Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 131: Đêm Thứ Sáu (3)



Bình thường Hoa Tỷ Thần từ trước đến nay không thích nuôi chó mèo gì, nhưng đúng lúc nhìn thấy con mèo đen đáng thương này co rúm trong thùng rác, quỷ thần xui khiến lại muốn đưa con mèo nhỏ này về nhà nuôi làm thú cưng...

Nhìn con mèo đen như nhung nhỏ xíu nằm trong lòng bàn tay anh, dáng vẻ gầy yếu nhếch nhác vừa nhìn đã biết phải chịu rất nhiều khổ sở, rõ ràng nên uể oải suy sụp, nhưng đầu của đứa nhỏ này hết lần này đến lần khác lại quay qua quay lại lắc qua lắc lại, vừa nghịch ngợm vừa linh hoạt, thậm chí ngay cả tiếng kêu meo meo cũng vô cùng mạnh mẽ...

Bây giờ đứa nhỏ đen tuyền này còn có thể nghiêng đầu không thèm nhìn anh, lại còn kiêu ngạo giả vờ ngây thơ, quả thật đáng yêu chết đi được, không khỏi khiến Hoa Tỷ Thần nghĩ đến tên ngốc đáng yêu nào đó hay vênh mặt ở lớp tự học.

Anh buồn cười khóe miệng hơi nhếch lên, ôm con mèo đen nhỏ vừa nhặt bên đường lên nghiêng đầu dùng ngón tay chọc nhẹ lên chóp mũi đầy thịt màu hồng: "Mèo con, em đã meo một tiếng, vậy là đồng ý theo tôi về nhà đúng không... Vậy đặt cho em một cái tên nhé, toàn thân em đen tuyền, lấy tên Tiểu Bạch có được không... Tiểu Bạch, theo chủ nhân về nhà nào!"

Thư mèo con không ngờ người này lại có thể ép buộc đưa cô về nhà làm thú cưng như vậy, còn mạnh miệng xưng là chủ nhân, mèo con nào đó mặt già đỏ lên, chủ nhân cái gì chứ, thằng nhãi này lại định sàm sỡ cô, hừ, cô sẽ không gọi chủ nhân gì hết, nào có lý như vậy!

Hơn nữa người ta chẳng qua chỉ meo một tiếng, anh cũng chẳng hiểu tiếng mèo, nào biết được cô có định đồng ý hay không chứ, Thư mèo con rất không hài lòng cau đầu mũi vừa bị sờ, mấy cọng râu rung lên đáng yêu: "Meo..."

Quan trọng nhất là còn ép buộc lấy một cái tên tầm thường như Tiểu Bạch cho cô, rõ ràng cô chỉ là một con mèo đen có được không! Mèo đen cũng có tự tôn và kiêu ngạo của mèo đen chứ, làm sao có thể lấy cái tên tầm thường như Tiểu Bạch gì đó chứ? Mệt cho Hoa Tỷ Thần này lần nào thi cũng chiếm vị trí đứng đầu, kết quả đặt tên lại tầm thường bừa bãi như vậy sao?

Cô đang định bày tỏ không hài lòng, lại đột nhiên nghĩ đến nếu chọc giận người tốt bụng này, đêm nay cô sẽ phải ngủ ngoài đường rồi...

So với việc lang thang lẻ loi cô đơn ở đầu đường, không bằng về nhà của Hoa Tỷ Thần làm người ta chán ghét thôi, Thư Khuynh Mặc vẫn luôn là người biết thời thế ngoan ngoãn rút khí thế trên người, ngoan ngoãn nghe lời rúc trong lòng bàn tay của Hoa Tỷ Thần.

Có điều làm gì có chuyện Thư Khuynh Mặc lại thành thật như vậy, cô cực kỳ chơi xấu cọ xát thân thể vô cùng bẩn thỉu hôi thối vào lòng Hoa Tỷ Thần, nhất là chân nhỏ đệm thịt màu hồng cũng giẫm lên áo sơ mi trắng sạch sẽ của anh, để lại mấy dấu vết bùn đất bẩn thỉu.



Hoa Tỷ Thần ôm con mèo nhỏ bẩn thỉu vừa nhặt được đi về nhà, còn phải chú ý đến phản ứng của đứa nhỏ này. Anh muốn đặt tên Tiểu Bạch cho một con mèo đen vốn dĩ chỉ muốn chơi xấu chút thôi, kết quả lại phát hiện dường như con mèo đen này có thể nghe hiểu được tiếng người.

