lại làm cho nàng không dám loay hoay né tránh nữa.
“A” Nàng nhẹ kêu một tiếng, An Đức Phúc tràn đầy ý cười, “Cô nương uống nhanh đi.”
Trừng mắt nhìn thẳng, Tri Y chậm rãi hé miệng, uống vảo một muỗng, ngón tay níu lấy tay áo Tuyên Đế, cái miệng nhỏ hướng lên uống.
Tuyên Đế từng thấy qua bộ dáng mèo con uống nước, rất giống với tiểu cô nương giờ lúc này, lưỡi nhỏ mà liếm rất nhanh, thỉnh thoảng có khi kêu hai tiếng ‘Meo meo’.
Áo ngủ màu hồng nhạt bị vén lên phân nửa, một nửa khác khoác lên hai chân Tri Y. Sợi tóc đen bóng rũ xuống trên trán, xem ra nó thật mềm mại giống tiểu chủ nhân, làm lớp lót bên trong áo ngủ như nhuộm một chút màu mực.
Một lọn tóc nghịch ngợm phất qua phất lại nơi ngón tay Tuyên Đế, bị nhột một chút, hắn hơi rũ mắt xuống, chú ý tới đỉnh đầu tiểu cô nương có cái xoáy thập phần đáng yêu.
Hắn lại nhớ đến Tĩnh thái phi.
Lúc trước Tĩnh thái phi thỉnh hắn và Thái Hậu cùng đến, nói lời thỉnh cầu với Thái Hậu, hy vọng Thái Hậu sau này có thể che chở cho cháu gái mình chút ít. Nhưng Tuyên Đế làm sao không hiểu rằng những lời này của Tĩnh thái phi cũng là khẩn cầu chính mình. Chỉ là, hắn thân quân vương cũng không nên trực tiếp can thiệp gia sự thần tử, Tĩnh thái phi có lẽ là muốn hắn lúc rảnh rỗi có thể lưu tâm chút ít, rằng trên đời này còn có một tiểu cô nương khiến bà bận lòng.
Đầu ngón tay lơ đãng chạm nhẹ vào hai má mềm mại của tiểu cô nương, hơi thở Tuyên Đế trở nên dịu dàng.
Tĩnh thái phi cho hắn một ân tình, tựa như ruột thịt. Đáng tiếc, bà lại không có cho hắn cơ hội báo đáp ân tình, hắn chỉ có thể chăm lo tiểu cô nương duy nhất bà nhớ thương trước lúc rời đi, đảm bảo tiểu cô nương không chịu khổ.
Lâm ma ma nhìn một hồi, chờ chén thuốc cuối cùng cũng thấy đáy, trên mặt cười như nở hoa, cùng tiểu cung nữ bưng bát đi ra ngoài đến Thái Hậu phục lệnh(1).
Nghe Lâm ma ma hồi bẩm làm Thái Hậu có chút không thể tin, “Thật sự là Hoàng Thượng đút?”
“Đúng vậy ạ. Nô tỳ thật sự cũng giật mình, Hoàng Thượng vẫn là bộ dạng bình thường, nhưng khi người cầm bát, cô nương liền ngoan ngoãn uống hết.”
Thái Hậu khẽ cười đứng dậy, “Đúng là dọa người, Hoàng Thượng cũng thật là, hà cớ gì lại lấy bộ dáng hắn đối với đại thần đến hù dọa Hàm Hàm.”
“Hàm Hàm?” Tín Vương phi nghe xong cong môi, “Đúng là nhũ danh trẻ nhỏ, nghe thật đáng yêu. Chắc là tiểu cô nương khả ái đáng yêu lắm, bằng không với tính tình Hoàng Thượng làm sao có thể kiên nhẫn thế này.”
Thái Hậu gật đầu, “Đúng là rất lanh lợi. Tĩnh thái phi đem người phó thác cho ai gia, ai gia thế nhưng cả ngày lo lắng, chỉ sợ không chăm sóc chu đáo.”
“Mẫu hậu lo lắng nhiều rồi, bên người đều là các ma ma chu đáo tài giỏi, con dâu còn hâm mộ, làm sao lại chiếu cố không tốt cho một tiểu cô nương được.”
Thái Hậu lắc đầu, than nhẹ một tiếng, “Nếu Hoàng Thượng có con, chắc cũng như lớn như Hàm Hàm vậy, đáng tiếc…”
Trên trán Thái Hậu tràn đầy tâm sự, Tín Vương phi tiến lên nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay bà, “Chỉ là chưa tới lúc, Mẫu hậu đừng lo.”
Bởi vì Tĩnh thái phi mới tạ thế, Tín Vương phi cố ý mặc áo thật dài, tay áo đủ che đi mười ngón tay vừa được tô nước sơn từ hoa phượng tiên, nàng từ trước đến nay luôn thận trọng, sợ điểm này chọc Thái Hậu không vui, liền hạ tay dấu bên trong tay áo rộng.
“Ai gia hiểu được, chính là luôn cảm thấy… thời gian này cũng là quá lâu.” Thái Hậu nhịn không được nói, “Mắt thấy Nguyên Hàm đã năm tuổi, hậu cung Hoàng Thượng còn không có một bóng người, trong lòng ai gia này, thực sốt ruột a, aiii….”
Tín Vương phi động tác chậm lại, đối với việc Hoàng Thượng đương triều đến nay chưa lập hậu thêm phi nguyên nhân cũng có nghe nói quá, chỉ là mỗi lần nghĩ đến cũng không khỏi cảm thấy có điểm hoang đường.
“Mẫu hậu, những lời người nói, chẳng lẽ là thật ạ?”