Giang Nam sáng tạo chủ tinh như cũ ở không nhanh không chậm trưởng thành, trên chủ tinh Địa Thủy Phong Hỏa phun ra, thậm chí ngay cả thần kim thần liệu cũng sẽ bị hòa tan, tạm thời vẫn là một mảnh tuyệt địa.
Mọi người chỉ cảm thấy không cách nào tưởng tượng, Giang Nam lại ở trong thời gian ngắn như vậy, làm xảy ra sự nghiệp lớn thế kia!
Người nào có thể tìm được Trấn Thiên Thần Quốc Cổ lão đến đã chôn vùi ở trong lịch sử? Người nào có thể ở hai năm lẻ ba tháng thời gian ngắn ngủn, từ trong Man Hoang quật khởi, ở trong nhiều viễn cổ dị chủng yêu thú yêu, chế tạo ra Thánh Địa như vậy?
Người nào có thể chế tạo một viên chủ tinh lớn như thế, vì tương lai Huyền Minh Nguyên Giới mà tính trước?
Giang Nam chính là người như vậy, lấy sức một mình, sáng tạo ra một bầu trời mênh mông, khai cương thác thổ, để cho thánh tông đông sơn tái khởi, so sánh với thường ngày càng thêm huy hoàng, so sánh với dĩ vãng bất kỳ một thời khắc nào càng thêm cường đại!
Đám người Huyền Ẩn Đạo Nhân thậm chí cảm thấy được, Tịch Ứng Tình ban đầu nói Giang Nam là trung hưng đứng đầu, những lời này có chút nói sai rồi, so sánh với một màn trước mắt, Huyền Thiên Thánh Tông tựa hồ từ trước căn bản chưa từng hưng thịnh qua, mà hiện tại mới là bắt đầu hưng thịnh!
Tinh môn luyện thành, tương liên hai thời không, lúc này Giang Nam cho môn hạ đệ tử bắt đầu liên tục không ngừng từ nguyên giới chủ tinh di chuyển quốc độ người phàm tới, lệnh đệ tử trợ giúp người phàm ở chỗ này khai hoang, dựng lên thành thị thôn xóm.
Hơn nữa, Giang Nam bế quan mấy ngày, khai sáng từng loại từng loại võ học, cho môn hạ đệ tử truyền thụ đi ra ngoài, truyền thụ cho người phàm, để cho bọn họ có thể ở thế giới Man Hoang này có lực tự vệ.
Hắn truyền thụ võ học đi ra ngoài, cũng dị thường tinh diệu, có thể ở lúc võ đạo thập trọng đánh xuống căn cơ, kể từ đó, võ đạo cường giả trên Huyền Minh đại lục sẽ càng ngày càng nhiều.
Võ đạo cường giả là trụ cột tu sĩ, càng nhiều người tập võ, càng nhiều thiên tài sinh ra, tu sĩ cũng càng nhiều, Huyền Thiên Thánh Tông cũng có càng thêm trụ cột, muốn không lớn mạnh cũng khó khăn.
Nhiều đệ tử môn sinh của Huyền Thiên Thánh Tông cũng tới chỗ nầy, bắt đầu kiến tạo Linh sơn, nhiều trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão cũng riêng phần mình mở Linh sơn, thành lập động phủ, mở cửa thụ đồ.
Giang Nam đem thánh tông chia làm Nhân, Yêu, Ma tam tông, Nhân Tông do Lạc Hoa Âm trông coi, Yêu Tông là Tỳ Hưu Thánh Vương trông coi, Ma Tông do Chân Linh Huyền Nữ trông coi.
Huyền Thiên Thánh Tông trải qua cùng Thái Huyền Thánh Tông đánh một trận, rất nhiều cổ tích cùng pháp bảo đã bị phá hủy, tỷ như Khổ Châu Các, Nguyên Khí Đại Điện..., mà hiện tại bách phế đãi hưng, chúng pháp bảo như Khổ Châu Các cùng Nguyên Khí Đại Điện cũng cần trọng luyện, các loại công pháp hủy diệt ở trong trận chiến ấy cũng phải một lần nữa ghi chép sử dụng.
Mà vào lúc này, một tòa đại điện khí thế rộng rãi đang trong xây dựng, đại điện này tên là Tiên Hiền Điện, đợi đến lúc đại điện luyện thành, một cổ thần uy mênh mông ba động, tràn ngập cả tòa thánh tông.
Trong thần điện, thờ phụng hơn hai trăm thân thể Thần Ma, những Thần Ma này rõ ràng là những Chư Thần đã từng bảo vệ Huyền Minh Nguyên Giới, ở sau Tinh Quang Kỷ Kiếp trọng luyện nguyên giới chủ tinh, bình định Địa Thủy Phong Hỏa, mở man hoang, truyền thụ đạo pháp cho vạn vật sinh linh, sau khi bọn họ chết bị cung phụng ở trong Cổ Thần Các.
