Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 145: Đêm Thứ Sáu 17



“A... Giãn ra quá rồi... Đồ cặn bã anh... Hoa Tỷ Thần, đại phôi đản, đại sắc lang... Anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn... Rõ ràng em đã nói là không lạnh nữa rồi, anh, anh muốn làm gì? Anh muốn gọi là vận động nghe cho hay, nhưng lại nhân cơ hội chọc cái vật to nóng hổi đó vào trong... A..., đừng đâm nữa, nhẹ một chút đi... Hoa Tỷ Thần, anh thật không biết xấu hổ, hạ lưu vô liêm sỉ... Cái gì mà nào là lớp trưởng tốt, nào là chủ tịch hội học sinh chứ... Bộ dạng giả vờ làm công dân kiểu mẫu, nhưng thực ra chính là kẻ suy đồi dưới vỏ bọc người có văn hóa, đồ vô liêm sỉ…” Thư Khuynh Mặc không khỏi kinh hãi thốt lên một cái, cô xấu hổ nên thành ra vừa phẫn nộ vừa oán mà trách mắng.

Hoa Tỷ Thần như một thanh hàn vừa bị nung đỏ, vật cực lớn lại sưng tấy nóng rực đẩy vào chỉ với một động tác, đột ngột xảy ra va chạm sung mãn như rẽ hoa gạt liễu mà đâm thẳng vào đến chỗ sâu nhất… A..., sâu quá… Thật tàn nhẫn…

Thứ đỏ tím bị đè nén đã lâu, lúc này cuối cùng cũng có thể khai phá đường hoa, tự nhiên kích thích khí huyết thẳng tiến không lùi, không khoan nhượng ngăn cản khí thế kịch liệt vô địch mà gạt mở ra hết lớp này đến lớp khít chặt khác để tới được mị thịt của vách tường hoa, to lớn và hùng mạnh mà đẩy mở con đường hoa âm u non nớt khít chặt, chật hẹp và hiếm khi được ghé thăm, a..., quả thực là muốn lấy cái mạng già này mà...

Sự xâm nhập thô bạo, cứng rắn và mãnh liệt làm cho vòng eo thon thả của cô gái nhỏ vừa mới biết mùi đời không khỏi cứng ngắc, a..., có chút nóng, có chút căng tức, còn cả chút đau đớn như thể muốn xé rách ra...

Nhưng có thể, ngoài những cảm giác này ra, có vẻ như điều quan trọng hơn cả là sự thỏa mãn và giải tỏa…

Hoa Tỷ Thần bị mắng là đồ cặn bã không biết xấu hổ còn giả vờ có văn hóa, thế nhưng luôn luôn tự xưng là người *quang phong tễ nguyệt (tâm địa ngay thẳng) chín chắn nghiêm túc, mà giờ bị mắng như thế này thì ngược lại còn cảm thấy trơ trẽn cũng không có gì không tốt, ăn tủy trong xương mới biết mùi vị nó ngon, hiện tại anh biết rõ bụng dạ tiểu nhân có ích lợi tuyệt vời thế nào, thì cảm thấy làm đồ vô liêm sỉ cũng không có gì sai!

Rốt cuộc, chỉ có kẻ không biết xấu hổ đích thực mới có thể đút con chim to cứng của mình vào trong con đường hoa nhỏ mềm mại hồng hào như vậy, những lớp lớp mị thịt của cánh hoa non nớt bên trong bông hoa nhỏ mềm mại giữa đầm nước trong vắt bắt đầu quấn chặt kẹp lấy vật dài ở thân dưới anh giữa những nếp gấp của thịt mềm, tạo ra cảm giác vừa đau vừa sảng khoái.

Bức tường bên trong ấm áp lại trơn trượt có phần quanh co và hẹp, trong quá trình va chạm, nó làm dịu từng tấc một trên vật khổng lồ dữ dằn của anh. Chà..., quả thật là tuyệt vời không tưởng, đẹp đẽ đến mức nguy hiểm tính mạng!

Đỉnh điểm là khi mà chạm tới chỗ khối thịt nhỏ non mềm nhô lên ở sâu trong tâm hoa, một luồng điện làm rùng mình truyền từ quy đầu lên thắt lưng, thắt lưng Hoa Tỷ Thần bị kích thích không ngừng thì run lên, anh nhắm ngay nơi mẫn cảm kia mà càng hung hăng đâm mạnh vào, hết lần này đến lần khác như giã tỏi, khai hợp thảo phạt càng mạnh.

Vừa lắc mạnh vật dưới hạ thể, anh vừa thò tay xuống dưới áo khoác rộng của Thư Khuynh Mặc, nắm lấy bầu vú trắng trĩu nặng qua một lớp áo sơ mi lụa với đồ lót ren mỏng, mặc dù bàn tay to cũng không thể hoàn toàn nắm trọn lấy bầu vú trắng nõn đầy đặn, thậm chí còn cách vài lớp vải, nhưng cảm giác khi sờ tay vào là sự mềm mại và co giãn đến bất ngờ…

Hoa Tỷ Thần xoa nắn như nhào bột mì, dùng sức mà ép gần hết bầu vú mềm trắng bóng ra khỏi chiếc áo lót ren chất vải sa hơi xuyên thấu, anh nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói trong trẻo trầm thấp ban đầu đã trở nên hỗn độn, khàn khàn có từ tính:

