Defence - Ngày Tàn

Chương 44: Vào thành



Nhờ vào việc đi khắp nơi với cuộc sống phiêu bạc, Nhất Tôn đã thu thập được rất nhiều thông tin, ở mỗi thành anh tới ngoài buôn bán giao dịch, anh biết thêm nhiều tình hình xung quanh để chuẩn bị cho chuyến đi tiếp theo. Nhóm của anh dần cũng có tiếng ở các thành, tiếng tăm của họ đi trước bước chân của họ, nhưng càng đi xa thoát khỏi những thành nhỏ thì Nhất Tôn nhận thấy quá trình giao thương giữa các thành rất mạnh.

Có một lần nhóm Nhất Tôn đi vào một thành trì vô cùng rộng lớn để giao dịch, cả năm người mặc một chiếc áo choàng đi vào trong thành, cổng thành ở đây lúc nào cũng mở để chào đón tất cả mọi người. Khi bước tới cổng thành, có đám canh gác ngoài cổng cản lại thu phí vào thành, rõ ràng đám canh gác này muốn làm khó.

Ba Động (Nhóm trưởng) liền ra mặt giọng bình thường “Sao tôi thấy những người khác vô thành không bị thu phí”. Hàng loạt người vào rồi ra chỉ có nhóm của Nhất Tôn bị cản lại, bởi vì họ là người lạ tới đây lần đầu.

Đám lính canh mạnh miệng nói “Bọn họ là người mới phải tuân thủ quy định, người lạ từ nơi khác tới phải đóng phí an ninh chứ! Lỡ xảy ra chuyện gì bọn ta lấy sức đâu dẹp loạn cho bọn người.” Vẻ mặt đám xung quanh cười đắc ý

Ba Động nghe lời này có chút không chấp nhận được nhưng hắn nói cũng có lý “Vậy bọn ta phải đóng bao nhiêu?”

Đám lính thấy tên này có vẻ hiểu chuyện quát “Cả đám hai nghìn kinh nghiệm trung” (2.000 viên kinh nghiệm trung cấp)

Cả đám ngớ người, Ba Động “Gì mà nhiều vậy vị huynh đài?” Số lượng này cả nhóm mất rất nhiều công sức mới thu thập đủ và gần bằng một lần lời giao dịch của cả nhóm.

Lão Nhị nóng nảy quát lớn “Bọn ngươi muốn ăn cướp hay sao mà đòi giá đó”

Đám lính kia bây giờ mặt không một chút biến sắc “Người nhìn đám người vô tư do kia đi, ai cũng đã đóng rồi mới vào tự nhiên như vậy. Đấy là chi phí 1 lần vào cửa mãi mãi, không phải quá lời cho bọn ngươi rồi sao! Tương lai các ngươi lại cảm thấy quá hời.”

Lão Ngũ (tức là Nhất Tôn) bước lên phía trước nói “Các vị huynh đệ, chúng tôi từ nơi xa tới, không mang nhiều viên kinh nghiệm như vậy trong người, hay đợi bọn tôi giao dịch xong rồi ra đóng được không?”

Tên lính canh suy nghĩ một tí rồi quát “Không được, bọn ngươi phải ít nhất để lại một nửa làm tin”

Lão Ngũ nhìn qua 4 huynh trưởng một cái, tất cả họ gật đầu từ trong nhẫn không gian đưa cho Nhất Tôn một bao viên kinh nghiệm trung, anh đưa cho tên lính canh “Chúng tôi có thể vào được chưa?”

Đám lính vẻ mặt vui cười “Được, được, bọn ngươi vào đi”

Vừa bước vào thành, cả nhóm bị một tên nhảy ra kêu cứu “Cứu tôi!” nhưng bị một nhóm lính canh lôi đi. Ba Động cảnh báo “Tất cả mọi người cẩn thận, giao dịch xong chúng ta mua một ít vận dụng rồi đi ngay”, với kinh nghiệm của một người lớn tuổi nhất trong nhóm, ông ta có sức đề phòng rất cao với điều bất ổn trong thành này. Nhất Tôn cảm thấy có những cặp mặt bí ẩn đang theo dõi họ, vì che giấu thực lực nên không thể nói ra được điều này.

Cả nhóm tới một quầy thu mua nguyên thạch, thật bất ngờ giá cả ở đây thu mua nguyên thạch cao hơn nhiều so với các thành khác. Người trưởng quầy giao cho Ba Động 7000 viên kinh nghiệm trung. Cả nhóm rất vui mừng đề phòng cũng bị hạ xuống, Ba Động chia mỗi người 1000 viên và cất 2000 viên vô quỹ, mọi người chia nhau ra mua các vận dụng cho chuyến đi tiếp theo.

Sau một tiếng đồng hồ mọi người tụ họp lại tại một chỗ, nhưng Lão Tứ đã chưa về, mọi người linh cảm điều không lành liền đi tìm Lão Tứ. Tới nơi, Lão Tứ đang tranh chấp một viên ngọc tăng thuộc tính động vật với một nhóm người lạ, đối với Lão Tứ viên ngọc này tăng không ít thực lực cho anh ta.

