Đế Vương Chiến Ký

Chương 3: 3





16 năm sau vụ việc.
"Tại sao?"
Phá vỡ sự tĩnh lặng này một cô gái với mái xanh lục bảo lên tiếng.

Giọng điệu nàng như trách móc lại như thương tâm.
"Tại sao ngươi không nói cho ta biết chuyện này?"
"Tại sao ngươi phản bội ta?"
"Tại sao ngươi không giữ đúng lời hứa của mình?"
"Trả lời ta, đáp lại ta đi mà..."
"Đừng im lặng như thế, tỉnh lại đi!"
Trước mắt hắn hiện tại, một hình ảnh không biết từ đâu đang dần hình thành.

Một cô gái với khuôn mặt được lớp sương mù bao phủ, dù cố gắng đến mức nào hắn vẫn không thể nhìn rõ được nó.

Nhưng càng chứng kiến những hình ảnh đó, càng nhìn bóng hình nàng Takeru càng cảm thấy một cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ, một cảm giác thân thuộc như thể đó là ai đó rất quan trọng với mình.
Nhưng dù cố gắng đến mức nào đi chăng nữa thì hắn cũng không thể nhớ nàng là ai, có liên quan gì tới hắn.

Hắn có thể chắc chắn rằng mình chưa từng gặp nàng ta bao giờ, nhưng tại sao lại làm cho hắn có cảm giác quen thuộc này?
Không hiểu sao từng câu, từng chữ nàng nói ra như găm vào tim hắn vậy.

Khiến hắn có vô số cảm xúc hiện lên có bi thương, thù hằn có phẫn nộ nhưng cũng có thanh thản.

Đột nhiên có một âm thanh trẻ con truyền vào và ảo cảnh kia lập tức sụp đổ như được thiên mệnh sắp xếp.
"Tên anh trai ngốc nghếch dậy ngay đi nào."
"Dậy đi nào Takeru, nếu anh không dậy em sẽ cho anh nếm thử tuyệt kỹ đó."
"Không dậy sao? Được thôi, thử đây loli kick...Heyyyyyyaaaa"
Một cú tung người tuyệt đẹp từ không trung hạ xuống đáp thẳng vào bụng của kẻ đang nằm trên giường kia.

Tuy không gây chết người nhưng...
"Aaaaaaaaaa...!đau quá...!em làm cái quái gì vậy nhóc con?"
Nằm ôm bụng với khuôn mặt nhăn nhó Takeru ngẩng mặt lên nhìn kẻ vừa gây ra thảm họa này.
Một con nhóc loli 16 tuổi, con nhóc là một tiểu la lỵ chính hiệu với dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt non nớt đẹp đẽ giống như một con búp bê được chế tác tỉ mỉ.

Đôi môi với ánh đào đỏ hồng mỗi khi cười lộ ra cái răng năng trông càng thêm duyên dáng trẻ con, cùng với đó đôi mắt to tròn như muốn thu hút ánh nhìn mọi người xung quanh.

Ấy vậy mà giờ đây nhận ra con nhóc nhìn hắn với ánh mắt hồn nhiên vô tội như thể hậu quả này chẳng liên quan đến nó vậy.
"Ai bảo anh không dậy! Em đã cố hết sức để gọi anh dậy rồi nhưng anh còn chẳng đáp lại."
Cô nhóc hồn nhiên đáp lợi với một giọng nhí nhảnh như chim oanh réo hót, một tông giọng như chẳng quan tâm đến tình trạng của anh trai mình.
"Thôi nào dậy đi anh, trễ giờ rồi đó hôm qua anh lại thức chơi game đúng không?"
"Đừng có đoán mò nhóc, anh mày chưa rảnh tới mức đi chơi game đâu lo mà học đi kỳ này mà em thụt lùi là ba mẹ đánh đó."
Vừa đi vừa ngáp ngủ với cái cằm sái đến tận quai hàm, Takeru nhìn cô bé bên cạnh với ánh mắt trách móc.


Nhiều khi hắn không thể nào hiểu được bản thân mình, rõ ràng cô nhóc trêu hắn rất nhiều nhưng thật sự Takeru chưa bao giờ tức giận thật sự với nàng, tối đa chỉ là vài cái gõ đầu mà thôi...!Vừa đi xuống cầu thang, bước vào căn phòng bếp, một hình ảnh người phụ nữ ngoài tứ tuần đang đeo tạp dề nấu ăn và một nam nhân đang ngồi trên ghế cầm tờ báo chăm chú đọc.
"Chào ba mẹ, chị Lunar đâu rồi sao con không thấy chị ấy.

Bình thường giờ này chị ấy phải ngồi ăn rồi chứ?"
"À Lunar đi ra ngoài rồi, con bé bảo hôm nay phải trực nhật gì đó nên đi trước rồi."
Người mẹ hiện tại của hắn lên tiếng đáp lại, tông giọng bà trầm mà ấm áp.