Hơn nữa dường như cực kỳ không thích cái tên này, đầu nhỏ lắc lư đến nỗi sợi râu nhỏ mảnh mai cũng rung rinh theo mấy lần, nhưng sau đó lại vô cùng ngoan ngoãn nghe lời rúc trong lòng anh, vô cùng lưu luyến không rời, đôi mắt như đá tùng sâu sắc ngập nước đầy sương mù nhìn anh, dáng vẻ vô tội nhỏ yếu đáng thương nhút nhát mềm yếu này cực kỳ trái ngược với dáng vẻ xinh xắn không thích thì xù lông vừa nãy, dáng vẻ ngây thơ cực kỳ chân thành hài hước buồn cười.

Ý cười trên miệng Hoa Tỷ Thần càng tươi tắn hơn nữa, bệnh thích sạch sẽ hàng ngày cũng đột nhiên biến mất không còn dấu vết, bất chấp quần áo bị con mèo bẩn làm bẩn, ngón tay thon dài đẹp mắt thậm chí còn đỡ đứa nhỏ bẩn thỉu tách da lông đen như nhung ra: "Mèo con em không thích cái tên Tiểu Bạch này, vậy có muốn gọi là Tiểu Hắc không..."

Anh vừa nói vừa chú ý quan sát phản ứng của đứa nhỏ, quả thật thấy đứa nhỏ trong tay mình vừa nghe thấy hai chữ Tiểu Hắc suýt nữa đã xù lông lên, thân thể ban đầu vốn đang nửa nằm úp sấp trong cũng đột nhiên ngẩng lên, lông tơ suýt nữa xù lên, đầu nhỏ ủ rũ cũng đột nhiên lắc như trống bỏi, vô cùng phản đối...

Hoa Tỷ Thần bị trêu chọc vô cùng thoải mái, lâu lắm rồi anh không vui vẻ như vậy: "Ha ha ha, trêu em thôi mèo ngốc này! Người ta nói mèo đen đều có linh tính, tôi thấy hình như em cũng có thể nghe hiểu lời nói của anh, không thích tên là Tiểu Bạch Tiểu Hắc, vậy gọi em là Mặc Nhi có được không? Tôi rất thích một câu thơ của Lục Phóng Ông, tên của em lấy từ đây đi, cái gọi là "đậm đà nét bút, trên trang giấy, phượng múa rồng bay"... Mặc Nhi, Mặc Nhi, em có thích cái tên này không?"

Nghe thấy xưng hô ngớ ngẩn, Thư mèo con càng xù lông hơn nữa, mãi đến tận khi nghe thấy cái tên Mặc Nhi mới yên tĩnh lại một chút, nghĩ đến tạm thời còn phải ăn nhờ ở đậu, Thư mèo con anh hùng thoái chí lại im lặng nằm sấp xuống...

Đôi mắt xanh lục sâu sắc như phỉ thúy chuyển động qua lại, trong lòng không tránh được có phần không vui nói thầm, tuy rằng có thể được gọi bằng tên thân mật đương nhiên thân thiết hơn, hơn nữa giọng nói Hoa Tỷ Thần cười nhạt gọi Mặc Nhi dịu dàng dễ nghe, khiến người ta trong nháy mắt cũng muốn chìm đắm vào trong dịu dàng đan xen chồng chất này, chìm đắm đến mức suýt nữa không thể tự thoát ra được...

Đợi đã, dịu dàng, hừ, đều là mặt nạ dối trá, Thư Khuynh Mặc cảm thấy sau khi mình biến thành mèo xong, sức chống cự với người đẹp trai dường như cũng kém đi rồi, nghĩ lại tên thân mật của mình lại bị chàng trai mà mình ghét lấy làm tên cho con mèo thú cưng của nhà anh, tóm lại vẫn cảm thấy là lạ, cảm thấy bị anh chiếm quá nhiều lợi ích rồi, mặc kệ là vô tình hay cố ý, đều khiến người ta rất chán ghét...

Hơn nữa cái gì cơ, rõ ràng có thể giải thích màu mực gần với màu đen, thằng nhãi này còn khoe khoang tài văn chương ngâm một câu thơ nữa, Lục Du thì cứ nói là Lục Du đi, còn nhất định phải nói thành Lục Phóng Ông, hừ, không phải là muốn ám chỉ thư pháp của anh viết rất đẹp sao? Có gì hay mà khoe chứ!