“Đồ vô liêm sỉ ư? Rõ ràng đồ vô liêm sỉ với cô gái dâm đãng vô cùng xứng đôi, trời sinh ra đã là một cặp! Anh nhớ vào đêm nọ còn có một tiểu dâm đãng trần truồng nằm trên giường người ta, hôn trộm lên miệng người ta, lén lút với cái chim to của người ta, mà cuối cùng lại khóc thút thít và hét lên kêu rằng bụng bị chọc thủng, còn khóc lóc gọi đồ vô liêm sỉ là lớp trưởng với ca ca tốt đây này... Bây giờ tiểu dâm đãng to gan rồi, quên hết chuyện tự mình đã nói rằng về sau phải ngoan ngoãn nghe lời rồi sao? Không thành vấn đề, ca ca tốt sẽ cực kỳ cố gắng, để cho con chim to lớn của ca ca giúp tiểu dâm đãng đâm đâm vào âm hộ nhỏ để khôi phục lại ký ức về đêm đó…”

Thư Khuynh Mặc chỉ cảm thấy chỗ giữa hai chân bị cây gậy to cứng nóng bỏng chọc vào làm xuân thủy tràn trề, thịt hoa run lên, cảm giác mỗi một lần vật dài đáng ghét rút ra rồi đút vào đến tận đỉnh đều là ý đồ xấu cố tình đánh vào chỗ mẫn cảm nhất trong tâm hoa của cô, ngay tại thời điểm này, đại sắc lang không chỉ lại sờ vú cô, mà còn ám chỉ rằng cô là một cô gái dâm đãng bằng lời nói. Khuôn mặt tức giận của Thư Khuynh Mặc tràn đầy ráng đỏ đẹp như đào mận, như mây bay, một màu đỏ ửng lan thẳng đến dái tai trắng mịn tinh xảo và cả chiếc cổ thon dài thanh tú của cô...

Hết lần này tới lần khác, vật hư hỏng kia cứ bàng quan mà tung hoành ngang dọc giữa hai chân cô, làm cho nước chảy đầm đìa trong đường hoa, lại càng suýt chút nữa khiến ba hồn sáu vía của cô không được yên ổn.

Hơn nữa, một lần rồi lại thêm một lần va chạm vừa quá mạnh vừa nhanh, cô bị đâm đến gân cốt nát nhừ, đâm đến nước mắt lưng tròng, giữa hai chân đau xót, và liền tê dại trên bờ vực xuân thủy cao trào òng ọc phun ra, gần như khiến cô càng bị đâm thì càng giống muốn mau bay lên...

Thể xác cùng tinh thần đều đang trên đà suy sụp, vừa mới qua cao trào nên thân thể Thư Khuynh Mặc mềm nhũn như bãi nước suối, cô không kìm được mà phát ra một tiếng ưm nhu mì, giọng khóc nức nở yếu ớt phản bác lại: “A… Anh, anh… Nói vớ vẩn… Em, em, em không hề phải tiểu dâm đãng, không có khóc lóc thút thít… Đêm đó em, em cũng không nhớ rõ gì nữa cả, chỉ nhớ anh là một đại sắc lang, một tên đại phôi đản! Em, anh… Ưm… Nhẹ thôi… Đại sắc lang, Đại khốn kiếp… Anh chính là đại sắc lang, chính là đồ vô liêm sỉ, anh bắt nạt em… Anh thật là xấu xa, xấu lắm! Em ghét anh!”

Cô gái nhỏ vừa tức vừa buồn bực lại tủi thân, nhưng sau khi nói ra lại nhận thấy mình căn bản không thể phản bác lời nói đùa giỡn của Hoa Tỷ Thần, cô lo lắng lẫn xấu hổ mà nước mắt lưng tròng đã tràn ra khỏi mi, những giọt nước mắt to nhỏ như ngọc tuôn rơi lã chã...

Thư Khuynh Mặc đã khóc và khóc, nhưng vẫn phải thừa nhận rằng cô có vẻ hơi sảng khoái vào lúc này!

Trong hoa nhỏ hẹp mềm mại giữa hai chân kia tự nhiên sinh ra một cảm giác khuây khỏa sảng khoái bủn rủn không chịu nổi, vì xuân thủy tràn trề trong đường hoa nên rốt cuộc nhụy hoa âm u không hề còn lạnh lẽo cô đơn mà im lìm, bụng cô căng tức nóng rực tràn đầy cảm giác thỏa mãn lạ thường, mơ hồ có sự trống rỗng và ngứa ngáy ở sâu bên trong điểm giữa hai chân.

A... Căng tức quá, thật là to, thích quá...

Nó không đau thấu tâm can như lần đầu phá trinh, có thể vì sự nhạy cảm và khao khát của cơ thể khi bị giày vò bởi sự cố mặc quần áo trước đó, hoặc là vì thân hình to lớn cường tráng này đã trở nên quen thuộc sau một đêm.

Tuy rằng hiện tại Thư Khuynh Mặc mạnh miệng chửi bới Hoa Tỷ Thần là đại sắc lang, đại phôi đản, nhưng trên thực tế, căn bản hoa nhỏ non mềm giữa hai chân không cự tuyệt việc cái vật nóng bỏng to cứng rút ra đút vào mãnh liệt, mà ngược lại là róc rách tràn ra nước sông xuân ấm nóng, quả thực là rất thích, rất rất thích nó!

Hoa Tỷ Thần cũng rất rất thích hoa nhỏ mềm mại ướt át mẫn cảm của Thư Khuynh Mặc, chậc chậc..., lúc này anh mới chỉ là tùy tiện… Làm vài cái thôi, mà cái này đã không kiên nhẫn… Tiểu yêu tinh liền không chịu nổi mà phun ra dâm thủy, đơn giản chính là một tiểu yêu tinh còn nhỏ diệu kỳ làm bằng nước!

Nghĩ đến màn xối nước ướt đẫm vừa rồi, lòng Hoa Tỷ Thần vẫn còn vương vấn sợ hãi.

