Đế Tôn

Chương 298: Gà đất chó cảnh



Vị Bạch Phát Lão Giả kia trong lòng cả kinh, đang muốn tránh né, chỉ thấy ngọc thủ nhấn xuống, nhẹ nhàng một cái, Thần Phủ trên đỉnh đầu của vị Thần Phủ cường giả này phát toái, người cũng phát toái, hóa thành một mảnh huyết vụ.

Cùng lúc đó, Ba Sở Đạo Nhân cũng nhất tề công tới, riêng phần mình thúc dục Thần Phủ, các loại Thần Thông pháp bảo oanh tới, muốn lấy tánh mạng của Giang Nam!

Bọn họ cố nhiên thấy bên cạnh Giang Nam nhiều ra một vị bạch y tăng nhân, nhưng không có suy nghĩ nhiều, căn bản chưa từng liên tưởng đến trên người của Vô Tướng Đại Thiện sư xú danh rõ ràng, cho rằng chẳng qua là hảo hữu của Giang Nam, cho nên không để ý, tính toán tiến lên đem Giang Nam tính cả Vô Tướng Thiền Sư cùng nhau mạt sát.

Bất quá vị Bạch Phát Lão Giả kia bị chết nhanh như vậy, lại làm cho bọn họ trong lòng cả kinh.

- Các ngươi bất quá là Thần Phủ cảnh, sao lại là đối thủ của Phật gia, dựa vào công phu mèo quào này, cũng muốn vây giết ta?

Vô Tướng Thiền Sư cười ha ha, như cũ là một bàn tay, hóa quyền tràn ra, nhất thời Thần Thông, pháp bảo mà đám người Ba Sở Đạo Nhân oanh tới rối rít nghiền nát, cho dù là Thần Phủ chi bảo, cũng không có thể cùng một quyền này của hắn chống lại!

- Chết thôi!

Vô Tướng Thiền Sư cong ngón búng ra, không mang theo chút khí tức lửa khói nào, mi tâm của một vị Thần Phủ cường giả nhất thời hé ra, xuất hiện một cái động bằng ngón tay, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Bạch y tăng nhân này xông vào trong đám người, dựng thẳng tay, lại có một vị Thần Phủ cường giả từ đầu đến chân bị cắt thành hai nửa!

Ba Sở Đạo Nhân vội vàng lắc mình lui về phía sau, lại thấy tăng nhân kia sải bước, thân thể đụng vào trên người của hắn, Ba Sở Đạo Nhân bịch một tiếng nổ tung, hóa thành một đoàn huyết vụ, chết yểu tại chỗ!

Vô Tướng Thiền Sư một tay kết ấn, hư hư vừa bổ, lại có một người trực tiếp bị hắn kết dính ở trên hư không, không gian phảng phất biến thành Thiết Bích, vị cường giả kia bị sinh sôi áp thành hình chữ đại, nằm dang tay chân, huyết nhục cũng bị nặn ra, chỉ còn lại có một tấm da người!

- Ngươi là Vô Tướng...

Lại có một người mới vừa rống ra lời này, liền bị Vô Tướng Thiền Sư há mồm rống to, một rống chấn vỡ!

Trong chớp mắt, sáu vị Thần Phủ cường giả liền hết thảy chết thảm, mà bạch y tăng nhân từ đầu đến cuối chỉ là vận dụng một tay mà thôi!

- Nói nhảm, Phật gia đương nhiên là Vô Tướng, các ngươi bọn gà đất chó cảnh này, ta chỉ là vận dụng ngọc thân, ngay cả Kim Thân cũng không đánh ra, các ngươi liền hết thảy hồn đăng cực lạc vui vẻ.

Vô Tướng Thiền Sư đột nhiên nhớ tới một chuyện, lộ ra vẻ hồ nghi:

- Các ngươi trước tới giết ta, chẳng lẽ còn không biết ta là ai? Vì sao còn kinh ngạc tới một câu ngươi là Vô Tướng? Hỏng bét, ta trúng kế!

Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn Giang Nam một chút, chỉ thấy thiếu niên kia cưỡi ở trên người Đại Điểu bão táp mà đi, sắc mặt nhất thời lại tối sầm, đang muốn đuổi giết đi, đột nhiên lại có vài chục người đánh tới, là đám người Thần Sơn, bởi vì tu vi kém hơn, tốc độ chậm chạp, cho nên mới tới muộn chỉ chốc lát.

Bọn họ chẳng qua là chậm chút ít thời gian, chúng Thần Phủ cường giả như Ba Sở Đạo Nhân liền hết thảy chết ở trong tay Vô Tướng.

- Phật gia không phát uy, ngươi cho ta là ni cô sao?

Vô Tướng Thiền Sư giận dữ, phía sau hiện ra hư ảnh một pho tượng Đại Phật vạn trượng, tôn kim phật kia quát lên, đám người Thần Sơn còn ở ngoài trăm dặm, đột nhiên thân thể thình thịch nổ tung, chết oan chết uổng.

