Đột nhiên trong đám thị vệ có kẻ rút đao đâm đồng liêu, trong cấm vệ quân cũng một cảnh đao kiếm tương hướng.
Thỉnh thoảng tiếng binh khí chạm vào nhau vang đến, Trạm Trường Phong nhận ra đây là một âm mưu đã dự tính từ lâu, muốn giết chết cả nàng lẫn lão hoàng đế.
“Giỏi, giỏi lắm.
” Trạm Trường Phong bước lùi ra sau một bước, “Động thủ.
”Một vệt máu hiện ra trên cổ Lăng Thịnh, lão còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã rơi xuống đất.
Vẻ mặt Lý Mạo trở nên căng thẳng, cheng – hai con dao găm chạm vào nhau.
Vẻ ngoài thư sinh yếu đuối Lý Mạo lại là một cao thủ võ công, đấu với ám vệ Linh Tam không rơi hạ phong.
“Dịch Trạm mưu hại bệ hạ, giết hại trung thần, bất nhân bất hiếu bất kính, sao có thể làm đế!” Lý mạo sử dụng nội lực khiến câu nói như tiếng chuông lớn lan ra ngoài, ngay cả thị vệ ở cửa cung cũng có thể nghe thấy.
Thái sư, Tả thừa tướng vừa bước vào cửa cung nghe mà cảm giác kinh hãi, “Này, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”Có binh lính đã sớm chờ ở đó, hoang mang sợ hãi lao ra, “Hai vị đại nhân mau đi mời trú quân ở hoàng thành đến cứu giá, Thái tử bức vua thoái vị, bệ hạ nguy ở sớm tối!”“Đây là hổ phù Lăng đại nhân liều chết đưa ra.
” Tên đó lấy nửa mảnh hổ phù dính máu đưa đến trước mặt Tả thừa tướng, ánh mắt bức thiết.
Trú quân hoàng thành nghe lệnh trực tiếp từ thiên tử, nhưng để ngừa vạn nhất khi thiên tử không kịp thời chiêu mộ nên chế ra hổ phù, một phân thành hai, giữ bởi Tả, Hữu thừa tướng; lúc nguy cấp hợp hai mảnh làm một sẽ như thiên tử đích thân tới.
“Này…”Vẻ mặt Tả thừa, Thái sư do dự.
“Thái tử sẽ không làm chuyện này, liệu trong đó có…” Một câu còn chưa nói hết Thái sư đã thấy bên phải một đám cấm vệ quân lao ra.
“Thái tử có lệnh, đóng cửa cung, không để chúng chạy thoát!”“Đi mau!”Cả Tả thừa tướng lẫn Thái sư đều ý thức được có chuyện xảy ra, nào kịp nghĩ đến đi hay ở, luống cuống bỏ chạy ra ngoài cung.
Tả thừa tướng vội vàng lái xe ngựa tiến về hoàng thành, mà Thái sư thì triệu tập thần tướng văn võ thẳng tiến hoàng cung.
Kiếm ra khỏi vỏ, Trạm Trường Phong cứng giọng nói: “Lăng Thịnh, Lý Mạo, ý đồ mưu phản, quốc gia nguy nan, chúng tướng sĩ theo ta giết!”Tổ tiên Lý Mạo có Lý gia quân, tuy từng bị suy yếu từng tầng một mà phân tán, song vẫn còn tồn tại.
Cả bên trong cấm vệ quân lẫn trú quân hoàng thành đều có người đã từng là môn đồ hoặc bộ hạ của Lý gia, Lý Mạo lại chuẩn bị nhiều năm, rốt cục vào lúc này cũng lộ ra răng nanh.
Một nửa cấm vệ quân phản bội đủ để hoàng cung lâm vào nội loạn, nhưng ám vệ vờn quanh bên người Trạm Trường Phong, lại thêm quân lính canh giữ, muốn đánh gục không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Lý Mạo vô cùng sốt ruột.
Mặc dù lão đã tạo ra tội danh cho Thái tử, trú quân hoàng thành cũng sắp vào cung, nhưng khó mà đảm bảo giữa quá trình sẽ không xảy ra sai lầm nào, để con nhóc đó lật ngược ván cờ.
Trên thân kiếm Trạm Trường Phong toàn máu, đây cũng là lần đầu tiên nàng tự tay giết người, đồng thời cũng là lần đầu tiên nàng giết nhiều người như vậy.
Mùi máu tanh nồng đậm đến mức khiến nàng buồn nôn, nhưng trên mặt nàng vẫn không để lộ cảm xúc gì, lạnh lùng đến mức bình tĩnh.
Bên Trạm Trường Phong bức cho Lý Mạo phải lùi đến tận môn lộ[1], nhân mã hai phe cứ thế giằng co.
[1] môn lộ: cổng phía bên ngoài đường lớnVung sạch máu trên thân kiếm, Trạm Trường Phong bước vào điện Dưỡng Tâm, đi đến trước mặt lão Hoàng đế, “Tổ phụ, ta sẽ không để ngài phải chết.
”Nàng lấy từ trong tay áo một bình sứ, “Đây là đan dược sư phó cho ta, nghe nói có thể giải bách độc, ngài hãy ăn nó.
”Lão Hoàng đế nắm chặt cổ tay của nàng, thở hổn hển, ánh mắt sắc bén, “Có phải là ngươi hay không!”Lão trúng độc, trùng hợp thay nàng lại có giải dược?Trạm Trường Phong hơi khép mắt, “Ngài nghĩ ta là người như vậy?”.