Đồng đội của Nhất Tôn chạy tới bên quả cầu kim loại bao bọc vừa đủ Nhất Tôn ở bên trong, xung quanh quả cầu còn xót lại những vệt máu của anh do sự phản phệ tạo thành. Mộc Lan và Không Thời lập tức ra lệnh cho những phục hồi sư hành động, những phục hồi sư này đứng bao quanh quả cầu kim loại ra sức truyền sức mạnh hồi phục sinh lực vào. Thật bất ngờ, tất cả sức mạnh phục hồi vừa tiến tới bề mặt kim loại đều phản ngược lại, không thể xuyên qua được được lớp kim loại bên ngoài, phản lực này mạnh đến nỗi làm những phục hồi sư ngã hết xuống đất.
Bên phe địch, đám thuộc hạ của Thổ Long sau khi quan sát nhóm người ngoài cuộc kia đã rút hết, liền ra hiệu bắt đầu hành động. Tất cả đám người này âm thầm tạo thành một vòng vây đến con ruồi cùng không trốn thoát.
Khi các chỉ huy phát giác ra điều bất thường thì đã quá muộn, Thổ Long và đám người của hắn đã vây họ từ lúc nào. Tất cả đồng đội phe ta chỉ còn mấy chục người sau trận chiến, còn bên Thổ Long quân số đã lên tới 200 người, hơn nữa sức lực của bọn người Thổ Long đang hoàn toàn tốt nhất.
Các chỉ huy và huynh đệ của Nhất Tôn cảm nhận được sát khí của Thổ Long, Ba Động tức giận mạnh mẽ nói “trong tình cảnh thế nào cũng chết, giết được tên nào thì trừ hại tên đó! Anh em cùng nhau sống chết một phen!”.
Thổ Long cười lớn “Haha, vùng vẫy trước khi chết. Được ta xem sức vùng vậy của bọn mi tới đâu. Mau lên giết hết bọn chúng cho ta!”.
Tất cả thuộc hạ của tên Thổ Long đang vận động sức mạnh bản thân tạo ra những tiếng va động trong không trung, nhưng một thứ âm thanh lớn hơn từ bầu trời vang tới, tiếng động này như một chiếc máy bay phản lực tạo thành.
“Máy bay phản lực nhưng điều đó là không thể, thế giới thay đổi làm trong không khí mang năng lượng ngày càng đậm đặc, điều này làm cho động cơ không thể nào hoạt động.” Một tên thuộc hạ Thổ Long am hiểu kiến thức lên tiếng.
Phía trên bầu trời một vật thể lạ bay phá vỡ tốc độ âm thanh đang lao tới, vật thể đó chạm xuống dưới đất ngay giữa cuộc giao tranh tạo thành một lỗ lõm dưới đất, hai nhân ảnh từ trong đó xuất hiện. Một con phượng hoàng lửa bay vuốt lên trời cao và một người đàn ông từ tốn bước ra ngoài từ đám khói bụi, bất ngờ hơn quần áo anh ta không dính bất kỳ bụi bẩn nào khi tiếp đất mà cảm giác như có một luồng khí vô hình đang bao quanh anh ta. Anh ta bước đi dưới ánh mắt đề phòng và đầy cẩn trọng, và mỗi bước chân anh ta đi đều không chạm đất và cấp độ trên đầu anh ta làm cho mọi người sợ hãi.
Dưới sự xuất hiện hai người này, Thổ Long có một cơn lạnh xương sống nổi lên “Hai tên cấp 27!”. Hắn được coi là tinh anh ở đây, vậy mà mới sắp tấn cấp 25, để đạt được cấp 25 hắn biết dùng bao nhiêu thủ đoạn mới có ngày hôm nay. Hắn hiểu “Để tấn một cấp 24 tới 25 phải dùng bao nhiu tài nguyên của một thành, còn 25 sang 26 càng kinh khủng tài nguyên hơn. Thế mà trước mặt hắn là hai tên cấp 27!”
