Đế Vương - Lê Văn Cương

Chương 70: Trò chơi 4



- Thạch huynh đệ mau đến đây ngồi uống rượu, chúng ta cùng tâm sự một chút.

Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Thạch Khôn lúc này trong lòng có chút sợ hãi. Có điều hắn vẫn ngoan ngoãn đi đến, ngồi trước mặt Vũ Tuấn Kiệt. Về phần đám thuộc hạ của hắn, lúc này đã lập tức bị đám Quỷ Vệ đuổi ra ngoài rồi.

Nhìn về phía Thạch Khôn đang run rẩy, Minh Nguyệt đứng bên cạnh thì dùng một bộ mặt tươi cười, nhưng Vũ Tuấn Kiệt lại không quan tâm nói rằng.

- Bà chủ Minh Nguyệt ngươi nói xem Thạch huynh đệ hiểu chuyện như vậy. Tại sao lại hùng hổ lao đến chỗ của ta đây.

Vũ Tuấn Kiệt vừa nói vậy, Minh Nguyệt lúc này tỏ ra vẻ luống cuống sau đó lên tiếng nói rằng.

- Thiếu gia thật sự xin lỗi, ta không biết chuyện này nên xử lý thế nào. Lúc nãy Thạch công tử hùng hổ lao đến, cho nên ta mới phải nói ra chỗ của ngài.

Nghe bà chủ Minh Nguyệt nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này hứng thú thật sâu nhìn về phía bà ta, qua một lúc hắn nói rằng.

- Được rồi ngươi lui ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với Thạch huynh đệ. 𝑻𝐫ải‎ nghiệm‎ đọc‎ 𝑡𝐫uyện‎ số‎ 1‎ 𝑡ại‎ ﹎‎ 𝑡‎ 𝐫ùm𝑡𝐫uyện.𝖵n‎ ﹎

- Vâng.

Nhìn về phía Minh Nguyệt rời đi, Vũ Tuấn Kiệt lúc này nhìn về phía Thạch Khôn sau đó nói rằng.

- Thạch huynh đệ, ngươi có lẽ cũng giống như ta chính là công tử ca ăn chơi khắp nơi. Nhưng ngươi lại khác ta, bởi vì ngươi bị kẻ khác lợi dụng.

Vũ Tuấn Kiệt vừa nói vậy, Thạch Khôn lúc này thì sững sờ nhìn về phía hắn không hiểu. Thấy vậy Vũ Tuấn Kiệt mỉm cười nói rằng.

- Thạch huynh đệ người là người ở đây, Vậy nên ta muốn hỏi người một chút. Ngươi từng thấy bao giờ có ai đến gây sự tại Minh Nguyệt Lâu hay chưa.

Vũ Tuấn Kiệt vừa nói vậy, Thạch Khôn lúc này suy nghĩ một lúc, rồi có chút sợ hãi nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt nói rằng.

- Minh Nguyệt Lâu nghe nói là một tòa không có gốc rễ, người đến đây ăn chơi thật sự rất nhiều và gây sự cũng không ít.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì ồ lên, sau đó nở một nụ cười bình tĩnh nhìn về phía Thạch Khôn nói rằng.

- Thạch huynh đệ ngươi không cần phải sợ hãi ta như vậy, ta bất quá cũng là một người hiền lành mà thôi.

Thạch Khôn nghe vậy thì lúc này nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt một chút, rồi đánh mắt nhìn về phía thi thể còn đang chảy máu phía sau lưng mình, cũng không dám đáp lời.

Thấy động thái của kẻ này như vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này thở dài lắc đầu rồi nói rằng.

- Thạch huynh đệ vừa rồi ngươi nói tòa Minh Nguyệt Lâu này không có gốc rễ, nhiều người từng đến đây quấy phá. Vậy ta hỏi ngươi tại sao nó vẫn tồn tại được đến lúc này.

Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Thạch Khôn lúc này nhưng nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng hắn lại không hiểu lên tiếng nói rằng.