Cũng may lúc ấy đầu nấm của anh rút lui tới miệng huyệt nên mới không trực tiếp đối diện, bằng không đối mặt mị thịt non mềm yêu kiều run rẩy quấn xoắn của vách tường hoa, nếp gấp trong đó xuân sâu nước tràn trề co rút lại, nếu như anh ở trong đó thì chắc chắn là sẽ bị kẹp chặt khó tránh khỏi sướng đến mức giao nộp vũ khí mà đầu hàng! Cô gái nhỏ này trời sinh chính là tiểu yêu tinh câu hồn đoạt phách, mong muốn lấy mạng anh!

Nhưng chẳng qua bây giờ cũng không dám nói ra điều này, Hoa Tỷ Thần chỉ muốn lại có thể nghe thấy cô gái nhỏ của mình gọi đầy ngọt ngào nhẹ nhàng một tiếng lớp trưởng ca ca tốt, nhưng ngược lại kết quả còn khiến cô gái nhỏ *lê hoa đái vũ (hoa lê dính mưa, miêu tả sự kiều diễm của con gái) khóc rưng rức, nhìn mắt cô gái nhỏ long lanh nước mà gò má đào đỏ ửng, kể lể trong khi khóc lóc sụt sịt đầy đáng thương, anh cũng chợt mềm lòng.

Anh không dám véo bộ ngực đầy đặn mỏng manh mạnh hơn nữa, cũng không dám lại nói đùa cô gái nhỏ nhạy cảm và mọng nước nữa, anh thả lỏng tay ôm lấy vòng eo thon thả chưa đầy một nắm tay của cô thiếu nữ, rồi hạ giọng dụ dỗ: “Được, được, được rồi... Anh là đại phôi đản... Là đại sắc lang... Anh hư hỏng, xấu xa lắm... Thực sự đã chọc cho cô gái nhỏ của anh khóc... Mặc Mặc ngoan đừng ghét anh, anh đây thích em, yêu em nhiều lắm. Em cũng hơi thích anh một chút có được không, không yêu cũng không sao. Chỉ cần đừng ghét anh! Tất cả đều chỉ vì vừa nãy anh nói sai rồi, Mặc Mặc hiểu biết rõ nghĩa lớn, rộng rãi lạc quan nhất... *Tể tướng có thể ôm thuyền trong bụng (tấm lòng người trên rộng lượng đến độ có thể bơi thuyền ở trong), nhất định có thể tha thứ cho anh có phải không nào... Là anh dùng lời nói không đúng mực, dùng lời lẽ hạ lưu. Mặc dù bản chất của anh vô liêm sỉ và xấu xa, thế nhưng cũng không nên nói cái gì mà con chim to lớn với âm hộ nhỏ làm bẩn lỗ tai Mặc Mặc của anh... Mặc Mặc của anh là tiểu tiên nữ trên trời, là công chúa nhỏ trong lòng bàn tay anh, thuần khiết và dễ thương nhất... Chính anh đã làm vấy bẩn tiểu tiên nữ, công chúa nhỏ của mình…”

Trong lúc nói chuyện, hông của anh cũng đổi nhịp, tâm tình cô gái nhỏ đang không tốt nên cũng không tiện mạo hiểm tiến bừa. Xu hướng công kích rút ra đút vào dưới háng đã chuyển từ sóng hoang dã sang gió nhẹ và mưa nhỏ. Đầu nấm mềm mại và nhỏ đâm vào trong đỉnh bông hoa nhỏ đã được bôi trơn bởi xuân thủy tràn trề.

Trong hoa huyệt mềm mềm ẩm ướt, thịt hoa mềm mại tê nhừ, dịch hoa tùy ý hùa theo hợp lòng người, anh nhẹ nhàng đưa đẩy vào, chậm rãi ma sát từng li từng tí một, cảm giác được dường như vách tường hoa kia có vô số cái miệng nhỏ nhắn gặm nhấm mà tham lam liếm láp từng đường gân xanh trên thân trụ của anh, tinh tế tỉ mỉ chậm rãi khoan thai càng khiến anh muốn dừng lại mà không được, khoái cảm tê dại đến mất hồn lan theo dục vọng từ cơ thể ra đến toàn bộ xương cốt tứ chi, cực kỳ thỏa mãn, cực kỳ hốt hồn...

Nhìn khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng như hoa đào đầu cành tháng ba mới nở, lốm đốm nước mắt như sương trong veo trên hoa đào buổi sáng sớm không muốn rơi xuống, Hoa Tỷ Thần không nhịn được mà cúi đầu muốn liếm đi vài giọt nước mắt tàn dư như sương tinh khiết. Cuối cùng lại không thể không đặt đôi môi của mình lên cái miệng ẩm ướt đỏ tươi như hoa hồng của cô thiếu nữ, và chiếc lưỡi dài liền thừa diệp đưa vào trong mà tìm tòi khi cô thiếu nữ đang...

Đôi môi mỏng ấm áp dịu dàng của Hoa Tỷ Thần vừa mới dán lên đôi môi hồng phấn hương vị ngọt ngào non mềm giống như cánh hoa của Thư Khuynh Mặc đã không kiềm chế được ngậm lấy mút vào trằn trọc mổ nhẹ, không có phương pháp gì khiến cho chiếc lưỡi to đấu đá lung tung trong miệng cô gái.



Từ liếm láp bao phủ nước bọt ngọt ngào ngon miệng đến đuổi theo chiếc lưỡi đinh hương đang tránh né đều lộ ra vẻ trúc trắc không thành thạo cho lắm, kỹ thuật hôn ngây ngô quả thật cực kỳ vụng về xa lạ, nhưng nhiệt tình của chàng trai giống như mặt trời gay gắt nóng hổi vừa điên cuồng phóng túng lại vừa gan dạ, quyết tâm cố gắng quyết tâm nếm thử, chỉ chốc lát sau đã tìm thấy kỹ xảo...

