"Người đi đường" cuối tuần về trường vừa ăn vừa uống, thành thơi cầm sách không liên quan đến chuyên ngành hoàn toàn không để ý ngồi bên cạnh Tiểu Thảo, mặc kệ xung quanh, chỉ chuyên chú ngắm bạn gái mình. Bạn của "người đi đường" mắt lim dim nhìn tờ báo.
Ánh mắt tôi chốc thì bay đến giá sách, chốc lại bay ra ngoài cửa sổ, một lúc dừng tại người Tiểu Thảo đang ở giữa đống giấy tờ, thần trí không ổn đến mức người có dây thần kinh thô như bạn của " người qua đường" cũng nhìn ra được:" Là tên con trai nào khiến em thương tiếc như vậy?"
Tôi cảm thấy những người quen biết lâu với "người qua đường" đều gần mực thì đen...
Thỉnh thoảng tôi lại liếc màn hình điện thoại tối đen, đợi đến khó chịu. Trong năm tháng qua, tôi bị trầm cảm mấy lần, vì sao lại đính hôn vào buổi tối trước hôm Bác sĩ đi? Phần lớn thời gian của chúng tối đều lãng phí đi kính rượu và uống rượu, chẳng lẽ không có ai thông cảm cho hai con người sắp phải chia xa, cần thời gian riêng tư ở cùng nhau sao?
Sau cơm chiều, hai ông bà sét đánh cũng không chịu không ra ngoài tản bộ, tôi ngồi ở bên cạnh nhìn Bác sĩ tưới hoa trên ban công. Anh đã trở về, việc này khiến cho tôi cảm thấy vẫn chưa thể bình tĩnh được...
Bác sĩ xoay người nhìn tôi:" Em không đi xem quà của mình sao?"
Thứ tôi nén rất lâu trong lòng rốt cuộc xuất hiện trong anh mắt, mím miệng thốt lên một tiếng gọi:" Cố Ngụy.", rồi ôm eo anh khóc lớn.
" Sáu tháng, sao thời gian học tập của anh lại dài như vậy?"
" A, tốc độ di chuyển của mặt trăng rất nhanh."
" Ừ."
" Mảng to nhất kia là hố đen sao?"
"ừ."
Tôi hồ nghi quay lại, sao hôm nay anh lại phối hợp như vậy?
Bác sĩ nhanh chóng giơ tay che mắt tôi, cúi đầu hôn bẹp lên môi tôi một cái.
Thật lãng mạn.... ah!!!
Bác sĩ cười nói:" Ngày tốt cảnh đẹp."
Tôi mơ mơ màng màng thiếu chút tiếp câu:" Động phòng hoa chúc." trong nháy mắt nhanh chóng tỉnh táo thì thầm:"Ừm, đen, đêm tôi làm cho mắt em màu đen."
" Mắt em là màu nâu."
" Được thôi, bởi vì em đốt đèn bên trong để tìm đến anh thật nhanh."
Bác sĩ gác cằm lên đầu tôi:" Còn tốt, không tính là quá muộn."
Sau đó, chúng tôi cứ như vậy câu được câu chăng thấp giọng tán ngẫu, chia xa hơn năm tháng từng người trong chúng tôi sống với tưởng niệm, cho đến khi tôi được ngủ trong lòng anh.
Bác sĩ duỗi ray, lòng bàn tay ấm áp che mắt tôi:" Không sao, ngủ đi."
Tôi ừ một tiếng, mơ màng ngủ tiếp, lúc ý thức dần dần mất đi liền nghe thấy giọng của anh trầm thấp bên tai, lại nghe không õ anh đang nói gì cả.
Tôi chỉ biết anh đã về, mình có thể yên tâm mà ngủ.