Cuối tuần, Tam Tam dùng chút thời gian rảnh để tới thăm cơ quan của tôi, cuối cùng cũng cho được một câu đánh giá tương đối ổn:" Môi trường không tệ."
Hai người chúng tôi, mỗi người một cốc trà hoa quả, trò chuyện tán ngẫu.
" Không cẩn thận va vào người ta, bị đổ cà phê."
Bác sĩ lắc đầu chán nản, giúp tôi thoa thuốc xong sau đó đứng lên vào bếp rửa hoa quả.
Tôi co chân nhảy lò cò ra ban công, đưa mắt nhìn bốn phương tám hướng. Rạp chiếu phim cách đây hai dãy phố lại đổi áp phích khác, chúng tôi mới chỉ tới đó một lần vào 11/11 năm ngoái, xem "33 ngày thất tình" Cứ nghĩ tới câu nói cuối cùng của Vương Tiểu Tiện( haha Bác sĩ Cố * Tiêu Chiến* Ngụy còn từng là Ngụy Vô Tiện kia kìa.):" Em sẽ ở bên anh." Sau lại nhớ câu nói của Tam Tam khi nãy:" Mình cứ luôn sợ sau này sẽ phải rời xa anh ấy." Tôi quay người lại, nhìn Bác sĩ đang gọi hoa quả, hỏi:" Khi hai người ở bên nhau, điều tồi tệ nhất anh có thể chịu đựng được là gì?"
Bác sĩ không ngờ đột nhiên tôi lại hỏi như vậy:" Chuyện tồi tệ nhất? Hai chúng ta.... Ly hôn? " Sau đó anh lắc đầu:" Chưa từng nghĩ tới."
Tôi nhìn anh đưa miếng táo vừa gọi về phía tôi, nghiêm túc nói:" Ừm, cho dù anh có vấn đề, anh bất lực thì em vẫn luôn ở bên anh. Chúng ta có rất nhiều cách đề giải quyết vấn đề, bây giờ khoa học phát triển như vậy." Đến tận bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao khi đó mình lại nói mấy lời ngốc nghếch như thế.
Bác sĩ hiển nhiên bị tôi làm cho kinh hãi, dở khóc dở cười nhìn tôi, nói:" Sao tự nhiên lại nghĩ đi đâu thế?"
" Hôm nay em với Tam Tam đi tàu điện ngầm, gặp một đôi vợ chồng cãi nhau, cuối cùng người vợ mới nói một câu:" Có đứa con thôi anh còn chẳng sinh nổi, anh không phải đàn ông!" Lúc đó em nhìn mà cũng ngơ ngác luôn, trên đường chở về Tam Tam nói:" Những vấn đề này mặc dù không thể nói thẳng ra được, nhưng thật sự nó sẽ ảnh hưởng lớn tới tình cảm của hai người, có rất nhiều đôi vợ chồng tan vỡ chỉ vì phương diện này." Lúc đó em đã nghĩ cho dù như thế nào em cũng không chia tay, cùng lắm em sẽ nghĩ là mình đang yêu một cô gái đi, cho dù có là đồng tính nữ thì cũng phải sống cho thật tốt."
" Trong bệnh viện có rất nhiều cặp vợ chồng, gia đình tan vỡ chỉ vì bệnh tật. Có biết vì sao bố em luôn khiến cho người ta ghen ghét, đố kị, ngưỡng mộ không? Bởi vì ông đấy chưa bao giờ phải nghĩ đến việc liệu mẹ em có chê bai ông, có bỏ rơi ông hay không. Cảm giác thỏa mãn khi có một ai đó sẽ luôn ở bên ông như một lẽ đương nhiên ấy khiến anh ngưỡng mộ vô cùng." Bác sĩ vươn tay vuốt má tôi:" Công việc, con cái, gia đình, sức khỏe, rất nhiều phương diện anh không thể đảm bảo rằng cuộc sống của chúng ta sẽ luôn thuận lợi suôn sẻ nhưng anh có thể đảm bảo cho dù tốt xấu ra sao anh sẽ luôn ở bên em. Em có thể giống như thầy Lâm, coi đó là một lẽ đương nhiên, một điều tất yếu."
Ai nói những người học ban Tự nhiên như chúng tôi không biết thế nào là lãng mạn? Lực sát thương của những điều chân thành lãng mạn của chúng tôi còn ghê gớm hơn đống thơ tình ngoài kia gấp nhiều lần. Tôi bỗng thấy khóe mắt mình cay cay, không biết nói gì nữa.