Để Thăng Tiến Tôi Không Còn Cách Nào Khác Ngoài Việc Chơi Game

Chương 4: Tôi muốn làm một trò chơi kinh dị



Với sự nghi ngờ này, Phương Thànhnghĩ, và khoảnh khắc tiếp theo anh xuất hiện trên tinh cầu.

Hành tinh này đã được anh chính thức đặt tên là "Ngôi sao rừng" để chỉ trò chơi "Con trai thứ hai của rừng" mà nó tương ứng.

Vào thời điểm này, đã có hàng triệu người chơi đang hoạt động trên hành tinh này và vì người chơi phát hiện ra sự thật rằng mọi người đều ở trên cùng một "máy chủ" nên người chơi bắt đầu không ngừng tìm kiếm những người khác, sau đó thành lập liên minh hoặc gây thù chuốc oán.

Họ đã bắt đầu xây dựng một căn cứ lớn. Những tàn tích của nền văn minh cũ của hành tinh đã được đánh dấu. Tuy nhiên, những người bảo vệ quá mạnh. Họ vẫn cần tiếp tục thu thập vật liệu và tổng hợp vật phẩm để đối phó với những tàn tích và nền văn minh ở đây.

Sau đó, họ có thể sử dụng công nghệ trong di tích và hệ thống luyện chế do chính họ cung cấp để sửa chữa di tích, sau đó dấn thân vào con đường đến biển sao.

Tất nhiên, toàn bộ quá trình có thể mất hàng chục năm, và trò chơi này có thể trở thành trò chơi của tổ tiên và truyền lại cho con cháu tiếp tục chơi.

Ẩn thân bay lơ lửng phía trên tinh cầu, Phương Thành nhìn phía dưới đang hưng phấn thu thập vật tư người chơi, nhưng vẫn không thể tưởng tượng được trò chơi này có cỡ nào thú vị.

Nhớ lại bình luận có số lượt thích cao nhất trước đó, Phương Thành cảm thấy có lẽ có lý.

“Trò chơi này đầy bí ẩn, đầy ẩn số và nhiều bối cảnh tinh tế khác nhau khiến trò chơi này có vô số khả năng, khiến mỗi lần bạn bước vào trò chơi đều đầy háo hức.”

Ban đầu, anh nghĩ rằng tính xác thực là tiêu chí lớn nhất để tạo nên sự thú vị, nhưng bây giờ có vẻ như sự bí ẩn, chưa biết và sự mong chờ cũng là tiêu chí để đo lường độ thú vị của một trò chơi.

Khẽ gật đầu, Phương Thành cảm giác như mình đã hiểu ra điều gì đó.

Hãy thử kết hợp những điều chưa biết vào trò chơi tiếp theo.

Sau khi xác nhận, Phương Thành không để ý tới nơi này, trực tiếp trở về ký túc xá của mình, bắt đầu nghiên cứu cái gọi là chưa biết là cái gì.

Trong khi những người khác đang bận rộn làm game thì anh ấy đã tốt nghiệp sớm.

Bảy ngày sau.



Kết thúc buổi lễ tốt nghiệp, hiệu trưởng trường Cao đẳng Đào tạo Thiên Hùng đã có bài phát biểu cảm động. Các thực tập sinh đã hoàn thành khóa đào tạo đều quý mến nhau, trong khi Phương Thànhbị kéo đi chụp ảnh tốt nghiệp trong một ngày. Có người đã chụp ảnh cho Phương Thànhvào ngày hôm đó. Album ảnh được bán đấu giá với mức giá cao là 500 nhân dân tệ.

Dưới sự sắp xếp của Thầy Thẩm, Phương Thành đã mang "Con trai thứ hai của rừng rậm" đến cho Thiên Ý, Thiên Ý cũng tỏ ra sẵn sàng hợp tác, mong Phương Thành sẽ giao quyền chuyển thể "Con trai thứ hai của rừng xanh" cho Thiên Ý và Thiên Ý sẽ theo dõi việc phát triển và bảo trì.

Người chịu trách nhiệm kết nối là một nhà sản xuất nhóm làm việc có tên Kongkong trực thuộc Thiên Ý.

Đối phương là một người đàn ông thấp lùn, mập mạp, trên mặt có nụ cười hiền hậu, nhưng đôi mắt chuột luôn đảo quanh, giọng nói khi nói có chút sắc bén.

Sau khi mời Phương Thành vào văn phòng ngồi, hắn liền đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng: “Tôi cảm thấy “Con trai thứ hai của rừng rậm” không hay.”

Phương Thành hưng phấn ngẩng đầu lên, cảm thấy mình đã tìm được người hiểu chuyện.

Rốt cuộc thì thứ này hoàn toàn không phải là một trò chơi. Nó chỉ ngẫu nhiên gói gọn lối vào một hành tinh trong đó mà thôi.

Khổng Khôngtrước mặt hắn dung mạo không có gì ấn tượng, hơn nữa hắn cũng có chút khốn nạn, có ác ý và mắc bệnh trĩ, nhưng hắn vẫn có thị lực tốt.

Vì vậy, Phương Thành có chút mong đợi hỏi: “Vậy, nơi nào không có tác dụng?”

“Thanh toán, chắc anh muốn mua game phải không?”

