Từ sau khi lĩnh chứng, tôi sâu sắc cảm thấy Bác sĩ đã trở nên kiêu ngạo.
Thanh niên tốt từng ôn tồn gọi điện thoại:" Hôm nay có về không? Có cần anh đến đón em không?" đã một đi không trở lại, thay vào đó là " Anh qua đó hay là em trở về, em chọn một trong hai đi."
Ây ya, hương vị của một sợi vô gian đạo, chỉ là cùng nhau đi ăn tối thôi sao?
Sau khi lĩnh chứng, Bác sĩ đối với việc ăn tối cùng nhau khá là cố chấp, nguyên nhân thì tôi không biết, tuy nhiên bởi vì cả hai đều bận rộn, việc cùng ăn cơm tối này, trên cơ bản chỉ giao tiếp bằng lời nói mà khó lòng thực hiện.
Ngày thứ năm sau khi lĩnh chứng, tôi bị Bác sĩ xách về nhà trọ ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Bác sĩ lại yên lặng.
Tôi hỏi:" Mấy ngày không gặp, anh không có lời gì muốn nói với em sao?"
Môi Bác sĩ rất mềm cho nên tôi luôn là bắt đầu rất hưởng thụ càng về sau càng không thở nổi....
" Anh... anh muốn gì"
" Không thể để em tiệng nghi như vậy."
" Em đã làm gì?"
" Anh hiện tại mỗi ngày thấy em không tim không phổi anh liền không thoái mái, muốn tăng huyết áp."
" Nói bậy, anh đó là dục cầu bất mãn."
" Thế thì em mãn một chút."
" Em đây vẫn chưa gả cho anh, anh lại dám ngang nhiên đùa bỡn"
Bác sĩ hơi híp mắt:" Em lặp lại lần nữa"
" Em đây... anh lại dám ngang nhiên đùa bỡn."
" Nói. lại. một. lần. nữa."
".... em sai rồi."
Sau khi lĩnh chứng trừ về nhà một đêm phần lớn thời gian tôi đều ở cùng Tiểu Thảo, cho nên không xem nhẹ cảm xúc dao động của "người đi đường" và Tiểu Thảo đầu mày cuối mắt.
Trước ngày nghỉ phép mùng 1 tháng 5, tôi và Bác sĩ, Tiểu Thảo và "người đi đường" cùng ngồi trên một bàn cơm... nó muốn "người di đường" nhanh chóng trói tay trói chân đem về thành phố S ra mắt bố mẹ.
" Đồng chí, định trói cô dâu đi gặp thái sơn sao?"
"người đi đường" nghiêm túc suy nghĩ:" Ý em là trói đến cục dân chính?"