Ba Động và các chỉ huy cùng đồng đội bất ngờ hai người mới tới này, tất cả không hiểu kẻ mới tới là địch hay bạn. Không Động lặng lẽ nói nhỏ với người anh em kế bên “Quân số địch lúc trước đã dư sức tiêu diệt chúng ta, hai người mới tới này chắc chắn là cứu tinh.”
Người mới tới chân không chạm đất không ai khác là Mr.2, anh ta nhìn thấy khối cầu kim loại rồi quan sát một vòng cũng dần hiểu ra tình hình. Mr.2 quay về đám người Không Thời hỏi “Ở đây có ai tên Ba Động không?”
Ba Động bất ngờ vì câu hỏi này và ông ta chưa từng gặp người đàn ông trước mặt, ông bước lên phía và được sự nhắc nhở cẩn thận của Không Thời. Ba Động nói “Không sao đâu, ta chết thì đã chết từ lâu rồi!”
Ba Động chấp tay cúi chào nhẹ người phía trước “Anh tìm tôi có việc gì?”
Mr.2 nhẹ đáp “Xin hỏi người tên Nhất Tôn bây giờ ở đâu?”
Ba Động chưa hề biết tên thật của Lão Ngũ nên chỉ lắc đầu không biết.
Mr.2 chỉ tay vào khối cầu kim loại nói “Người đã tạo ra khối cầu đó bây giờ ở đâu?”
Ba Động ngờ người khi Mr.2 muốn hỏi tới là Lão Ngũ “Anh tìm Lão Ngũ của tôi có việc gì?”, vì muốn bảo vệ Nhất Tôn nên Ba Động phải xác thực được hai người mới tới này thật sự muốn gì thì mới cho biết tung tích của Nhất Tôn.
Một tên thuộc hạ cấp 22 của Thổ Long nói lớn “Hai ngươi cũng muốn tìm hắn tính xổ hả, tất cả anh em ta ở đây cũng muốn giết hắn. Hắn ta đang bên trong quả cầu kim loại đó đó.”
Ba Động tức giận không nói lên lời “Tên kia sao ngươi dám…”
Mr.2 quay lại nhìn tên thuộc hạ nói một cách tức giận “Người vừa nói muốn giết ai cơ!”, vừa dứt lời cơ thể của tên thuộc hạ cấp 22 đã đứt ra làm hai mà không ai cảm nhận được chiêu thức vừa xuất ra.
Thổ Long mắt trợn ngược da gà nổi hết lên “Đây là sức mạnh của người đạt cấp 27 ư!”, đám thuộc hạ kế bên run sợ trước hành động Mr.2 đã lấy mạng một tên cấp 22 nhanh như vậy.
Mr.2 hét lớn “Tên nào vừa nãy muốn giết Thành Chủ của ta mau bước ra đây!”
Hai chữ “Thành Chủ” vang lên làm cho hai bên đều bất ngờ, không ai ngờ được một tên cấp 20 lại làm thành chủ của hai tên cấp 27.
Thổ Long bắt đầu nhận ra hai người này thuộc Thành Hoà Bình mà hắn từng tấn công, không ngờ nhờ hắn mà bọn người trong thành đã nhanh chóng thăng cấp như vậy. Thổ Long nhận ra bởi hình dạng phượng hoàng của Hoả Phượng, hắn suy nghĩ thật nhanh trước khi bị bại lộ.
Thổ Long đưa tay lên nói “Tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng tôi sẽ mau chóng rút khỏi nơi đây!”
Hoả Phượng từ trên bầu trời đáp xuống hoá lại hình người “Ngươi muốn chạy ư đâu có dễ!”
Thổ Long nghe lời này biết mình khó rời đi, hắn hét lớn “Bọn chúng chỉ có 2 người, ai giết được sẽ trọng thưởng thăng 2 cấp!”
Nghe đến thăng đến 2 cấp làm cho thuộc hạ Thổ Long có lòng tham, thêm vào đó bọn chúng gấp 100 lần chẳng lẽ lại thua. Bọn chúng nãy giờ đã vận động sức mạnh chỉ đợi lúc xả ra, những chiêu thức năng lượng bắn ra vào hai người.