- Giang thí chủ, chuyện này ngươi chẳng lẽ không muốn hướng Phật gia giải thích một chút sao?

Vô Tướng Thiền Sư sải bước về phía trước đuổi theo, mấy bước liền đuổi theo Thần Thứu Yêu Vương, một cước dẫm ở trên lưng Thần Thứu Yêu Vương, làm đầu Yêu Vương này vô pháp nhúc nhích.

Vị bạch y tăng nhân này sắc mặt âm trầm, cười lạnh nói:

- Nếu không liền đừng trách Phật gia lòng dạ độc ác, đem ngươi sưu hồn tác phách!

Giang Nam thần sắc không thay đổi, mỉm cười nói:

- Đa tạ thiền sư xuất thủ, giúp ta diệt trừ cường địch.

Vô Tướng Thiền Sư giận tím mặt, đột nhiên giận dữ biến mất, vỗ tay cười nói:

- Giang thí chủ quả nhiên trí mưu chồng chất, lòng dạ độc ác, khó trách đại ca đối với ngươi cực kỳ mong đợi, muốn cho ngươi trở thành lão yêu. Bất quá, Phật gia không có nhìn thấy nữ thí chủ, ngươi đừng nghỉ muốn rời đi, theo ta đi thôi.

Hắn tay áo một quyển, Giang Nam cùng Thần Thứu Yêu Vương thân bất do kỷ, bị hắn thu vào trong tay áo.

Vô Tướng Thiền Sư cất bước mà đi, bạch y như nước, rơi vào trên biển, chỉ thấy bạch y tăng nhân này từ từ lướt sóng mà đi, đi trên dưới một trăm dặm, nhìn thấy không người nào truy tung, lúc này mới đưa tay nhẹ nhàng vẽ một cái, mặt biển phía trước không có vật gì lập tức hiện ra một hòn đảo.

Tòa đảo này bị bao phủ ở trong trận pháp, từ bên ngoài nhìn lại, căn bản là không tồn tại, hơn nữa loại trận pháp này vặn vẹo không gian, mặc dù đâm vào trong đó, cũng sẽ không trở ngại, chỉ có thúc dục trận pháp tương ứng mới có thể tìm được cửa vào chính xác.

Mà từ bên trong hướng ra phía ngoài nhìn lại, cũng không cách nào nhìn đến thế giới bên ngoài, chỉ có thể nhìn đến hư không vô tận.

Nơi này là nơi ở của hắn, Vô Tướng Thiền Sư lòng dạ thâm trầm, trí mưu cực cao, hắn ở chỗ này thành lập hang ổ trừ mấy ma đầu của Bách Dục Thí Thần Cốc biết được, coi như là các đại môn phái cũng không biết trong hải dương còn có một chỗ như vậy.

Từng có chưởng giáo Chí Tôn cấp cường giả đuổi giết tăng nhân này, cũng không có thể làm gì được, là bởi vì tăng nhân này ở trong biển bày đại trận, bị bức phải nóng nảy, liền hướng nơi này trốn chạy, coi như là chưởng giáo Chí Tôn cũng không cách nào phát hiện.

Giang Nam tránh né đám người Ba Sở Đạo Nhân đuổi giết, vừa vặn chạy trốn tới trên bầu trời tòa đảo này, bị hắn phát hiện, vì vậy mới hiện ra ở bên cạnh Giang Nam.

Vô Tướng Thiền Sư vung tay áo, đem Giang Nam cùng Thần Thứu Yêu Vương phủi xuống đi ra ngoài, trên mặt bảo quang, vẻ mặt thánh khiết, sải bước đi thẳng về phía trước.

- Nơi này là địa phương nào?

Giang Nam hướng mọi nơi nhìn lại, trong lòng ngẩn ra, chỉ thấy địa vực này cũng không rộng lớn, chu vi sáu bảy trăm dặm, sơn thủy cây cối hoa cỏ đầy đủ mọi thứ, càng làm cho hắn sợ hãi than chính là, nơi này có đường nhỏ, có trâu ngựa gà áp, còn có ngàn khoảnh ruộng tốt, đủ loại hạt thóc cùng rau dưa.

Mà ở vị trí trung tâm tòa đảo này, còn có một tòa thành thị.

Một đầu heo mập đang từ xa đi tới, Giang Nam nhìn lại, một thôn nữ cầm lấy nhánh cây đem heo mập đuổi ra ngoài.

Thôn nữ kia nhìn thấy bạch y tăng nhân đi tới, vội vàng bỏ lại nhánh cây, hai tay hợp thành chữ thập, cung kính nói:

- Thần tăng ra cửa trở lại?

Vô Tướng Thiền Sư hợp thành chữ thập hoàn lễ nói:

- Phải. Nguyệt Cô, heo nhà ngươi lại mập một vòng, hoa mầu trong đất cũng vô cùng tốt, thời điểm thu hoạch vụ thu, ta để cho mấy đồ nhi tới giúp ngươi thu hoạch.