Trong hoàng cung này một nửa là người của nàng, nếu nàng thật sự muốn ngăn cản thì Lý Vân Thu đã không đến được điện Kinh Luân.
Nhưng mà để cho hoàng tổ phụ biết chân tướng cũng tốt, tránh cho sau này nàng phải kiếm cớ lừa dối.
Lão tổng quản lo sợ nơm nớp, lại xem vẻ mặt nàng, sự thoải mái đó không hề là giả vờ, vốn là một việc sẽ hủy diệt tiền đồ lại trở thành thứ giúp nàng tránh thoát khỏi một loại trói buộc nào đó, ngay cả vẻ mặt buồn bã thường trực cũng biến mất.
Một phó không hầu nhị chủ[8], lão tổng quản vốn là người của Lý Vân Thu, giống như bây giờ, sẽ giúp nàng làm một vài việc, những việc phạm vào tối kỵ.
[8] một phó không hầu nhị chủ: ý chỉ trung thànhNhưng ông chờ nửa ngày cũng không nghe thấy Trạm Trường Phong nói xử phạt mình, run run rẩy rẩy chống người đứng dậy, khom lưng đứng sau nàng, không dám nói một câu.
Thời gian trôi qua, tất cả mọi việc vẫn bình thường không gợn sóng, sự khác biệt duy nhất có lẽ là Lý Vân Thu bị ngầm giam lỏng, cũng không thấy bóng dáng của Lý Trọng Hoa.
Trạm Trường Phong nhận lấy tờ giấy từ tay lão tổng quản, ông lão đỏ mắt dập đầu, “Lão nô van ngài đi gặp phu nhân một lần.
”Nâng tay, tờ giấy bị nội lực giảo nát thành mảnh vụn, “Thượng y giam thiếu người, ngươi đi đi.
”Lão tổng quản quỳ xuống đất mà khóc, “Tạ điện hạ ân trạch.
”Cửa cung Vĩnh Tú đóng chặt, chỉ gặp thủ vệ, không thấy người hầu.
“Mở ra.
”Bên trong tẩm cung u ám giống như là chỗ ở của người cao tuổi lúc xế chiều, đậm mùi vị tuổi già.
Một phụ nhân trang điểm đẹp đẽ ngồi trên giường, vẫn như là thường ngày nhưng thân thể lại gầy gò không ít.
“Mày đã dùng thủ đoạn gì, mày làm gì Trọng Hoa.
” Không phải chất vấn, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng như thể đối diện với kẻ thù.
Nếu như một đứa trẻ bình thường bị mẹ ruột đối xử như vậy, sớm đã phải nghi ngờ cuộc đời, đau thấu tim gan.
Nhưng cũng may Trạm Trường Phong sinh ra trong gia đình đế vương, mà điều không cần nhất ở gia đình đế vương là tình cảm dư thừa và không có ý nghĩa.
Trạm Trường Phong đứng thả tay nói, “Lời này ngài nên đi hỏi hoàng tổ phụ.
”“Mẫu thân, cần ta phân tích cho ngài nghe không.
” Nàng không xa không gần đứng nhìn nàng, hờ hững nói, “Dịch Trạm là thái tử, là hoàng đế tương lai, là sự thật không thể chối cãi trong mắt đại thần bách tính.
Nói thẳng ra, từ lần đầu tiên hoàng tổ phụ ôm ta thượng triều ta đã trở thành biểu tượng của triều n.
Đột nhiên kéo ta xuống, đổi thành một đứa hoàng tôn không biết từ đâu ra, ngài nghĩ thử xem thiên hạ này chấp nhận hay không.
”“Chính trị rối loạn, làm sao hoàng tổ phụ có thể cho phép điều này xảy ra.
”Lý Vân Thu giật giật môi, “Vốn chức vị thái tử là của Trọng Hoa.
”“Ngài đang nghĩ gì hả, mẫu thân.
” Trạm Trường Phong nheo mắt nhìn nàng, “Ở đâu ra có nên hay không, chỉ có thể hay không thể.
”“Ngài chẳng lẽ cho rằng hoàng tổ phụ chỉ muốn một vị hoàng tôn hay sao, ông ấy muốn là muốn một vị hoàng đế.
”“Ngươi nghĩ ngươi có thể làm hoàng đế?” Lý Vân Thu như thể chưa từng biết đứa con gái này vậy, cho nên bây giờ cảm thấy khiếp sợ vô cùng, “Ngươi muốn làm hoàng đế!”“Sao ta lại không muốn làm hoàng đế, ta từ khi sinh ra đã chuẩn bị để lên làm vua, nếu ta không nghĩ làm, cái hoàng cung này cũng không giam giữ được ta.
” Trạm Trường Phong có đủ thực lực để làm điều này.
“Không thể như thế, Trọng Hoa mới là người nên làm hoàng đế.
” Lý Vân Thu nhíu mày, “Các người định đối xử ra sao với thằng bé.
”“Không phải ta đã nói sao, cái mà hoàng tổ phụ muốn là một vị hoàng đế, không liên quan giới tính, vậy sẽ có hai lựa chọn.
Một, ta tiếp tục làm thái tử của ta, sau đó lên làm hoàng đế, cả đời này ta lấy vợ nhưng sẽ không có con, nhưng không quan trọng, Trọng Hoa của ngài sẽ trở thành công cụ sinh dục của hoàng gia.
”“Cái thứ hai, ” Trạm Trường Phong mỉm cười, “Hoàng tổ phụ sẽ bảo vệ hắn, tận tâm dạy y các loại năng lực cần có của một vị vua, chỉ chờ đến khi y học được cũng coi như là có thành tựu, sẽ thả hắn ra để diệt trừ ta, dù sao đi nữa người có thể biến ta thành đá mài dao sẽ cách tiêu chuẩn một vị hoàng đế hợp cách không xa.
”“Bất luận là loại nào, chức vị thái tử hiện nay, chỉ có thể là của ta.
”Lý Vân Thu bị loại phân tích đẫm máu này nghẹn họng không đáp lời được, tâm lại cảm thấy lạnh lẽo, “Ngươi đã thấy rõ đến vậy, vì sao còn muốn quấy vào vũng nước đục này, đến cùng thì ngươi muốn mưu đồ điều gì.
”“Mẫu thân, sai rồi, đây là tình thế bắt buộc không cách nào tránh khỏi.
” Ngữ điệu Trạm Trường Phong cũng trở nên nặng nề, “Nhưng đó cũng là mong muốn của ta.
”“Ngài có biết hay không, cho tới bây giờ, đồ của ta chỉ có ta bỏ, không để người khác cướp đi bao giờ, huống chi tự do và điều ta mong muốn đều cần có địa vị hiện tại để hoàn thành, ngài bảo ta làm sao buông tay.
”Trạm Trường Phong nói: “Sẽ có ngày, ai âm mưu cản trở lý tưởng của cô, hoàng tuyền bích lạc, cô chắc chắn sẽ làm cho kẻ đó sống không bằng chết.
”“Mẫu phi, ngươi nên cảm thấy may mắn, cô vẫn còn là Thái tử.
.