"Đừng..." Thư Khuynh Mặc cảm thấy tên đại sắc lang này giống như đang biến môi cô thành món ăn ngon lành nào đó mà ăn đến hứng thú, đôi môi cũng bị anh cắn đến mức hơi sưng đỏ cũng không sao, thằng ranh này còn định vươn đầu lưỡi vào miệng cô hút nước, a... Đầu lưỡi anh mặc sức mút vào khuấy đảo, đã đụng đến đầu lưỡi cô rồi, đừng, đừng liếm, đừng quấn...

Đây chính là hôn ẩm ướt trong truyền thuyết? Hình như thật sự có dòng điện thần kỳ tê dại từ giữa răng môi chạy trốn vào tận sâu trong thân thể, cô chẳng qua chỉ muốn đầu lưỡi của mình trốn thật xa "kẻ thù bên ngoài xâm lược", nhưng mà chiếc lưỡi to này kiên quyết không ngừng liếm hôn quấn quýt, hôn đến mức nhiệt tình dũng mãnh không cho từ chối, thậm chí kỹ thuật hôn thành thục rồi còn định to gan kẹp chặt chiếc lưỡi thơm mềm của cô trượt vào miệng mình, môi lưỡi hai bên quấn quýt mờ ám giống như dính liền với nhau, ngay cả nước bọt cũng trao đổi rất nhiều...

Cuối cùng càng đi càng thuận đường, Hoa Tỷ Thần hôn đến dữ dội hôn đến triền miên, Thư Khuynh Mặc cũng bị hôn đến mức hít thở không xong còn hơi hổn hển, lúc này Hoa Tỷ Thần mới lưu luyến buông ra, giữa môi hai người còn có một sợi chỉ bạc như có như không mờ ám ràng buộc, cực kỳ dâm mỹ...

Thư Khuynh Mặc không được tự nhiên hơi quay đầu cắt đứt sợi bạc trong suốt nối liền kia, cô khe khẽ thở hổn hển giọng nói nũng nịu: "Anh... Tại sao anh lại hôn tôi? Anh... Anh đừng tưởng rằng nói tôi là tiểu tiên nữ tiểu công chúa của anh, tôi sẽ, sẽ không tức giận... Tính cách tôi... Tính cách rất khó chịu, tôi vẫn tức giận đấy, tôi, đừng... Này, đồ hư hỏng anh đừng, đừng đâm sâu như vậy, nhẹ... A... Không chịu được..."

Thật ra Thư Khuynh Mặc vẫn bị lời bày tỏ dỗ dành mềm mại vừa nãy của Hoa Tỷ Thần lấy lòng rồi, lớp trưởng nghiêm túc chín chắn nhất chịu vì cô mà bỏ qua thể diện tự nhận mình vô liêm sỉ, đã khiến cô rất vui mừng rồi, cô bé bị lời ngon tiếng ngọt dỗ đến mức luẩn quẩn đối với nụ hôn nóng bỏng kịch liệt triền miên giống như phim thần tượng này quả thật không hề có chút sức chống cự nào, hôn đến mức nước mắt gì đó đều chọc vào tận nơi mềm mại trong lòng cô.

Có điều ngoại trừ nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt vừa khiến trái tim mơ mộng của cô cực kỳ dao động ra, Thư Khuynh Mặc không thích thứ to lớn nóng bỏng còn đang quấy phá trong chân tâm lại còn cứng rắn chậm rãi rút ra cắm vào bên trong, thứ to lớn vừa thô lại vừa cứng mặc dù chọc vào vừa chậm vừa mềm, nhưng hiệu quả lại không hề kém hơn co rút mãnh liệt vừa nãy chút nào!

Nhịp điệu thứ kia từng tấc từng tấc chọc thẳng vào cũng dịu dàng, nhưng mà lần sau so với lần trước càng cắm vào sâu hơn nữa nặng hơn nữa, gậy lớn đút vào quấy đảo vừa chậm rãi lại vừa chững chạc chắc chắn, nhưng lại hoàn toàn không buông tha từng cánh hoa thịt mềm trơn trượt ướt đẫm lấp lánh nước.

Vừa rút vừa cắm có thể nói là cực kỳ gắng sức trêu chọc đùa giỡn, thô cứng trực tiếp nghiền éo nếp uốn trong tường không ngừng nũng nịu run lên, chậm rãi gắng gượng gần như cậy mạnh căng ra đòi tấn công vào tận cùng bên trong, có mấy lần suýt nữa chọc đến vị trí tận sâu trong miệng tử cung, khiến cô gái vô cùng hoảng sợ.

Thư Khuynh Mặc cảm thấy cô gần như có thể cảm nhận được rõ ràng thịt mềm ở tường hoa bị từng đường gân xanh trên thứ to lớn này vuốt phẳng đến mức lâm râm đau đớn, toàn bộ hoa nhỏ non mềm ở chân tâm cũng bị chọc đến mức có những giọt nước tê dại thấm ra làm trơn đến mềm nhũn, thân thể mềm mại như ngọc của cô cũng không kiềm được hơi lay động theo tiết tấu chọc vào của thứ to lớn của chàng trai, giống như trẻ con ngồi trên ghế dựa lắc lư vậy...

Còn có nước mật hoa xuân vừa mới phun ra vẫn bị gậy to chặn ở miệng hoa không thể nào chảy ra được, biến hoa kính tràn trề nước xuân cũng theo thứ thô dài kia rút cắm mà càng chen chúc đến mức nước mật hoa xuân kia không còn chỗ nào để đi, ngay cả bụng dưới cũng ê ẩm đến mức hơi phồng lên, Thư Khuynh Mặc không biết làm sao bị giày vò đến mức gương mặt tái nhợt nước mắt mơ hồ, không kiềm được có chút mánh khóe co rụt bụng dưới lại, cực kỳ muốn đẩy thứ to lớn khiến người mệt nhọc này ra ngoài.