Dù đã ở cái tuổi ngoài bốn mươi nhưng bà vẫn mang một nét đẹp trẻ trung hơn hẳn những người phụ nữ khác, bà mang nét quý phái và âm hưởng của một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành trong quá khứ.
"Mà này hai đứa không định ngồi ăn à?"
Hideki người ba hiện giờ của Takeru lên tiếng.
"Vâng.

Chúng con mời ba mẹ ăn cơm."
Cả 2 đồng thanh nói.
"Mà này mẹ ơi hôm qua anh trai chơi game thâu đêm đó."
"Con nhóc kia đã bảo anh không chơi mà.

Đừng có vu oan cho người khác chứ."
"Yên lặng Takeru, nào Seira sao con biết anh con chơi game nói mẹ nghe."
"tại vì...!tại vì..."
"Không nghĩ được lý do chứ gì nhóc con, hahaha nhóc mày không bao giờ tìm thấy bằng chứng tối qua anh chơi game đ..

Ôi bỏ mẹ."
Vô thức đưa tay che miệng vì nhận ra mình vừa nói thừa.
"Đấy mẹ anh ấy vừa thừa nhận kìa mẹ.

Mẹ cũng nghe thấy chứ."
Giọng nói nhí nhảnh của nàng vang lên cùng với khuôn mặt xinh đẹp mang biểu cảm đắc ý.
"Nào Takeru giải thích đi sao con lại chơi game vào ban đêm, nói nhanh."
"Tại vì..."
"Nào anh trai tại sao hả? Biện minh cho hành động của mình đi nào."
"Ô chết gần muộn học rồi con với Seira đi học đây nhá." nói xong hắn lập tức lấy cặp sách và chạy như bay đi ra ngoài sân.

Seira cũng theo sau và nói:
"Anh hay lắm Takeru à, em không ngờ anh còn chiêu này đó."
"Nhóc còn non và xanh lắm mới đối đầu được với anh mày.

Đi thôi chú."
"Chúng ta phải đợi tiểu thư lên xe đã thưa thiếu gia."
Lúc này ở trong nhà chỉ còn 2 vợ chồng Hideki và Hanako mà thôi.

"Anh không tính nói cho nó biết sự thật à Hideki."
"Anh cũng tính nói ra nhưng không biết nó có chấp nhận được sự thật đó không.

Kẻ giết hại cha nó và bắt cóc mẹ nó quá mạnh mẽ."
"Nhưng chúng ta không thể cứ giấu chuyện này mãi được, rồi nó cũng phải biết thôi."
"Được rồi anh sẽ thảo luận chuyện này với cha.

Dù sao nó cũng đến lúc biết được kẻ thù của nó nguy hiểm đến mức nào."
Không hẹn mà cả hai người đều đồng thời im lặng nhìn về hướng chiếc xe ban mà Takeru vừa lên.
----------------------------------------------
Ở trường học
"Nhìn kìa mọi người họ đến rồi kìa, thiếu gia và tiểu thư của gia tộc Kazuhiko."
"Ôi giá mà họ nhìn mình một cái thôi cũng hạnh phúc lắm rồi."
"Á đẹp trai quá đi, tiểu thư Seria cũng thật xinh đẹp."
"Sao ngày nào đến trường cũng phải chứng kiến cảnh này nhỉ Seira.

Em không thấy chán sao?"
"Hahaha vui mà anh không thích được hâm mộ thế này sao?"
"Không anh ghét nó, họ hâm mộ chúng ta vì điều gì? vẻ đẹp rồi cũng tàn phai theo năm tháng thời gian, tiền bạc cũng chỉ làm con người ta biến chất.

Họ thích chúng ta cũng chỉ vì quyền lực và tiền bạc hay vẻ bề ngoài thôi.
Em nên nhớ là hoàng đồ bá nghiệp cuối cùng chỉ là cười nhạt, tuyệt thế giai nhân chẳng qua chỉ là một đống xương khô..."
"Lại bắt đầu văn vở, thôi đi anh."
"Giá mà có ai đó thích anh thật lòng nhỉ?"
Cùng với câu nói này, biểu cảm vốn lạnh lùng vô cảm ban đầu của Takeru lần đầu thay đổi thành một dáng vẻ bi thương trầm mặc, câu nói tựa như vô ý đó nhưng hình như đã chạm đến tận cùng của thâm tâm hắn, chạm đến nơi sâu thẳm nhất của bản thân hắn.
Câu nói đó như gợi lại hình ảnh giấc mơ sáng nay, một giấc mơ kỳ lạ.

Đến hiện tại, 17 năm qua hắn đã mơ đến cô gái đó rất nhiều lần nhưng không thể nhớ được cô là ai, có quan hệ gì với bản thân hắn.

