“Núi kia, tên là gì”Thanh âm của Trạm Trường Phong có sự trầm ổn không hợp tuổi, câu hỏi cũng bị nàng biến thành câu trần thuật, hàm chứa mấy phần uy thế.
Chỉ là nàng nhàn rỗi nhàm chán, thuận miệng hỏi một chút, tổng quản ở bên lại lải nhải một tràng, “Điện hạ, ngài mau mau phủ thêm áo choàng đi, ngắm cảnh tuyết rơi mà lại ngắm ra cái gì nguy hiểm, tiểu nhân làm sao bẩm báo với Hoàng thượng, lại ăn nói làm sao với Lê dân, ai nha nha, để nô tài xem một chút, làm gì có núi đâu, hoàng thành là nằm ở bình nguyên mà điện hạ.
”“Làm càn, dám nói dối cô.
” Nàng hơi ngưng lại một chút, lông mày vừa nhíu xuống lại ngay lập tức giãn ra, có chút hậm hực.
Đài Trích Tinh cao trăm trượng, trải qua bao phong ba bão táp mà vẫn đứng vững ở hoàng thành, chỉ thiên mà tọa, khi đứng trên đó, ngẩng đầu cảm tưởng như tay có thể hái sao trời, ngắm vạn dặm giang sơn.
Ở phía trên đó gió cũng cực lớn, xen lẫn cả tuyết, giỏ thổi rèm bay phần phật, tạo nên một khung cảnh hào hùng khí phách.
Tiếng nói vừa trầm, một loạt nội thị bưng lò sưởi, áo choàng đồng loạt quỳ xuống, hoảng sợ như sái sàng, hô to: “Điện hạ bớt giận.
”Tổng quản nằm rạp trên mặt đất, mấy bông tuyết lả tả bay đến trên đôi giày nhung thêu hắc vân đính hạt, ông kiềm chế cảm tưởng muốn lau đi mồ hôi lạnh, tròng mắt cực lực hướng ra bên ngoài nhìn những đám mây đan xen chằng chịt …lướt qua, thầm nghĩ, ký ức hơn nửa đời người của mình không có sai mà, trong hoàng thành lấy đâu ra núi, ngay cả ba, bốn trăm dặm ngoài hoàng thành cũng tìm không ra núi.
“Điện hạ…” Ông không đoán được tâm tư của tiểu tổ tông, thăm dò nói, “có núi, là có núi, vừa rồi tiểu nhân miệng tiện, mong điện hạ trách phạt.
”“Ngươi nghĩ cô ngu dốt à, ” khóe miệng nàng hơi nhếch lên, lại không mang ý cười, giọng mỉa mai lạnh lùng.
Trạm Trường Phong không quan tâm đến tổng quản nữa, nhìn về phía những người khác, “Cô hỏi một lần nữa, ngọn núi kia, tên gì.
”“Điện hạ bớt giận!” Cả đám đầu cũng không dám nhấc, mặt sắp dán xuống đất đến nơi, sợ chọc nàng nổi giận.
Vốn Trạm Trường Phong cũng không vui vẻ gì, lần này ra đây ngược lại còn bị bọn họ làm cho tức giận, nàng nhìn về phía phương xa, ánh mắt chạm đến một ngọn núi đang nguy nga đứng, phảng phất như cùng thiên địa hòa làm nhất thể, nhưng lại rõ ràng mà tồn tại tại thế gian này, chỉ một chút thôi đã có thể bàng bạc cảm nhận được khí thế hùng vĩ, lộng lẫy của nó.
Nó vẫn đứng đó, từ lúc nàng bi bô tập nói đến đọc thơ luận sách, từ lúc nàng ở cung Vị Ương cho đến khi vào đế vương phòng, từ khi mới sinh, mỗi thời mỗi khắc nàng đều nhìn thấy nó.
Nó đã trở thành một phần trong cuộc sống của nàng, bình thường như từng viên gạch ngói trong cái hoàng cung này, bình thường đến mức nàng quên cả hỏi tên của nó.
Ai ngờ bây giờ chỉ hơi thuận miệng hỏi, lại nói cho nàng biết vốn không có núi.
Vậy cái mà nàng nhìn thấy là gì.
“Linh Tam!”“Có thuộc hạ.
” Ám vệ xuất hiện, giọng nói khàn khàn cứng nhắc mang theo chút ngạc nhiên.
“Nói cô biết, ngọn núi kia tên gì.
”Tuyết và gió mỗi lúc một lớn, mà trời đất lại vẫn mênh mông vắng lặng.
Một tên ám vệ luôn luôn hành xử ngắn gọn dứt khoát, lúc này lại có chút do dự, “Chủ nhân, trong hoàng thành không có núi.
”Tổng quản kinh hồn táng đảm, vụng trộm liếc thái tử điện hạ, vẻ mặt nàng vẫn khó lường như vậy.
Đến năm sau cũng mới chín tuổi mà thôi, nhưng ngay cả ông, người hầu hạ dưới gót chân nàng kể từ khi còn tấm bé cũng không có cách nào phán đoán ra ý nghĩ ẩn đằng sau khuôn mặt trước sau như một ấy.
“Không có núi…Thật sự không có núi…”Sự cô đơn đọng giữa hai đầu mày của nàng làm cho tổng quản hơi chút giật mình, chẵng nhẽ tiểu điện hạ đang thật sự hỏi có núi hay không ư?Ai uu, trúng tà mất rồi!!Tổng quản muốn nói lại thôi, “Điện hạ, ngài nhìn thấy cái gì vậy?”“Cô…” Ngón giữa tay phải của Trạm Trường Phong hơi cong lên, dần dần sắc mặt trở nên lạnh lẽo, tay áo hơi rung, “Hồi cung.
”Vừa hồi cung, Trạm Trường Phong đã phát sốt, khiến cả hoàng cung từ trong ra ngoài lo lắng.
Lão Hoàng Đế còn lo lắng cho nàng hơn cả mẹ ruột, thấy tôn tử hôn mê, ngay lập tức đem hết tấu chương sang cung Vị Ương phê duyệt, chỉ để có thể trông thấy nàng trong tầm mắt, thuận lợi cho việc chăm nom.
“Một lũ vô dụng, các ngươi phục vụ thái tử thế này à!” Lão Hoàng đế tức đến nỗi bệnh suyễn phát tác, người hầu phải vội vàng xoa ngực giúp thuận khí, đồng thời gọi lại tên thái y đang trên đường trở về.
Tổng quản khóc không ra nước mắt, “Oan uổng cho nô tài quá Hoàng Thượng, bệnh của điện hạ đột nhiên tới, lúc ngủ vẫn còn khỏe mạnh mà.
”Ông chợt nghĩ tới gì đó, hoảng sợ nói, “Điện hạ từng hỏi tên của một ngọn núi, nhưng mà trong hoàng thành làm gì có núi, chẳng lẽ điện hạ bị tà ma ám?”.