Làm sao có dự đoán được cố gắng kẹp chặt như vậy ngược lại càng thêm dầu vào lửa họa vô đơn chí, thịt trong hoa huyệt vốn dĩ đã non mềm động lòng người hơn nữa lại còn ép buộc co rút lại mấp máy, quả thật kẹp đến mức thứ nóng bỏng kia sảng khoái khó mà kiềm chế được suýt nữa đã không giữ được, Hoa Tỷ Thần đổ mồ hôi trán không kiềm được rên khẽ, ngừng gậy lớn đang ở thế tấn công, đột nhiên ngừng lại.

Anh đặt hai cẳng chân thon dài vẫn còn trần truồng của Thư Khuynh Mặc dán sát hai bên cơ bụng của mình, còn cố tính kéo vạt áo sơ mi ra che đi, anh khàn khàn trầm giọng nói: "Mặc Mặc ngoan để chân sát vào bụng anh nhé, đừng để bị lạnh... Anh biết Mặc Mặc ngoan như vậy chắc chắn sẽ không giận anh đâu! Anh cũng sẽ cố gắng thật chậm... Rất cố gắng kiềm chế bản thân, không dám tăng tốc độ lên một chút nào... Em nhìn xem, anh đã nghẹn đến mức đầu đầy mồ hôi rồi... Ai da, Mặc Mặc ngoan... Em để anh làm nhanh một chút có được không... Anh nghẹn rất khó chịu, Mặc Mặc ngoan sẽ không để anh khó chịu như vậy đâu đúng không..."

Hoa Tỷ Thần cúi đầu cầu xin khàn khàn từ tính đến chết người, đi thẳng vào tai Thư Khuynh Mặc, rót vào lòng cô, cô không muốn quá thuận lợi cho tên đại sắc lang mặt dày mày dạn này, nhưng mà đại sắc lang lại thân thiết che chở cô như vậy, sợ cô bị gió không những choàng áo khoác rộng mà anh đang mặc cho cô, còn để chân cô dán sát vào thắt lưng mạnh mẽ nóng bỏng của anh, nhiệt tình liên tục khiến trong lòng cô khó yên được...

Quan trọng nhất là gậy to thô cứng này vẫn không ngừng di chuyển thế mà lại dừng lại, không trên không dưới kẹp bên trong, khiến tận sâu trong hoa kính không nhận được nuông chiều vỗ về, im lặng dâng lên trống rỗng ngứa ngáy khó tả.

Nhìn trên trán Hoa Tỷ Thần đổ đầy mồ hôi, Thư Khuynh Mặc cũng hơi đau lòng không thể không cắn môi dưới xấu hổ gật đầu nói: "Tôi.. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn dịu dàng quan tâm thấu hiểu lòng người... Anh... Nếu, nếu đã nghẹn khó chịu như vậy... Vậy, vậy tôi cũng có thể cho phép anh nhanh hơn một chút... Cũng chỉ cho phép một chút thôi nha..."

"Ừm... Chỉ nhanh một chút thôi... Một chút thôi..." Cô gái yêu dấu thật lòng thật dạ yêu thương đau lòng cho mình, chàng trai hưng phấn đến mức sắp bay lên mở cờ trong bụng vui mừng nhướn mày.

Thứ thô dài dưới háng nghỉ tạm một lát làm như biết mình sắp gặp họa lớn, nhanh chóng phóng ra thế tấn công chín cạn một sâu với bông hoa thăm thẳm nhụy hoa phóng đãng vẫn luôn ba cạn một sâu kia, nhanh chóng quất vào hơn mười lần sau đó lại giáng xuống một trận mưa rền gió dữ đánh vỡ hoa.

Nhưng có lẽ sau khi quá mức nhanh chóng mãnh liệt sung sướng, không thể cắm cả cây vào được, thứ kia quá thô quá dài, lại cứng rắn nhét nấm đầu thô cứng hình tròn chen vào miệng nhỏ tử cung non mịn chật hẹp, bị miệng nhỏ cắn chặt triền miên nhanh chóng trở ngại khoái cảm tuyệt diệu, thật sự khiến xương sống anh run lên, cũng không kiềm được khiến hơi thở thô nặng của Hoa Tỷ Thần đột nhiên khựng lại.

Không xong rồi, sảng khoái, chặt quá, sắp không nhịn được rồi! Không được, tôn nghiêm của đàn ông nhất định phải giữ vững! Kéo dài! Chịu đựng, phải đụng thêm mấy chục cái nữa rồi hãy bỏ vũ khí đầu hàng cũng không muộn...

Hoa Tỷ Thần còn muốn đau khổ giãy giụa mấy cái, nhưng Thư Khuynh Mặc đã không kiên trì được nữa rồi!

Tên hư hỏng luôn miệng đồng ý chỉ nhanh hơn một chút, nhưng mà thực tế vừa làm đã nói không giữ lời rồi, vừa nhanh vừa mạnh khiến toàn thân cô tê dại sắp chảy nước mắt, cô nghiến răng chống đỡ còn chưa chịu đựng được bao lâu đã bị tùy ý va đập dữ dội, trong giây lát miệng tử cung mềm mại yếu đuối nhất đã bị va đập hung dữ.

Đừng, tại sao lại chui nấm đầu thô cứng đó vào rồi? Thật sự không chịu nổi!

Loại kích thích dữ dội khó qua này khiến toàn thân Thư Khuynh Mặc đều bắt đầu nhảy lên, đôi chân dài như bạch ngọc kia không nhịn được căng chặt, chân ngọc dài nhỏ lung linh tinh xảo cũng không kiềm được ngón chân co rụt lại, cùng với mu bàn chân căng thẳng cùng rẽ sang tạo thành một độ cong duyên dáng...