“Tôi không muốn tính phí, dù sao thì cũng chỉ có vài giờ thôi…”

"Dừng lại."

Khổng Không thô lỗ ngắt lời Phương Thành: "Tôi gặp quá nhiều người trẻ tuổi, ý tưởng của cậu quá nguy hiểm. Rất nhiều người chỉ là ngẫu nhiên nảy ra ý tưởng, sáng tạo ra tác phẩm vượt thời gian, nhưng sau này sẽ không có gì xuất hiện." việc cần làm tiếp theo là đạt được sự giàu có và tự do trong trò chơi này và đừng nghĩ đến bất cứ điều gì khác.”

“Làm việc này có vui không?”



"Làm game không vui nhưng kiếm tiền mới vui. Kiếm được hàng trăm nghìn mỗi tháng thì ai mà không vui? Hãy nghe tôi, trò chơi này nên thay đổi và hệ thống thanh toán phải theo kịp. Ở giai đoạn đầu lũ troll nên đi lên tạo đà cho mình, còn máy chủ thì chia thành hàng trăm, thỉnh thoảng mở một cái để liên tục thu hút người giàu vào. "

“Phải có hoạt động mở máy chủ, phải có tiền gửi trước, phải có thẻ tháng, nhất định phải có thứ hạng người giàu. Các bang hội lớn trước tiên mời một vài người, sau đó mới mời người giàu làm phó chủ tịch hội.” liên minh. Một số được giao nhiệm vụ kích động thù hận và chúng có thể được sử dụng khi cần thiết. Tác động của AI hơi phô trương.

Phương Thànhchìm trong sương mù sau một loạt cú đấm phối hợp.

Trong đầu tính toán kế hoạch trống rỗng, Phương Thành lập tức tưởng tượng ra trò chơi sau khi thay đổi sẽ như thế nào, mỗi góc đều ẩn giấu hai chữ: "Nạp tiền."

“Nạp tiền nhanh chóng!”

Sau khi sửa đổi, trò chơi không những không vui mà còn mang đến cho mọi người cảm giác phàm tục và đầy mưu mô, điều này khiến Phương Thànhcảm thấy trò chơi không những không vui mà còn có chút kinh tởm.

Vì vậy, hắn khẽ gật đầu: "tôi cảm thấy không cần thiết, một chút cũng không vui."

“Ồ, cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, Thiên Ý rất mạnh mẽ, hợp tác với Thiên Ý là lựa chọn tốt nhất. Trước tiên cậu phải có tiền, sau đó mới có thể quảng bá trò chơi và để nhiều người xem hơn.”

“Không, tạm biệt.”

Trực tiếp rời khỏi Thiên Nhất, Phương Thành cũng không hề quay đầu lại.

Tâ·m đ·ạo của anh ấy nên ở mức "vui vẻ". Anh ấy thậm chí không muốn nhìn lại những điều không vui.

Nhìn bóng dáng Phương Thành rời đi, Khổng Không cười lạnh.

Rất lý tưởng.

Nhưng khi thời cơ đến, anh sẽ là người khóc.



Ngay sau khi rời khỏi Thiên Nhất, Phương Thành nhận được điện thoại của Thẩm lão sư.

Sau khi trả lời điện thoại, Phương Thành nghe thấy giọng nói của Thẩm lão sư: "em từ chối Khổng Không, tại sao?"

“em cảm thấy hơi khó chịu sau khi trả quá nhiều.” Phương Thànhnói thẳng, “Chúng em suy nghĩ khác nhau, vì vậy em không muốn hợp tác.”

"...cậu." Bên kia điện thoại truyền đến Thẩm lão sư cười khổ, "Tôi sớm đã nghĩ tới, emlaf người chính trực như vậy, không có khả năng sẽ đồng ý."

Chính trực là cách mà hầu hết mọi người đều đánh giá Phương Thành.

Anh ấy dường như không biết thỏa hiệp là gì. Anh ấy luôn thực hiện mọi việc một cách kiên định và dường như không thể bị thuyết phục.

Sau khi biết lý do Phương Thành từ chối, Thẩm lão sư hỏi: “Vậy tiếp theo em định làm gì?”

"em không biết. Nhưng em có một ý tưởng mới và muốn tạo ra một trò chơi mới."

Thầy Thẩm hít một hơi thật sâu, cảm thấy tiểu tử này đúng là thiên tài!

Nếu là tôi thì tôi nên cân nhắc vấn đề kiếm tiền của “Con Trai Rừng Thứ Hai” ngay bây giờ thay vì bắt đầu nghĩ đến trò chơi tiếp theo.

Phải nói đây là thiên tài. Cảm hứng trong đầu tôi luôn nối tiếp nhau, dường như không bao giờ cạn kiệt.

Ban đầu, muốn xoa dịu mối quan hệ giữa Thiên Ý và Phương Thành. Nhưng hiện tại, Thẩm lão sư lại lười giải thích

Không ai có thể ngăn tôi chơi trò chơi mới!

Vì vậy, giọng điệu của thầy chậm lại, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, em có đủ tiền không?"

“đủ cho một trò chơi quy mô nhỏ và có thể được phát hành sau vài ngày nữa.”

“Tốt rồi, chủ đề là gì?”

“Trò chơi kinh dị.” Phương Thành tự tin nói.