Hoả Phượng cười lớn “Sảng khoái lắm!”
Một phần chiêu thức phía trước bị Mr.2 và Hoả Phượng cản hết bằng một nhát chém gió và cái quạt cánh của hình dạng phượng hoàng. Vì số lượng địch quá đông, những chiêu thức phía sau đang rơi xuống, nơi rơi xuống là những đồng đội và khối cầu kim loại của Nhất Tôn.
Hoả Phượng nói với Mr.2 “Huynh lo liệu tiêu diệt những tên phía trước, ta lo bảo vệ phía sau.”
Hoả Phượng dùng cơ thể phượng hoàng biến thể to lớn nhất, lấy thân che chắn tất cả chiêu thức người phía dưới đôi cánh.
Dưới đôi cánh của Hoả Phượng, mọi người ở dưới không nhận bất kỳ sát thương nào chạm vào người.
Mr.2 không muốn ra tay với nhiều người như vậy, anh hét lớn “Mau dừng tay lại không ta sẽ ra tay!”
Đám thuộc hạ máu hiếu chiến đã ăn vào máu, tất cả còn tưởng Mr.2 không đối chiến được mới van xin nên vẫn tiếp tục xuất chiêu nhiều hơn.
Mr.2 chỉ lắc đầu hai cái, miệng nói “Siêu thoát”. Mr.2 biến mất trong không khí tạo ra một kiếm khí hình bán nguyệt bay ra, tức tốc bầu không khí một đám người trước mặt bỗng tĩnh lặng và người người nằm xuống hết mặt đất.
Đám người phía sau thấy cảnh này ghê rợn ngưng tấn công chạy toàn loạn, Hoả Phượng hình dáng phượng hoàng lửa to lớn bay ra cản đường chúng lại “Còn muốn chạy!”. Tất cả đám thuộc hạ nhìn thấy những vết thương nãy giờ gây ra trên cánh phượng hoàng lập tức lành lại.
Bọn chúng tất cả quỳ hết xuống đất xin tha mạng.
Hoả Phượng hét lớn “Mau đưa tên cầm đầu ra đây? Ta tha cho một mạng.”
Đám thuộc hạ bây giờ mới nhìn quanh thì phát hiện tên Thổ Long lúc mọi người tấn công đã chốn thoát từ lâu, cả đám quỳ xuống vì biết mình đã bị lừa “Xin tha mạng cho chúng tôi, Thổ Long đã trốn thoát rồi!”
Hoả Phượng quát lớn “Bọn ngươi cứ ở lại đây làm con tin một thời gian, tâm trạng ta tốt sẽ thả các ngươi ra!”
…….
Sự có mặt của Hoả Phượng và Mr.2 như một tượng đài vững chắc giúp giải vây cho phe ta và phe địch buông tay chịu trói xích lại với nhau tại một nhà tù dã chiến. Sau đó, nhân lực phe ta bắt đầu phân bổ “Huynh đệ Ba Động, Mộc Lan và một vài người hậu cần ở lại bảo vệ Nhất Tôn và chiến trường”, “Phần còn lại như Không Thời về thành sắp xếp thêm nhân lực rồi quay lại”…
Mọi người thống nhất sẽ thả tù nhân khi Nhất Tôn tỉnh lại, bên cạnh đó bọn họ tìm thấy một cô gái bị xích lại thường bị tên Thổ Long tra tấn và nghi ngờ cô ấy là Thôi Ninh. Nếu thật sự cô gái này tên Thôi Ninh thì lần Nhất Tôn tìm kiếm này đã thành công.
Tên Thổ Long thì không biết từ khi nào đã biến mất, mà cho dù hắn ở đây cũng không làm gì được Mr.2 và Hoả Phượng.