Khoái cảm tích lũy trong cơ thể cô đã lâu lại một lần nữa bùng nổ tất cả vào giây phút này, phun ra, Hoa Tỷ Thần vừa mới hạ quyết tâm phải sẵn sàng đón địch giữ chặt cửa thành đến chết chỉ cảm thấy nấm đầu được mật hoa tràn trề nồng đậm thơm ngát xối lên, miệng tử cung nhỏ vừa mới tránh thoát đã đột nhiên ngậm chặt lại, không tránh thoát được nước xuân mặc sực tưới lên.

Cứ như vậy Hoa Tỷ Thần gầm nhẹ một tiếng, tinh hoa giữa háng anh tích tụ đã lâu, nồng đậm nóng bỏng, cũng nhanh chóng bắn vào trong miệng tử cung non mềm của Thư Khuynh Mặc ngay giây phút cô vừa tiết ra...

Dòng chất lỏng tràn trề nồng đậm nóng bỏng này vừa nhiều lại vừa nóng, Thư Khuynh Mặc bị nóng đến mức không kiềm được giật mình, đôi tay ngọc ngà của cô vòng qua cổ Hoa Tỷ Thần cũng không kiềm được siết thành nắm đấm trắng như phấn, cố gắng đánh lên bả vai rắn chắc cường tráng của Hoa Tỷ Thần, đánh mấy cái cô mới chậm chạp phát hiện ra mình lại có thể cử động được rồi.

Nhưng mà vừa mới trải qua một lần sung sướng triền miên sảng khoái đầm đìa như vậy, Thư Khuynh Mặc cảm thấy vừa mỏi vừa mệt. Đôi mắt đầy nước dâng lên màu hoa đào mơ hồ mênh mang nửa mở nửa khép, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra thở hổn hển nũng nịu.

Giọng nói trong sáng mềm ngọt của cô trở nên mệt mỏi mấy phần vì thở gấp hết sức lực, cực kỳ yếu ớt khiến người sinh lòng thương tiếc: "Đừng... Nóng quá... Anh... A... Đại sắc lang... Đã nói là chỉ cho phép nhanh một chút thôi... Anh... Ngoài miệng đồng ý rồi, nhưng... Cuối cùng vẫn cắm vào nhanh như vậy... Sắp đụng nát cả người tôi thành từng mảnh rồi... Đừng gây sự nữa có được không..."

Thư Khuynh Mặc vất vả lắm mới có thể cử động được, lúc nói chuyện cũng hơi ngửa đầu hoạt động một chút phần cổ còn hơi cứng ngắc, vì dưới ánh sao trong suốt bóng đêm mờ ảo, cô có thể nhìn thấy rõ xung quanh màu núi non tối tăm rừng cây lay động rất giống bóng ma tung bay, nơi núi rừng hoang dã ma quỷ hay xuất hiện cũng là chuyện rất bình thường, bên tai còn có tiếng gió vù vù vang lên, tiếng vang sàn sạt như có thú hoang gào thét, trong núi cũng có rất nhiều động vật lung tung, có khi nào có cả sói hay rắn gì đó nữa không...



Thư Khuynh Mặc sức tưởng tượng quá mức phong phú bị chính suy nghĩ miên man của mình dọa cho cực kỳ sợ hãi, bất chấp thứ thô dài nửa cứng rắn của Hoa Tỷ Thần còn đang chôn trong chân tâm cô, Thư Khuynh Mặc sợ hãi không thôi sởn tóc gáy lên lại ôm chặt chỗ dựa ấm áp ổn thỏa nhất bên cạnh, cô ngẩng gương mặt nhỏ nhắn đáng thương lên nhìn Hoa Tỷ Thần, giọng nói nũng nịu: "Hoa Tỷ Thần... Anh trai tốt, chúng ta vẫn nên nhanh chóng ra khỏi đây có được không... Trời tối được một lúc lâu rồi... Tôi sợ, tôi sợ chỗ này có ma quỷ linh hồn, còn sợ thú hoang, anh nói xem trên núi này liệu có sói hay rắn gì đó không... Hoa Tỷ Thần, điện thoại di động của anh đâu? Mau lấy ra báo cảnh sát đi, chúng ta mau tìm người đến cứu chúng ta ra có được không, tôi sợ lắm..."

Hoa Tỷ Thần không ngờ cô bé này nhát gan như vậy, lâu như vậy rồi mới phát hiện ra sắc trời đã tối, đêm đến rồi, còn sợ mấy thứ linh tinh, phát hiện người trong lòng đã sợ hãi đến mức hơi run rẩy, anh có phần buồn cười không kiềm được lắc đầu.

Chàng trai cúi đầu định dỗ dành vuốt ve sợi tóc dài mềm mại của cô, đúng lúc thấy cô gái đang nhìn mình ánh mắt sáng quắc cực kỳ tin tưởng, giống như trong mắt hoa đào trong suốt như nước mùa thu còn ẩn chứa chút tình dục mê ly mông lung, ánh sáng chiếu lên má hoa đào đỏ bừng rực rỡ như quả mận đào.

Còn có, còn có... Vì vừa bị hôn kịch liệt nên đôi môi đỏ mọng vẫn còn có ánh nước hơi sưng lên xước da, môi trên hơi vểnh lên thành một độ cong đẹp mắt giống như đóa hoa hồng xinh đẹp ướt át ngậm sương trong suốt, quyến rũ khiến người ta muốn gắng sức chà đạp nhấm nháp...

Nhất là vì bị ôm thật chặt, rõ ràng cảm thấy thứ thô dài dưới háng đã hơi mềm xuống lại chọc vào bên trong một chút, vốn dĩ sắp trượt ra ngoài rồi, nhưng bây giờ lại bị bao bọc trong ấm áp chặt chẽ chặn lại, bị thịt mềm ở tường hoa ngọ nguậy cắn chặt gắt gao, gậy lớn vừa mới phóng hết ra lập tức lại có dấu vết cứng rắn sưng lên.