Giang Nam đã từng phát qua thề nguyện, muốn cho sự tích của các Cổ lão Thần Ma này lưu truyền xuống, mà không phải mai một ở trong Cổ Thần Các, nguyện vọng này vẫn chưa từng thay đổi qua.
Mà hôm nay, hắn chính thức đem những Cổ lão Thần Ma này mời ra, kiến tạo Tiên Hiền Điện, để cho bọn họ có thể ở sau khi chết vô số năm, như cũ được thế nhân cúng bái cùng tôn sùng, hương khói không dứt!
Huyền Thiên Thánh Tông ở trong phát triển, ngày mới tháng dị, bất quá mọi người Huyền Thiên Thánh Tông vẫn còn cảm giác được một cổ khí tức bị đè nén, đó là cường giả ở đại lục khác của Trấn Thiên Tinh Vực thỉnh thoảng bay đến Huyền Minh đại lục, theo dõi động tĩnh của Huyền Thiên Thánh Tông.
Ở trong tấm tinh vực này, có bảy tám tồn tại cực kỳ Cổ lão, rõ ràng là cường giả gần Thần, những cường đại yêu ma chí cực này đối với Huyền Thiên Thánh Tông đến có chút bất an, không chỉ giám thị động tĩnh của Huyền Thiên Thánh Tông, có chút tồn tại cực đoan còn dẫn phát thú triều, hướng Huyền Minh đại lục đánh sâu vào, xảy ra mấy lần đại chiến.
Lạc Hoa Âm ngồi không yên, nâng kiếm ra cửa, mỹ danh viết "dùng võ kết bạn", đi tìm cường giả đại lục khác giao đấu.
Đối với an nguy của nàng, Giang Nam không để ở trong lòng chút nào, trừ Đại Thánh Vương, trong tấm tinh vực này có thể lưu lại Lạc Hoa Âm, căn bản không có, mặc dù Lạc Hoa Âm không địch lại, cũng có thể thong dong rút đi, sẽ không có nguy hiểm tánh mạng.
Mà Nhạc Ấu Nương cũng ăn mấy lần đau khổ, đám người Huyền Thanh Y, Chân Linh Huyền Nữ, Tỳ Hưu Thánh Vương, Dư lão quái hướng nàng vị thánh tông "Đại sư tỷ" này khiêu chiến, Nhạc Ấu Nương bị đánh bại bảy lần, rút kinh nghiệm xương máu, rốt cục an phận xuống, đau khổ tu luyện.
- Mấy vị đạo huynh làm sao còn chưa đi?
Giang Nam nhìn đám người Phụ Văn Cung, Phó Duyên Tông, Thái Phi Ngư một chút, cười mà như không cười nói:
- Mấy vị đạo huynh ở Huyền Thiên Thánh Tông ta ngây người có non nửa năm, cũng nên trở về tông môn của mình đi xem một cái.
- Giang chưởng giáo đừng nóng vội, ngu huynh mấy ngày nữa sẽ đi.
- Ta ở chỗ này.
Thái Phi Ngư thủ sẵn lỗ mũi hừ hừ nói:
- Giang đạo hữu sẽ không không hoan nghênh ta chứ?
Chưởng giáo mới của Thanh Vân Tông tên là Tiêu Dật Tiên, Tề Tùy Vân ở trận đại chiến kia bất hạnh bỏ mạng, hắn tiếp nhận mới chưởng giáo, sau khi tinh môn chế tạo hoàn thành hắn cũng đến đây chúc mừng, tới chỗ này rồi cũng không một chút ý tứ rời đi.
Tiêu Dật Tiên tròng mắt rưng rưng, nức nở nói:
- Thanh Vân Tông ta hai đời chưởng giáo chết thảm, hôm nay tiểu đệ thẹn làm Thanh Vân Tông thứ ba mươi bảy chưởng giáo, muốn tài nguyên không có tài nguyên, muốn người không người, cần địa bàn không có địa bàn, muốn chấn hưng Thanh Vân Tông thật sự là hữu tâm vô lực....
Phụ Văn Cung rơi lệ nói:
- Tinh Nguyệt Thần Tông ta cũng tổn thất thật lớn, đã chết không biết bao nhiêu đệ tử trưởng lão, còn có một vị sư thúc của ta, cũng chịu khổ độc thủ.
Phó Duyên Tông gật đầu, thở dài thở ngắn nói:
- Triều Thánh Tông ta cũng là chết thảm trọng, ngay cả trấn giáo chi bảo cũng bị làm hỏng, đến nay chưa khôi phục uy năng.
Thái Phi Ngư gào khóc, đấm ngực nói:
- Mười vị đại sư phó của ta đã chết hai vị, mỗi lần nhớ tới chuyện này, liền để cho ta rơi lệ đầy mặt, hai vị đại sư phó, các ngươi chết thật thảm....