Phần đa người dựng lỗ tai nghe ngóng không rõ nàng đang nói cái gì, chỉ cảm thấy thanh âm này có một loại vận luật[7]ở bên trong, làm cho họ không tự chủ được mà đi tin tưởng nàng.
[7]Vận luật: m hưởng tiết tấu quy luậtKhương Vi nghẹn đỏ mặt, tính phản bác lại nàng nhưng không phản bác được, “Nhưng đã tìm đến mười mấy quận huyện rồi, ngươi có thể nói rõ ràng hơn không, ta không muốn chết.
”“Cái này thì trách được ai, những chỗ đã đi qua không chỗ nào áp được quan tài tổ tông nhà ngươi.
” Trạm Trường Phong thong thả ung dung nếm một miếng bánh ngọt, lại ghét bỏ mà buông xuống, “Đi thôi, ta thử nhìn nhìn lại xem sao.
” Trạm Trường Phong cầm la bàn, dẫn một đống người đi đi lại lại trên đường cái, vừa nhìn vào đã thấy khí thế mênh mông cuồn cuộn, làm cho người qua đường tranh nhau quan vọng, không ít người biết rõ chuyện thì theo sát một bên, chỉ trỏ suy đoán.
Từ sáng sớm đến chạng vạng, từ thành đông đến thành tây, từ nội thành đến ngoại ô, người có nhàn rỗi đến mấy cũng mất hết kiên nhẫn, xì xào chửi bới vài câu rồi cũng lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại mấy tên lưu manh ăn không rồi ngồi bên phường thị.
Tên Lý Tam này chơi bời lêu lổng, nếu không có tiền thì chạy đi đông gia lừa một ít, tây gia lừa chút nữa, gạt lấy chút tiền trinh.
Giờ hắn đang nhìn chằm chằm nhẫn vàng trên mười ngón tay của tên nhà giàu Khương Vi, tham lam nuốt mấy ngụm nước miếng, rồi lại sợ hãi thị vệ bên người y, mỗi tên đều cao to vạm vỡ nên không dám tiến lên nhử.
Khi đến chỗ ngoại ô gió âm hàn lạnh lẽo thổi, một nửa căn đại trạch lấp ló phía sau rừng cây, hai mắt tên này sáng rực lên, vỗ vỗ bả vai tên bạn hồ bằng cẩu hữu của mình cười như điên, “Ngươi nhìn tên nhà giàu ngốc kia đi.
”Tên bạn đểu vừa mới nghệt mặt ra thì bả vai đã bị nhéo mạnh một cái.
Lý Tam liếc liếc tòa đại trạch, tên kia thấy thế hiểu ngay, vội nói, “Đầu năm nay mấy tên nhà giàu đi ra ngoài như thể không mang não, có khi bị lừa mà còn đếm tiền!”“Ha ha, mất tiền thì không nói làm gì, chuyện nhỏ, sợ là ngay cả mạng cũng chả còn!” Lý Tam trào phúng khiến mấy tên thị vệ kia trừng mắt sang nhìn, huyết khí được chui rèn những trận chiến làm hắn sợ hãi, suýt thì đứng không vững.
Nhưng đã làm một kẻ chuyên đi lừa đảo người khác thì hắn vẫn phải có chút bản lĩnh nghề nghiệp, cho nên y duy trì nụ cười mỉa mai như ban đầu, thích bình tĩnh bấy nhiêu thì có nhiêu bình tĩnh, chỉ chờ tên nhà giàu kia mắc câu.
Quả nhiên, tên nhà giàu hỏi “Vị tiểu ca này có ý gì, nói rõ ràng ra đi!”Tên nhà giàu mặc lăng la, mặt trát phấn, đeo vàng bạc châu báu khắp người, chỉ còn kém nước viết ba chữ “Ta có tiền” thật to lên mặt, lời nói việc làm thì thô kệch quê mùa, trong giọng nói lẫn vào ti hung ác, giống một tên thổ phỉ rời núi đổi sang quần áo của quan viên ngoại.
Khí chất nhà giàu mới nổi muốn giấu cũng không giấu được.
Lý Tam âm thầm khinh thường, loại người này là dễ bị ăn lừa nhất.
“Có một điều mà vị lão gia ngài không biết,” hắn chỉ chỉ tòa nhà phía xa, “Đó là một tòa hung trạch nổi tiếng ở Ích Châu, trong vòng trăm năm đổ lại đây, có mười sáu hộ gia đình vào đó ở, tổng là ba trăm sáu mươi cá nhân, có hai trăm bốn mươi người chết, chín mươi tám kẻ thì trở nên điên điên khùng khùng, số người còn lại nếu không phải chạy trốn thì là tàn tật, ta nhìn thấy tên đạo sĩ này dẫn ngươi đến chỗ như thế, sợ khiếp vía, lạnh hết cả sống lưng.
”“Đúng đó đúng đó, đừng để bị lừa!”“Chúng ta không nói bừa đâu, tí nữa ngươi kéo đại một người trên đường mà hỏi, ai cũng biết cái này hết.
”Còn có chỗ như này? Khương Vi nghi hoặc nhìn Trạm Trường Phong, Lý Tam lại coi ánh mắt đó là chất vấn, hắn lập tức rèn sắt khi còn nóng, ngữ điệu thì như thể không quá để ý, “Ngươi phải cẩn thận đấy, tên đạo sĩ này nếu không phải kẻ lừa đảo thì cũng là muốn tánh mạng của ngươi.
”Lý Tam nói xong, lại “thì thầm” với người bên cạnh: “Xem phong thuỷ xem mộ địa thì còn phải tìm Hoàng đại tiên.
” Sau đó nhìn về phía vị đạo nhân kia.
Trạm Trường Phong lắc đầu, “Sai rồi, đây là cát trạch.
”Gì cơ?Đúng là Lý Tam muốn lừa tiền thật, nhưng hắn cũng không nói dối, tòa nhà kia thực sự là hung trạch.
Hắn nhìn chằm chằm Trạm Trường Phong, âm thầm bội phục, nhìn đi nhìn đi, đây mới thực sự là cảnh giới cao nhất của lừa gạt, nói trái sự thật, nói mà sủng nhục bất kinh[8], phong khinh vân đạm.
[9][8]Sủng nhục bất kinh: bị sỉ nhục mà không bối rối mất lễ độ, không quan tâm, thờ ơ lạnh nhạt[9]Phong khinh vân đạm: thờ ơ, lạnh nhạt, không màng đến thứ khác.
Lý Tam tặc lưỡi hai cái, không tiếp tục ngăn cản nữa.
Tốt quá hoá lốp, chờ đến khi bọn họ gặp chuyện trong chính tòa nhà này, lúc đó lại tiếp tục giới thiệu Hoàng đại tiên, giá cả càng cao.
.