Hắn chỉ cảm thấy được rằng mình và nàng quen thuộc vô cùng tựa như nàng đối với hắn quan trọng vượt qua sinh mạng của chính bản thân hắn.
Tuy nhiên biểu cảm đó ngay lập tức biến mất và bị thay thế thành dáng vẻ lạnh lùng vô cảm xúc ban đầu của hắn, nhưng hình ảnh vẻ mặt đó của hắn cũng tồn tại đủ lâu để Seira ghi vào trong đáy mắt mình.

Cô nàng có chút bất ngờ về biểu cảm khác biệt của hắn làm nàng chợt hỏi:
"Có chuyện gì sao anh?"
"Không, không có gì thôi em vào lớp đi."
Trả lời Seira một cách qua loa nhất có thể, Takeru đi thẳng một mạch đến lớp học của mình, thậm chí hắn còn không thèm ngoảnh mặt nhìn lại Seira một lần nào nữa.
"Chào mọi người."
Vừa bước vào lớp, hắn cất tiếng nói vô cùng lãnh đạm hướng những học sinh trong phòng chào hỏi.


Vừa nói Takeru cũng bước vào lớp học của mình.
"Chào cậu Takeru.

Cậu lại đến muộn đó."
Người lên tiếng đáp lại Takeru đầu tiên là Haruko, lớp trưởng của hắn.

Ngoại trừ việc học giỏi cùng điềm tĩnh ra thì cô nàng là một người vô cùng thanh cao nhưng cũng rất tốt bụng.
"Xin lỗi hôm qua tớ bận chút việc."
"Lại thẩm du đúng không thằng bệnh hoạn."
Kẻ vừa lên tiếng là Higo, có thể nói tên này là người bạn thân duy nhất của hắn.

Hắn cũng đẹp trai, gia thế cũng không tồi ngoại trừ việc bị vấn đề về thần kinh ra, đây là điều mà Takeru nhận xét về tên này.
"Câm mồm đi tao không như mày, mày mới là thằng bệnh hoạn."
"Hai người bớt cãi nhau đi được không? Ngày nào cũng vậy không chán à?"
"Câm mồm!"
Cả 2 người đồng thanh hướng về phía người thanh niên vừa lên tiếng can ngăn.

Sự việc Takeru và Higo cãi nhau là một hình ảnh không thể thiếu của cái lớp này rồi, nó nhiều đến nỗi mà ngày nào họ không cãi nhau là mọi người cảm giác như hôm nay thiếu vắng cái gì đó.

Nhưng mọi người đều biết rằng nếu một trong hai người xảy ra chuyện gì thì người còn lại sẽ không để yên.
Mùa hè, những ánh nắng vàng ương mang theo cái nóng oi ả chiếu xuống nhân gian.

Xung quanh rộn ràng những tiếng ve ngân nga hát những giai điệu của hè về, tiếng xào xạc của những cơn gió nhẹ thổi qua.

Tất cả chúng kết hợp thành một bức tranh tuyệt đẹp.
Ngồi cạnh cửa sổ, thả hồn theo những vầng mây trên nền trời xanh Takeru như lạc lõng giữa những suy nghĩ của bản thân mà quên mất rằng đang trong giờ học.
BỐP!
Một âm thanh khô không khốc vang lên phá vỡ những dòng suy nghĩ của bản thân, một viên phấn bay thẳng vào giữa trán của hắn kèm theo đó là lời trách cứ của giáo viên.
"Takeru...!Em làm cái gì mà cô gọi mãi không trả lời?"
Nữ giáo viên nhìn thẳng vào mắt của hắn như muốn tìm kiếm câu trả lời cho mình, đối với việc gia thế sau lưng hắn thế nào cô cũng chẳng quan tâm lắm.

Đối diện với ánh mắt đó hắn dần dần mới được kéo về thực tại, ú ớ một hồi để suy nghĩ các câu trả lời khác nhau...
"Xin lỗi cô, nay em cảm thấy không được khỏe."
Tuy biết câu nói vậy chỉ là cớ để lấp liếm cho qua vụ việc vừa rồi nên người giáo viên cũng bỏ qua mà quay lại giảng bài tiếp.
Giờ học tẻ nhạt và chán ngắt với những thứ mà dạy nhưng chẳng bao giờ có cơ hội áp dụng vào thực tại đời sống.

Takeru cố gắng giữ vững lí trí của mình để không ngủ gật một lần nữa.
Cuối cùng giờ ra chơi đã điểm, vươn vai để giải tỏa những mệt mỏi vừa qua.

Hắn đang định đứng dậy ra ngoài mua chút đồ uống thì bất ngờ có một đoàn người xông vào lớp học.

