Dễ Thương Cũng Sai Sao

Chương 2: Học chung nhà trẻ



Sáng sớm, Lưu Chí Tinh đã lạch bạch chạy xuống chân mẹ.

"Mẹ ơi, hôm nay chúng ta đi bộ đi."

Nguyễn Quân Dao:"Ái chà, con trai hôm nay đã bắt đầu thích tập thể dục giống bố rồi đúng không?"

"Sáng nay trời khá lạnh đó, con vẫn muốn đi bộ hả?"

Lưu Chí Tinh gật đầu. Không hiểu sao, cậu có cảm giác sáng nay sẽ gặp lại bé khủng long nhỏ bé kia.

Nguyễn Quân Dao:"Chà, vậy con phải mặc thêm áo ấm, đội mũ đó."

Hai người ra cửa, bắt gặp Tô Dương Khiết đang quàng khăn cổ cho con trai, Lạc Đường thì khúc khích xoay vòng, khuôn mặt nhỏ vui đến đỏ bừng.

Lưu Chí Tinh sáng mắt:"Bé khủng long!"

Lạc Đường nghe vậy liền quay đầu sang, đôi mắt lấp lánh híp lại vô cùng đáng yêu, đưa cánh tay nhỏ bé vẫy lại, như một chú cánh cụt bé nhỏ mới tập đi.

"Anh ơi~"

Cậu chạy lại bé, khuôn mặt trắng hồng có chút ngại ngùng:"Chào, chào buổi sáng."

Lạc Đường:"Hi hi."

Tô Dương Khiết:"Bé con, phải chào lại anh chứ."

Nguyễn Quân Dao che miệng cười:"Cậu cũng dẫn bé Đường đi học hả?"

Tô Dương Khiết bất đắc dĩ đáp:"Không phải, tớ vốn dĩ đợi bé con nghỉ ở nhà đến tiểu học rồi đăng kí luôn. Nhưng tối qua nhóc này cứ bảo muốn học chung với anh, nên hôm nay đành đi đăng kí."

"Tớ định cho nhóc con học chung trường với Chí Tinh, cậu không phiền chứ?"

Nguyễn Quân Dao:"Nào phiền, vui còn không kịp. Vậy là từ nay bé Tinh lại có thêm bạn rồi nhỉ."

Lưu Chí Tinh nào quan tâm đến hai bà mẹ, cậu bây giờ mới thấy xấu hổ, nhớ lại dáng vẻ mình lúc nãy, cứ như hai người bạn thân thiết vô tình gặp nhau ấy.

"Anh ơi~" Lạc Đường kéo góc áo cậu, gọi người anh mới quen này.

Lưu Chí Tinh:"Hả?"

Lạc Đường nắm lấy tay cậu, rồi nhét vào lòng bàn tay trắng nõn ấy một viên kẹo dâu, đưa xong còn khúc khích:"Cho anh này!"

Lưu Chí Tinh nhìn đôi tay non nớt trắng ngần ấy không ngừng cử động, mím môi thầm cất viên kẹo vào túi áo khoác:"Ò."

Nguyễn Quân Dao thu hết hành động vào mắt, đợi khi hai mẹ con cô tụt về phía sau, mới cúi xuống ghé tai con trai cười:"Ái chà, bé Tinh nhà ta có vẻ thích bạn mới quá nhỉ?"

Cậu đỏ mặt, có chút luống cuống:"Không phải, con thấy em ấy có vẻ ốm yếu nên mới thương lòng thôi."

Cô nghe vậy, mới nhớ đến điều gì:"À, bé Đường bị bệnh mà."

Lưu Chí Tinh liền mở to mắt lo lắng, quả nhiên như cậu nghĩ:"Bệnh gì vậy ạ?"

"Mẹ không hỏi rõ, nhưng hình như khá nặng thì phải. Hiện tại đang điều trị, mà mẹ nghe nói bệnh từ lúc mới một tuổi, nên con mới thấy em nhỏ như vậy đó."

"Vậy nên mẹ dặn con, không được bắt nạt em, hai đứa chung trường, nhà còn kế nhau, thân với nhau nhanh thôi, nên con nên coi em là em trai mà bảo vệ. Hiểu chưa?"

Lưu Chí Tinh gật đầu. Cậu nhìn thân hình nhỏ bé đang nhướn người để nắm tay mẹ kia, cảm thấy làm sao có người lại ác đến mức ăn hiếp một đứa nhỏ đáng yêu như vậy.

Trường mẫu giáo bọn họ nằm cách nhà chỉ một km, đi mười lăm phút là tới. Tới nơi rồi, Nguyễn Quân Dao liền đẩy lưng cậu:"Về lớp của con đi, mẹ đi chỉ cô Dương Khiết nơi đăng kí học."