Thời gian cứ thế trôi đi, mọi người đang ngồi bên quả cầu kim loại của Nhất Tôn dưới bầu trời đầy sao và bắt đầu chính thức giới thiệu bản thân cho nhau:
Đầu tiên, Ba Động được biết Lão Tứ đã được đưa đến Thành Hoà Bình và đã tỉnh lại. Từ đó, hai người Hoả Phượng và Mr.2 mới biết được thông tin ở đây, với bản tính nóng nảy của Hoả Phượng nên cô và Mr.2 đã nhanh chóng di chuyển tới đây. Nghe được thông tin này; Ba Động, Lão Nhị, Lão Tam thở phào nhẹ nhõm.
Thứ hai, Nhất Tôn xuất thành là muốn tìm hiểu thế giới xung quanh và tiện thể tìm kiếm tung tích cô gái tên Thôi Ninh. Hoả Phượng chỉ tay về phía cô gái vẫn còn bất tỉnh nằm một góc, đó có thể là Thôi Ninh (Cô gái vẫn hôn mê).
Thứ ba, Hoả Phượng nói “Nhất Tôn là phu quân của nàng”, Mr.2 ở bên thở dài lắc đầu không thôi. Mộc Lan nghe được những lời này mặt biến sắc cảm thấy một nét buồn buồn, nhưng một chút tia hy vọng lại sáng lên khi cô nhận thấy hành động lắc đầu của Mr.2.
Hành động sau đó là sự thăm dò của Mộc Lan về Nhất Tôn và mục tiêu khai thác thông tin là Mr.2, cô có lợi thế về dáng vẻ bên ngoài nên ít người đàn ông đối diện dám nhìn thẳng vào mắt cô. Mộc Lan dùng thủ thuật hỏi câu đơn giản như tình hình cuộc sống ở Thành Hoà Bình thế nào, Mr.2 đã mất cảnh giác và nói ra một câu làm Hoả Phượng liếc nhìn, đó là “thành chủ phu nhân là Thanh Trúc”. Mộc Lan nghe từ này liền phá lên cười, nụ cười đó cứ thế lại dần nhỏ lại, nhỏ lại không vì sợ hãi trước sức mạnh của Hoả Phượng mà trong đầu cô nghĩ “Một người xuất sắc khí thái như một đế vương thế kia mà Nhất Tôn ca ca còn không để ý, thì đối thủ thật sự chắc cũng phải xuất sắc đến thế nào.”
Mr.2 biết được mình đã lỡ mồm, anh xin phép mọi người trốn nơi khác mặt vẫn con khiếp sợ “Tí nữa thì tiêu đời!”.
Mộc Lan bây giờ quay qua công kích Hoả Phượng “Vậy là cô cũng thương anh ấy giống tôi?”
Hoả Phượng nghe lời này bất ngờ nghĩ trong bụng “Thằng cha này đi đâu gái cũng theo vậy? Trúc Thanh ơi Trúc Thanh ta phải dọn đường cho cô đến bao giờ!”
Hoả Phượng nhìn thẳng vào Mộc Lan nói “Cô có tư cách gì mà đòi quen anh ấy?”
Trước đây, tất cả đàn ông xung quanh cô “đều không để vào mắt”, chưa có ai dám nói “cô có tư cách gì quen một người đàn ông”. Những lời nói trên đụng tới lòng tự trọng của một người con gái, cô quyết dành bằng được Nhất Tôn khỏi tay Hoả Phượng kia, à nhầm Trúc Thanh kia.
Mộc Lan mặt tự tin cười nói “Tư cách hay không tôi không biết, anh ấy đã nắm tay tôi rất tình cảm!”
Hoả Phượng mặt nghi ngờ “Chắc cô ảo tưởng chứ gì?”
Sau đó là cuộc đấu miệng không hồi kết của hai người phụ nữ, đám thuộc hạ bị trói cũng thấy ghen tỵ “Người đâu tốt số được hai người đẹp tranh dành, huhu.”
Ba Động và các Lão huynh cũng nhanh chóng di chuyển chỗ khác rút khỏi cuộc chiến của hai người phụ nữ.