Cả một nhóm toàn những kẻ nhìn là biết không dễ trêu vào xông thẳng vào lớp hắn, đi đầu là một kẻ nhìn giống côn đồ khoác trên mình bộ đồng phục học sinh.
Vừa vào lớp chúng đã đạp thẳng những chiếc bàn ghế ra chỗ khác để lấy lối đi lại.

Những học sinh trong lớp thì bắt đầu có những biểu hiện căng thẳng hơn, nhưng dù sao cũng là những con em gia tộc chiếm kha khá nên rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Đối diện với tình thế này, bất đắc dĩ Takeru đứng lên nói:
"Các ngươi sao tùy tiện xông vào đây?"

Đối diện với gần 20 người tay cầm gậy hay tuýp sắt hắn vẫn đứng đó mà giống như chẳng quan ngại gì cả, ánh mắt vẫn băng lãnh như lúc đầu.
"Việc của mày à? Cút ra nếu không muốn nằm giường nửa năm!"
Nói rồi tên đại ca đó giơ tay lên chuẩn bị vả thẳng vào mặt hắn thì có tên đàn em đã nhảy lên thì thầm điều gì đó vào tai hắn.

Khuôn mặt tên đại ca đó biến hóa rất nhiều từ bất ngờ sang kiêng nể rồi dè chừng, cánh tay cũng theo đó mà hạ xuống.

Tuy vẫn hắn vẫn cố gân cổ lên:
"Không phải việc của tên công tử bột như mày, đứng sang một bên."
Nói xong không đợi Takeru phản ứng gì mà trực tiếp thét lên.
"Thằng Edric đâu cút ra đây cho tao! Mày nghĩ mày trốn được mãi à, bọn bay lên tìm thằng đó đè ra trước mặt tao."
Nói rồi gần 20 kẻ kia xông thẳng về phía những học sinh đứng phía sau hắn, bọn chúng không ngần ngại gì mà đẩy thẳng những học sinh ra để tìm cho ra Edric.
Rất nhanh sau đó một học sinh với cặp kính cận cùng gương mặt điển trai được lôi ra.

Tuy bị ngần đó kẻ giữ lại đè xuống nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ thù hằn.
"Mày trừng mắt với tao à?..."
Như nhận ra ánh mắt khiêu khích của Edric, kẻ kia càng sôi máu hơn liên tiếp lấy chân đập thẳng xuống lưng khiến cậu đập thẳng mặt xuống sàn.
"Mày tính bao giờ trả tiền đại ca tao?"
"Người nợ là lão già kia chứ không phải mẹ con tao."
"Vậy à..."
Lại một cú đá thẳng vào mồm khiến chiếc kính của Edric bay ra và vỡ vụn, máu cũng bắt đầu chảy ra.

Takeru đứng từ xa quan sát tựa như không muốn nhúng tay vào chuyện này tiếp, trước giờ với hắn đây xảy ra quá nhiều lần rồi.

Đang suy tính xem nên giải quyết mọi chuyện như thế nào thì một đàn em của tên kia bắt đầu hô lên.
"Đại ca, bọn nó dẫn người tới rồi.

Chúng ta đi thôi."
"Mày nên thấy may mắn đó thằng chó, nhưng để xem lúc về sẽ thế nào.

Đi bọn bay."
Rất nhanh bọn chúng cũng rút hết để lại Edric nằm vật lộn dưới sàn với những cơn đau chạy dọc khắp cơ thể.

Takeru bắt đầu tiến lên đỡ lấy cậu ta đưa về phòng y tế, các giáo viên khác cũng nhao nhao đến hỏi thăm cùng với đó là hứa chuyện này sẽ không xảy ra lần nào nữa.

Nhưng hắn biết đó chỉ là lời nói suông của những kẻ bên trên mà thôi.
Để lại Edric trong phòng y tế, Takeru từ từ bước về phía lớp học của mình, các học sinh cũng nhao nhao nhìn ra ngoài để hóng hớt chuyện ban nãy.

Ở trong lớp các học sinh cũng bắt đầu dọn bàn ghế về chỗ cũ, lúc này Hisuko lên tiếng:
"Mọi người nghĩ chúng ta có nên giải quyết vấn đề này giúp Edric không? Mọi người cũng biết hoàn cảnh của cậu ấy rồi đấy.

Chiều về có lẽ sẽ không xong đâu."
"Hay chúng ta báo cảnh sát?"
"Họ có bảo vệ được cậu ta suốt đời không? Phải giải quyết một lần luôn."
Những học sinh nháo nhào bày tỏ những quan điểm của riêng mình, ngươi câu ta câu làm cả lớp như thành cái chợ.

Cuối cùng cũng đúc kết ra được một phương án là đoạn cả bọn đến chỗ hẹn gặp cùng với Edric và trả nợ giúp cậu.