Hoa Tỷ Thần không được tự nhiên nuốt nước bọt, trong tiếng thúc giục của Thư Khuynh Mặc đáng thương lấy điện thoại di động ra gọi về nhà giải thích rõ tình hình gửi vị trí, nhanh chóng sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, anh mới nặng nề thở ra một hơi, dịu giọng an ủi: "Được rồi được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, có lẽ nửa tiếng sau sẽ có đội ngũ cứu hộ chuyên nghiệp đến cứu chúng ta thôi, đừng sợ, đừng sợ... Đúng rồi, Mặc Mặc, điện thoại di động của em đâu? Tại sao không mang theo bên người, còn nữa em đến xem sao băng tại sao không mặc áo dày vào, nhiệt độ trên đỉnh núi chênh lệch rất nhiều, em đúng là ngốc nghếch, hoàn toàn không biết tự chăm sóc cho mình thật cẩn thận..."

"Điện thoại di động và áo dày đều để trong ba lô rồi, lớp phó rất thân thiết giúp tôi chuẩn bị xong hết rồi, trong ba lô cũng có lương khô áo khoác túi ngủ linh tinh đều rất đầy đủ... Có điều khi vừa lên núi đã có bạn học nam nhiệt tình giúp đỡ chủ động đeo ba lô cho tôi, cho nên ba lô của tôi ở đỉnh núi, nhưng người lại rơi xuống đây, thật là muốn cầu cứu cũng hết cách... Này, anh..." Thư Khuynh Mặc thuận miệng nói mấy câu, thật ra toàn bộ tâm hồn yếu đuối của cô đều ngưng tụ ở thứ to lớn vừa sưng to vừa cứng nóng trong chân tâm rồi, tại sao lại nhanh như vậy?

Cô hơi xấu hổ không được tự nhiên vặn vẹo người, muốn thứ kia nhanh chóng rút ra, nhưng thứ to lớn nóng bỏng cứng rắn này lại cắm vào khiến cô cực kỳ khó chịu, còn chặn cho cô căng đầy một bụng nước mật hoa, cô cắn môi ngượng ngùng mở miệng: "Cái đó... Hoa Tỷ Thần thứ kia của anh vừa, vừa cứng lại vừa dài... Chặn chân tâm của tôi thật là khó chịu... Hừ, đúng là một đại sắc lang hư hỏng, Hoa Tỷ Thần anh rút nó ra có được không?"

Hoa Tỷ Thần đã ghen, trong lòng cực kỳ chua, trong đôi mắt như có đống lửa đang bốc cháy trở nên sâu sắc ảm đạm, anh tức giận lặp lại mấy từ quan trọng trong câu Thư Khuynh Mặc vừa nói: "Lớp phó rất thân thiêt sao? Bạn học nam nhiệt tình giúp đỡ sao? Hoa khôi xinh đẹp đương nhiên có rất nhiều nịnh nọt lấy lòng rồi, Hoa Tỷ Thần anh có là gì đâu? Chỉ là một đại sắc lang hư hỏng bỉ ổi vô liêm sỉ thôi phải không? Vừa nãy còn gọi là anh trai tốt, bây giờ lại thành Hoa Tỷ Thần rồi... Đại sắc lang hư hỏng vẫn luôn bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy, chưa bao giờ thân thiết không nhiệt tình giúp đỡ, cần gì phải thân thiết rút gậy lớn ra, phải chọc một cái vào thật sâu mới đúng!"

Hoa Tỷ Thần vốn đang định thương tiếc cô gái như vậy nên một lần là thôi, nhưng người đàn ông bình thường có phong độ nhanh nhẹn bình tĩnh trưởng thành đến mức nào chăng nữa, sau khi ghen rồi cũng sẽ ngây thơ không chịu nổi.

Quỷ ngây thơ Hoa Tỷ Thần chẳng biết tại sao lại nóng giận đặt người trong lòng lên đệm bên cạnh rồi vùi xuống, cùng lúc đó eo rắn chắc đẩy về phía trước một cái, đã chọc thứ to lớn cứng rắn đang kẹt ở giữa vào tận sâu trong hoa non ướt át mềm mại đầy nước, trong lúc kéo ra động tác rất mạnh, đi đâm đến mức vừa sâu vừa nặng...

Thư Khuynh Mặc không ngờ Hoa Tỷ Thần lại có thể nói chuyện ghen tuông như vậy, đột nhiên cảm thấy Hoa Tỷ Thần phụng phịu ghen tỵ như vậy cực kỳ đáng yêu, có điều việc cực kỳ đáng yêu này lại được Hoa Tỷ Thần dốc sức ra làm thành ra cực kỳ mạnh mẽ rồi.

Đôi mắt Thư Khuynh Mặc quyến rũ như tơ không kiềm được rên rỉ thành tiếng, a a a a rên lên: "Đừng... Sao anh lại giận chứ... Tôi, tôi không nói anh không thân thiết không nhiệt tình giúp đỡ... A, anh ghen cái gì chứ, ngây thơ như vậy... A, đừng, đừng đụng vào, đừng... Nhẹ chút, chậm một chút... Lát nữa sẽ có người đến cứu chúng ta rồi... Như vậy không hay đâu... Ưm... Mạnh quá... Bụng tôi sắp bị đâm thủng rồi... Hoa Tỷ, không, anh trai tốt, cầu xin anh..."

Thư Khuynh Mặc đã cảm thấy thứ cứng rắn góc cạnh to lớn của Hoa Tỷ Thần đẩy hoa tâm mềm mịn ra hung dữ va đập vào thành tử cung nóng bỏng, trong lúc chọc cắm đấu đá lung tung không nể tình chút nào, cô cảm thấy ngay cả bụng bằng phẳng trắng như tuyết của mình cũng sắp bị đụng đến mức lồi lên một cục rồi...