Ba Động hỏi thăm lão trưởng quầy thì biết “cả hai người cùng tới mua một lúc, bây giờ lão cũng không biết phân xử làm sao.”

Ba Động quay qua Lão Tứ hỏi “Cậu thật sự thích viên ngọc này?”

Lão Tứ khẽ gật đầu, Ba Động liền quay qua nhóm người lạ “Xin hỏi vị huynh đài này có thể nhường cho chúng tôi được không?”

Tên đó hung hăng lớn giọng “Tại sao ta lại phải nhường cho các ngươi! Hứ”

Cả đám cởi áo choàng xuống cấp độ hiện ra đã trên 21, 22 có Nhất Tôn đang ở 20; bọn họ tỏ vẻ kinh sợ nhưng trong ánh mắt tỏ ra vẻ đắc ý. Nhất Tôn nhận thấy điều này nhờ vào kỹ năng Điều hướng đọc vị mà anh đã lấy từ Lung Linh trước đây, Nhất Tôn đoán có người giựt dây đám người này bởi vì tên cao nhất cũng chỉ 19.

Bọn chúng hét lớn “Tính lấy sức mạnh ra ăn hiếp người, công bằng ở đâu”

Hắn vừa hét lớn thì có đám người khác nhìn cấp độ thì hầu hết đã 22, trong đó một tên cấp 23 tới xoa đầu tên vừa hét lớn “Có chuyện gì vậy sư đệ, kẻ nào ăn hiếp ngươi”

Ba Động và mọi người thấy mọi chuyện bắt đầu không ổn, nói nhỏ mọi người hết sức đề phòng. Ba Động ra mặt giọng nói không lớn cũng không nhỏ “Sư đệ của ngươi và Lão Tứ của chúng tôi đang tranh chấp một món đồ, hai bên đang đề ra phương án giải quyết tốt nhất. Vậy xin hỏi vị huynh đài đây tên gì để tiện xưng hô?”

Tên cấp 23 bây giờ mạnh miệng nói “Ta tên Không Thời, từ trước đến nay mọi chuyện đều giải quyết bằng thực lực, bên thắng sẽ lấy được món đồ còn bên thua sẽ chịu một điều kiện bên thắng”

Ba Động “Vậy Không Thời huynh đệ đây nói rõ thêm về giải quyết bằng thực lực là như thế nào được không?”

Không Thời biết cá đã cắn câu nói ra thể lệ “Bên ngươi có 5 người nên sẽ có 5 trận đấu, mỗi bên cử ra 5 người để đấu, bên nào dành nhiều trận thắng nhất sẽ là người thắng cuộc. Trận quyết đấu này sẽ diễn ra tại sân đấu của thành và được trọng tài nơi đây quyết định.”

Ba Động dứt khoát “Vậy bên thua sẽ làm gì cho người thắng?”

Không Thời chỉ cười nói “Chỉ việc thường ngày bọn ngươi hay làm, đi đánh thuê cho bọn ta một lần”

Ba Động suy nghĩ “nếu đúng như vậy thì được”

Cả đám người có mình có người cùng bắt đầu đi vào trung tâm thành nơi thường xảy ra các cuộc tranh đấu và tranh chấp, mọi người tới gần mới thấy được sân đấu này cực lớn như một sân bóng đá, tiếng reo hò có thể vang ra ngoài sân đấu. Đây như một cách giải trí của con ngươi nơi đây, họ xem các cuộc đấu diễn ra thường xuyên và nguồn thu từ những người xem những trận đấu không hề ít.

Sau khi đăng ký thời gian trận đấu sẽ diễn ra vào sáng ngày mai, cả hai nhóm sắp xếp chỗ ở cho trận đấu ngày mai. Nhóm của Nhất Tôn 5 người được đưa tới một khách sạn rất xa hoa, tới của được những nhân viên phục vụ chạy ra đón tiếp niềm nở. Sau khi Ba Động đưa ra thẻ thi đấu thì lập tức họ được sắp xếp vào một phòng rộng lớn có thể nhìn thấy nhiều thứ từ đây, mọi người phải đi thang máy để lên phòng. Trên đường đi, người hướng dẫn phòng cho biết tất cả chi phí đều là miễn phí với những người thi đấu, đây là đãi ngộ của thành.

Bước vào phòng, đúng như người hướng dẫn phòng miêu tả, căn phòng thật sự đẹp, cuộc sống ở đây khác xa với những gì họ đã từng trải nghiệm, đồ ăn thức uống họ có thể gọi một cách thoải mái. Ba Động suy nghĩ của một người trưởng đoàn, ông phải chỉnh lại suy nghĩ của anh em, ông ta liền nói “4 người không thấy mọi chuyện đến quá nhanh sao, nếu thua thì không biết phía sau còn gì, bây giờ chúng ta phải thảo luận phương án chiến đấu.”

Nói đến đây tất cả đều cảm thấy bình tĩnh lại, suy ngẫm từng lời Ba Động nói, mọi người đoán “bữa ăn này không miễn phí như họ nghĩ”. Bây giờ, họ phải tìm cách thắng trận trong trận đấu ngày mai.