Lưu Chí Tinh quay đầu, muốn nói cậu cũng muốn đi chung, nhưng nhìn thấy bé con vẫy tay tạm biệt, đành ngậm ngùi vẫy tay lại rồi quay lưng vào lớp.

Không sao, lát nữa còn gặp lại mà.

- -------------------

Giờ giải lao, lần lượt các lớp sẽ xuống sân theo thứ tự. Lưu Chí Tinh ngồi trong lớp mà bần thần, tự nghĩ không biết bé con đó bây giờ đang học ở lớp nào rồi, xíu nữa xuống sân có được gặp bé không.

Cậu vừa mới được cô giáo phát kẹo, còn cố ý chọn viên kẹo sữa ngọt lịm cho là hợp với bé khủng long nhất, rất mong đến lúc gặp nhau để đưa quà.

Cậu không biết bé ấy khi nhận kẹo sẽ cười như thế nào, chắc là rất ngọt ngào đến độ cong cả mắt.

Cô Lương vỗ tay, hô to:"Nào các con, chúng ta ra lấy giày rồi xếp hàng xuống dưới nào."

Khác với mọi lần điềm tĩnh và thờ ơ lấy giày, Lưu Chí Tinh lại hơi hối hả mà nhanh chóng mở tủ cá nhân, làm các bạn xung quanh có hơi khó hiểu.

Theo trí nhớ bọn họ, Lưu Chí Tinh là một bạn nam trầm tính, không ưa thích thứ gì, lúc nào cũng bình tĩnh mà giải quyết mọi việc.

Dù cho cậu có trắng nõn đẹp trai hay dễ thương đến đâu, thì bề ngoài cậu vẫn rất khó gần.

Một bé trai đã lắc vai cậu, hỏi:"Chí Tinh, sao cậu vội vàng vậy, đang mong chờ gì hả?"

Một đứa khác xem vào:"Hay hồi nãy cậu thấy ngoài đó tổ chức thứ gì, tổ chức trò chơi hả?"

"Thật hả?"

"Oa, vậy là chúng ta được chơi cái gì tiếp hả? Giống hôm qua đúng hong?"

"Hôm qua mẹ tớ đã la vì tớ làm dơ tóc với mặt đó, chắc hôm nay tớ không chơi được đâu."

"Cơ mà chơi gì vậy, giống hôm qua thật hả?"

Cả nhóm con nít không biết gì vẫn cứ háo hức, đứa nhỏ này nối tiếp đứa nhỏ khác,hoàn toàn quên mất Lưu Chí Tinh, ai không biết còn tưởng nhà trường thật sự tổ chức lễ hội gì.

Lưu Chí Tinh bình tĩnh gỡ tay bạn nam kia ra rồi mang giày, trả lời:"Không phải, chỉ là tớ mới được mua giày mới, nên mới háo hức mang giày, vậy thôi."

Một đám nhóc liền thất vọng mà "Ể" một tiếng thật to. Vốn dĩ cậu giữ giày rất sạch sẽ, bình thường cũng không ai nhớ cậu mang giày như thế nào, nên cũng không chú ý "đôi giày mới" này vẫn là đôi giày mấy hôm trước.

Cả lớp trẻ con được sắp xếp chơi trong một sân riêng, chơi chung với hai lớp khác, sau khi tập trung điểm danh thì được giải tán để tự do vui chơi.

Lưu Chí Tinh vừa xuống sân đã quay trái phải tìm kiếm hình ảnh quen thuộc mới quen kia. Nhưng nhìn hai phút vẫn không thấy, liền thất vọng sờ túi, nơi giữ viên kẹo sữa được gói cẩn thận.

Xúc cảm từ vai truyền tới, Lưu Chí Tinh quay đầu thì hào hứng.

Lạc Đường đứng im đằng sau kia, hai má lúm đồng tiền xuất hiện mờ nhạt khi bé cười. Đôi mắt bé lấp lánh to tròn như nai nhỏ, cả người trắng nõn đều tỏa ra sự ngoan ngoãn.

Cậu lấy viên kẹo nhỏ kia, đưa tay tới bé:"Cho em."

Lạc Đường thấy vậy thì cười tươi, lúm đồng tiền càng sâu hơn, vô cùng đáng yêu. Bé híp mắt nói "cảm ơn anh" một cách mềm mại lại ngọt ngào, còn đưa năm ngón tay mềm thơm mùi sữa nắm tay cậu mà kéo.

"Anh ơi, tụi mình đến bên bậc thềm kia ăn kẹo đi."

Lưu Chí Tinh cảm thấy có chút thỏa mãn trong lòng, đây là dáng vẻ mà cậu mong chờ từ sáng đến giờ, dáng vẻ dễ thương khiến ai cũng không cưỡng nổi.