- Mặc dù ta biết bản thân mình rất ngu ngốc, chỉ là một công tử ăn chơi. Nhưng vừa rồi nghe huynh đài nói vậy ta biết được Minh Nguyệt Lâu có lẽ cũng không đơn giản như mặt bên ngoài.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì ồ lên sau đó mỉm cười nói rằng.

- Nói thế nào.

Thạch Khôn nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt một chút sau đó nói rằng.

- Minh Nguyệt Lâu đã được xây dựng hơn chục năm, nơi này thường xuyên có các cô nương mới xuất hiện, kỹ nghệ phục vụ của họ cũng rất tốt. Nghe nói ngày kiếm vạn kim không phải là chuyện đùa. Thậm chí còn có thể kiếm được cả linh thạch, bởi vì tu sĩ đến đây cũng không phải số ít.

- Nhưng nơi này là một nơi được các thế lực đánh giá là không có gốc rễ. Nhiều lần bị người đến đây quấy rối, chẳng hạn như tứ công tử của hình bộ Thượng thư từng đến đây chơi gái không trả tiền, thậm chí còn có lần đến đây đập quán.

- Nhưng về sau Minh Nguyệt Lâu nghe nói đã cầm theo trọng lễ, đến nhà của hình bộ thượng thư. Khiến cho chuyện này lắng xuống, Minh Nguyệt Lâu vẫn tiếp tục được kinh doanh.

- Có điều ngài vừa nói vậy, ta mới phát hiện một vấn đề. Đó là trong thế giới cường giả vi tôn, một chút lễ mọn của tầng lớp thường dân, sẽ không bao giờ thỏa mãn được yêu cầu của giới cầm quyền.

- Vậy nên việc Minh Nguyệt Lâu cầm trọng lễ đến nhà của hình bộ thượng thư, e rằng con ẩn giấu nội tình trong đó.

Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì nhìn về phía tên Thạch Khôn này một chút, sau đó nở một nụ cười thú vị nói rằng.

- Thạch huynh đệ đúng là một người thông minh. Ta chỉ gợi ý một chút vậy mà ngươi đã có thể đoán được một chút gì đó.

Thạch Khôn nghe vậy lúc này mỉm cười, có điều rất nhanh hắn lại thu liễm lại nụ cười của mình, tỏ ra một bộ trung thực ngồi đó. Bởi vì hắn biết người thanh niên đối diện này e rằng cũng không phải là kẻ hiền lành.

Nhìn thấy động thái của Thạch Khôn như vậy, Vũ Tuấn Kiệt hài lòng gật đầu suy nghĩ một lúc hắn nói rằng.

- Minh Nguyệt Lâu tồn tại ở nơi này 20 năm, lại không có thế lực nào chống đỡ. Trong khi đó mỗi một ngày số tiền tài mà chúng kiếm được lại nhiều vô số. Chỉ nhìn thấy điều này, đã thấy sau màn của nó là một thế lực to lớn.

- Về phần Minh Nguyệt Lâu đi tìm những người gây sự để giảng hòa. Ta cho rằng đây là thế lực kia đang đến đó để tìm thuyết pháp còn đúng hơn.

Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Thạch Khôn lúc này cũng gật đầu tán thành. Sau đó ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt, rồi lại cúi đầu. Bởi vì trong lòng hắn đang có một suy nghĩ đáng sợ. Đó là liệu Minh Nguyệt Lâu có phải đang đối phó với người thanh niên này hay không. Thậm chí chúng mượn tay của hắn đối phó với người thanh niên này thì đúng hơn.

Ngồi ở một bên, quan sát động thái của Thạch Khôn, Vũ Tuấn Kiệt lúc này mỉm cười sau đó nói rằng.

- Vừa rồi ngươi đắc tội với ta, bất kể là vô tình hay cố ý ngươi đều có tội. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, mang theo hơn chục tên hộ vệ của ngươi ra ngoài đập phá nơi này cho ta.

Vũ Tuấn Kiệt vừa nói vậy, Thạnh Khôn lúc này nhìn về phía hắn có chút run rẩy nói rằng.

- Đại nhân ta làm vậy liệu có bị bọn chúng giết hay không.