Mà vào lúc này, ở chỗ sâu trong biển rộng vô tận có một phiến đại lục. Bốn phía có Thiên Sơn vạn đảo, linh khí dày đặc giống như sương mù tràn ngập bốn phía, mà ở trên đảo, đứng vững không biết bao nhiêu cung điện hoa lệ, có Thiên Long Hóa Hình thôn vân thổ vụ, cũng có Thiên Long ở giữa không trung qua lại như điện, lẫn nhau so đấu Thần Thông thân thể.
Ở trên đại lục này có từng ngọn cung điện cao lớn chồng chất, những cung điện này so sánh với cung điện loài người càng thêm tráng lệ. Có người thường dùng Long cung để hình dung tài phú, mà nơi đây chính là Long cung!
- Yêu Hoàng, ta hiểu ý của ngươi, cũng biết ý nghĩ của ngươi. Ngươi cùng Giang Nam kia có cừu oán, nhưng tự nghĩ không phải là đối thủ của Tịch Ứng Tình, có Tịch Ứng Tình, ngươi đối với Giang Nam cũng không cách nào hạ thủ.
Trong chánh điện Vạn Long Sào, Yêu Hoàng cùng Long Hoàng chia làm chủ tân ngồi xuống. Long Hoàng cười nói:
- Ngươi muốn cho cường giả Ứng Long Đại Thế Giới cuốn lấy Tịch Ứng Tình, sau đó ngươi liền có thể diệt trừ Giang Nam. Hai đứa con trai của ta cũng là chết ở trong tay tiểu tử Giang Nam kia. Cùng hắn có huyết hải thâm cừu, bất quá, có thể mời được Ứng Long tộc cường giả hay không, ta cũng không có nắm chắc.
Hai người đi tìm Ứng Vô Song, Ứng Vô Song cười mà như không cười nói:
- Đối phó một tiểu bối, lại muốn Ứng Long tộc cường giả ta ra tay, hai người các ngươi cũng quá có tiền đồ.
Long Hoàng lộ ra vẻ xấu hổ, lúng ta lúng túng nói:
- Có Tịch Ứng Tình, chúng ta không là đối thủ, chỉ có hưng động cao thủ Ứng Long tộc.
- Long Hoàng, ta sẽ không vì ngươi đi đối phó một tiểu bối Thần Phủ cảnh.
Ứng Vô Song lắc đầu, quả quyết nói:
- Nếu các ngươi ngay cả một tiểu bối cũng không thể đối phó, lại có khả năng gì muốn Ứng Long Đại Thế Giới ta cho các ngươi chỗ dựa? Hai vị, các ngươi dầu gì cũng là đứng đầu hai đại thánh địa, ngay cả đối phó một tiểu bối cũng muốn cầu Thần bái Phật, không khỏi có chút quá uất ức đi?
Sắc mặt Long Hoàng đỏ lên, trong lòng Yêu Hoàng cũng không khỏi tức giận, phất tay áo nói:
- Ta bản ý là mượn tới cứu binh, chưa từng nghĩ gặp phải làm nhục, cũng được, cáo từ!
Long Hoàng đưa tiễn, hai người tới ngoài Vạn Long Sào, Long Hoàng cười nói:
- Đạo hữu cần gì phải tức giận? Giang Nam kia có Tịch Ứng Tình làm núi dựa, chúng ta cũng không phải là không có núi dựa? Nếu Tịch Ứng Tình cố ý muốn giết chúng ta, Ứng Long tộc còn có thể không ra tay cứu hộ?
Ánh mắt Yêu Hoàng sáng lên, cười nói:
- Ngươi nói có lý. Đạo huynh, ta và ngươi liền đi tìm Giang Nam kia?
Long Hoàng cười nói:
- Không vội, nếu chúng ta trực tiếp giết tới Huyền Thiên Thánh Tông, cho dù có Ứng Long tộc cường giả làm chỗ dựa, nhưng chúng ta vẫn sẽ bị Tịch Ứng Tình đánh đau nhức. Không bằng đợi tiểu tử họ Giang kia ra cửa, chúng ta giết chết liền trở lại Vạn Long Sào, Tịch Ứng Tình muốn báo thù cũng chỉ có thể tới Vạn Long Sào tìm chúng ta, khi đó liền không phải hắn có thể càn rỡ.
Hai người thương định mưu kế hay, Yêu Hoàng cáo từ rời đi.
Thực lực của Ứng Vô Song là cường đại bực nào, tồn tại gần Thần, sớm đem hai người thương nghị nghe vào tai, trên mặt đẹp lộ ra mấy phần khinh bỉ:
- Tâm tính bực này, không có nửa phần can đảm cùng kiến thức, như thế nào làm đứng đầu một phái? Bất quá, tiểu quỷ họ Giang kia, đúng là rất khó đối phó, ngay cả ta cũng bắt không được hắn, không biết Tịch Ứng Tình kia lại là nhân vật nào, đáng giá hai người cẩn thận như vậy?