Thư Khuynh Mặc cười nhạt với việc Hoa Tỷ Thần một bụng kiến thức, cô không hài lòng ngẩng đầu thoát khỏi bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ trên toàn thân cô, tuy rằng quả thật là được vuốt lông rất thoải mái đến mức khiến cô không kiềm lòng được muốn híp mắt hưởng thụ, nhưng mà cô nấp dưới hình mèo rõ ràng vẫn là linh trưởng trong vạn loại, còn lâu mới dễ dàng chìm đắm vào loại cảm giác cực kỳ thoải mái khi được vuốt lông này, hơn nữa nói cách khác thực tế cũng là bàn tay của Hoa Tỷ Thần vuốt cô rất dễ chịu...

Nếu bây giờ cô không phải một con mèo con, mà là người thật, hơn nữa hình người của cô còn không mặc quần áo... Trời ạ, còn lâu nhé, thật dơ bẩn! Nghĩ đến hình ảnh hạn chế người xem khó coi kia, Thư mèo con lập tức rùng mình, cô thật sự buồn nôn đến mức toàn thân nổi da gà...



Thư mèo con đắm chìm trong suy nghĩ của mình, khi tỉnh táo lại phát hiện ra Hoa Tỷ Thần đã bế cô đi vào cửa khu phố của cô rồi, sau đó quen thuộc đi vào khu nhà cô đang sống, từng bước từng bước dùng thang máy lên tầng rẽ vào, dùng vân tay ấn mở khóa đẩy cửa bước vào căn nhà ở tầng dưới nhà cô...

Trời ạ, không phải trong căn nhà nhỏ dưới tầng có một bà cụ lớn tuổi sống một mình đang sống sao? Khi khai giảng cô chuyển vào, mẹ còn dẫn cô đi thăm hàng xóm

mẹ còn tặng cho bà cụ dưới tầng bánh ngọt nữa mà! Có điều sau đó cô cũng không quay lại thăm bà cụ kia, chẳng lẽ bà cụ lén lút cho thuê lại căn nhà hoặc là đã bán cho Hoa Tỷ Thần rồi sao?

Chuyện này quá im hơi lặng tiếng rồi, cho nên, cô, Thư Khuynh Mặc cô lại có thể là quan hệ hàng xóm tầng trên tầng dưới với Hoa Tỷ Thần, trời ạ...

Thư Khuynh Mặc nghĩ đến tháng trước mình phơi mấy chiếc đồ lót xinh xắn khéo léo ở ngoài ban công bị gió thổi bay xuống dưới, đúng lúc mắc trên những cành hoa sum suê nở ở ban công tầng dưới.

Cô sợ hãi xấu hổ hơn nữa vì sau đó cô cũng không đến gặp bà cụ bao giờ, cô cũng không tiện xuống tầng tìm bà cụ đòi ba chiếc đồ lót kia, đặc biệt là sau đó cô không nhìn thấy ba chiếc đồ lót trên cành hoa đâu nữa, cũng không nghĩ nhiều, cho rằng hẳn là bà cụ đã ném đồ lót của cô đi rồi...

Bây giờ nghĩ lại, đồ lót của cô không phải rơi vào tay Hoa Tỷ Thần rồi chứ, qua tay anh rồi sau đó mới ném vào thùng rác chứ...

Trời ạ, Hoa Tỷ Thần sẽ không biết cô ở tầng trên đấy chứ, không đâu, không đâu, Thư Khuynh Mặc tự an ủi mình, từ trước đến nay cô vẫn luôn đi muộn về sớm, người học hành xuất sắc như Hoa Tỷ Thần lại đi sớm về muộn, thời gian không hợp nhau, cô cũng vừa mới phát hiện ra quan hệ hàng xóm này, chắc chắn Hoa Tỷ Thần sẽ không biết cô sống ở tầng trên đâu, không biết đâu!

Hơn nữa, có lẽ Hoa Tỷ Thần gần đây mới chuyển đến, anh chưa bao giờ gặp chuyện xấu hổ như đồ lót kia, Thư Khuynh Mặc chỉ có thể suy đoán lạc quan như vậy, cô đoán chắc chắn Hoa Tỷ Thần chưa từng nhìn thấy đồ lót viền ren của cô bao giờ, càng chưa từng sờ vào...

Ừ, chưa từng... Chắc chắn là chưa từng, nếu không cô nhất định sẽ xấu hổ chết mất... Chết người mất a a a...

— QUẢNG CÁO —