Trong nội tâm nàng cũng không khỏi động tò mò, hướng người bên cạnh cười nói:
- Lệ Dương, ngươi theo ta đi Huyền Thiên Thánh Tông một chuyến, xem Tịch Ứng Tình kia một chút, đến tột cùng là thần thánh phương nào, có khả năng gì. Nhân tiện đi xem hai đại cao thủ Huyền Minh Nguyên Giới khác một cái, Thái Hoàng Lão Tổ cùng Ma La Thập.
Long Tộc cường giả Lệ Dương cười nói:
- Tiểu quận chúa, cường giả trong Huyền Minh Nguyên Giới này chỉ là một đám dế nhũi, chỉ có Yêu Thần kia còn miễn cưỡng đủ nhìn, về phần Tịch Ứng Tình gì kia, đâu cần thiết phải nhìn?
Ứng Vô Song đổi một bộ nam trang, anh tư hào sảng, chắp tay cười nói:
- Tuy nói là dế nhũi, nhưng có thể đem hai người Long Hoàng Yêu Hoàng bức bách đến loại trình độ này, coi như là có chút thủ đoạn.
Lệ Dương khom người đồng ý, lúc này hai người đứng dậy, dọc theo biển rộng vô tận hướng tây bay đi, đợi đi tới trong biển rộng, Ứng Vô Song dừng bước lại, mọi nơi nhìn một cái, cười nói:
- Đi gặp mấy vị tồn tại mạnh nhất Huyền Minh Nguyên Giới a.
Lúc này thân thể Lệ Dương hơi khom, một cổ hơi thở cuồng bạo từ trong cơ thể ầm ầm bắn ra, thẳng tắp hướng Huyền Thiên Thánh Tông phóng đi.
Hơi thở của hắn tụ mà không tán, vượt qua biển rộng nặng nề, lướt qua từng ngọn núi cao đầm lầy, thẳng đi tới bầu trời Huyền Thiên Thánh Tông, ầm ầm hướng Thuần Dương Vô Cực Chung treo cao ở Tông Chủ Phong phóng đi!
Đang...
Thuần Dương Vô Cực Chung đột nhiên chấn động, đem hơi thở của hắn càn quét không còn.
- Di?
Lệ Dương lộ ra một tia kinh ngạc, sắc mặt có chút ngưng trọng, cười nói:
- Dế nhũi nơi này, cũng có chút ít thủ đoạn...
Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên biển rộng phía trước đột nhiên thường thường hé ra, hóa thành vực sâu vạn trượng. Một rãnh sâu ở trong phút chốc liền hiện ra ở trước mặt hai người, dài đến vạn dặm!
Rầm!
Biển rộng phía trước bọn họ cao cao giơ lên, nước biển cao hơn mặt biển dưới chân bọn họ vạn trượng, vô số Đạo văn hiện lên, tụ tập nước biển hóa thành một pho tượng Thủy Cự Nhân đỉnh thiên lập địa, loáng thoáng chính là bộ dáng của Tịch Ứng Tình, trên cao nhìn xuống hai người, ồm ồm nói:
- Hai vị đạo hữu hằn là cao thủ Ứng Long tộc? Vì sao vô duyên vô cớ muốn cùng ta đùa giỡn?
Thanh âm kia ùng ùng đinh tai nhức óc, kích động qua, để cho Ứng Vô Song cùng Lệ Dương áo bay phất phới!
- Pháp lực mạnh như vậy?
Lệ Dương vội vàng lắc mình che ở trước người Ứng Vô Song, thất thanh nói:
- Pháp lực của ngươi đã thông Thần, vì sao còn không có thành tựu Thần minh?
Ứng Vô Song đẩy hắn ra, ngửa đầu cười nói:
- Tịch tông chủ quả nhiên có mấy phần tiền vốn, tiểu muội cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn biết một chút về nội tình của Tịch tông chủ. Đắc tội, đắc tội.
- Thành thần nơi nào có dễ dàng như vậy?
Thủy Cự Nhân kia trên mặt nụ cười nói:
- Ứng Long Đại Thế Giới, Tịch mỗ chọc không nổi. Hai vị đạo hữu, Tịch mỗ không phụng bồi.
Thủy Cự Nhân rầm một tiếng nghiền nát. Tịch Ứng Tình thu hồi pháp lực của mình, biển rộng vạn trượng đột nhiên rơi xuống, bài sơn đảo hải hướng hai người áp đi.
Lệ Dương hét lớn, giơ lên song chưởng xuống phía dưới nặng nề nhấn một cái, nước biển oanh một tiếng rơi xuống, gió êm sóng lặng, không có nhấc lên bất kỳ gợn sóng, ngay cả bọt nước cũng không có dính đến trên người của hai người, bất quá Lệ Dương vẫn còn muộn hanh nhất thanh, rút lui nửa bước, trong lòng càng thêm hoảng sợ.