Thư Khuynh Mặc bị cắm cho khóc lóc nước mắt ròng ròng kêu khóc không ngừng, móng tay mượt mà cũng vì khó lòng chịu đựng mà cấu lên cơ lưng rắn chắc của Hoa Tỷ Thần, nhưng lại khiến Hoa Tỷ Thần càng nhiệt tình hưng phấn hơn nữa, thứ thô dài nóng bỏng dưới háng lại càng rút cắm điên cuồng hơn nữa.

Hoa Tỷ Thần thở hổn hển nặng nề, anh còn canh cánh trong lòng thậm chí còn ngụy biện: "Không sao... Phải nửa tiếng sau những người kia mới có thể đến được... Bây giờ vẫn còn có thời gian, chúng ta đi thảo luận chi tiết một chút xem anh rốt cuộc vô liêm sỉ bỉ ổi đến mức nào... Mặc Mặc ngoan nào, anh cảm thấy anh rất thân thiết rất nhiệt tình giúp đỡ đấy... Em nói em sợ, cho nên anh giúp em phân tán lực chú ý không thể suy nghĩ lung tung không lo lắng sợ hãi nữa, có đúng không... Vừa nghĩ vậy, Hoa Tỷ Thần anh cũng rất thân thiết rất nhiệt tình giúp đỡ, không thể kém hơn lớp phó còn có những bạn học nam khác đúng không! Không thể thích họ được! Chỉ thích anh thôi có được không? Mãi mãi ở bên cạnh anh có được không..."

Gậy lớn thật dài thật thô thế tấn công ra vào hung dữ mãnh liệt, không thương tiếc chút nào cắm cả cây vào rồi lại rút hết cả cây ra, hai túi lớn to lớn nặng nề ở phần gốc cũng hung dữ va đập vào, khiến huyệt sâu non nớt nho nhỏ của cô gái cũng bị lấp đầy tràn trề.

Còn có mối ghép hoa màu hồng nhạt non nớt ở chân tâm, cũng đã bị thứ to lớn màu tím đỏ to bằng cánh tay trẻ con này căng ra gần như xuyên suốt, đáng thương bị thứ to lớn mạnh mẽ xông vào rút ra cắm đến mức đài hoa sưng đỏ thịt mềm bị lật ra ngoài, còn có chất lỏng dính chặt trong suốt nhanh chóng ma sát quấy đảo bọt trắng li ti bên trong như ẩn như hiện...

Theo động tác va chạm dữ dội càng lúc càng nhanh của Hoa Tỷ Thần, tiếng da thịt đập vào nhau "bạch bạch bạch" nặng nề vang dội, còn có mật nước hoa xuân "phụt phụt phụt" bắn ra tung tóe khắp nơi, dưới vách núi trống trải mơ hồ có tiếng rên rỉ kiều diễm còn có âm thanh thở dốc nặng nhọc vọng lại...

Thư Khuynh Mặc cảm thấy linh hồn mình sắp bị cắm cho bay lên tận đám mây rồi, khoái cảm tê dại chết người này cứ lớp sóng sau xô lớp sóng trước đánh về phía cô, mình giống như một chiếc thuyền con chìm nổi trong biển rộng không có bến bờ, chỉ có thể mặc cho sóng gió khổng lồ cuồn cuộn xóc nảy xô đẩy...

Cô mờ mịt lúng túng, đầu óc không rõ nói ra lời thật lòng: "Ừm... Đúng đúng... Anh trai tốt mới là người thân thiết nhất người nhiệt tình giúp đỡ nhất... Không ai bằng anh hết... Thư Khuynh Mặc tôi không thích lớp phó nào đó cũng không thích những bạn học nam khác... Chỉ thích một mình Hoa Tỷ Thần anh thôi... Đừng... Thật mà... A... Rất thích... Thích anh... Thư Khuynh Mặc tôi muốn mãi mãi ở bên cạnh Hoa Tỷ Thần, mãi mãi..."

Cuối cùng cuối cùng, Thư Khuynh Mặc mơ màng hoảng hốt tầm mắt đã hơi tan rã, chỉ nhớ rõ cuối cùng trên bầu trời đêm hình như có một ngôi sao băng rực rỡ lướt qua nhanh như một tia chớp...

Lại mơ thấy Hoa Tỷ Thần này rồi! Vẫn là giấc mơ kỳ quái như vậy! Thế mà lại có thể biến thành mèo con!

Hoa Tỷ Thần trong mơ cứu cô hai lần, từng lần một, mỗi khi cần anh, anh sẽ từ trên trời giáng xuống cứu vớt cô từ trong nước sôi lửa bỏng, thật là khiến người ta rất dễ động lòng dễ động lòng chết đi được!

Hoa Tỷ Thần tên đại sắc lang hư hỏng này, trong mơ cứ luôn nói thích cô thích cô, nhưng nếu thật sự thích cô thích đến không chịu nổi như vậy, tại sao còn không tìm đến cô? Ở thế giới thực, cô đợi thật vất vả thật vất vả!

Ôi chao, cô đang suy nghĩ miên man cái gì vậy? Thế giới thực sẽ có một người như Hoa Tỷ Thần vậy sao?

Hẳn là không thể nào đâu, người đẹp trai tuấn tú lại một lòng một dạ với cô như vậy, mặc dù nói chuyện hành động bỉ ổi vô liêm sỉ một chút, có điều hình như cũng chỉ bỉ ổi vô liêm sỉ với một mình cô mà thôi! Có lẽ Hoa Tỷ Thần chẳng qua chỉ là một nhân vật tưởng tượng hoàn mỹ mà cô tự nghĩ ra trong giấc mơ thôi!

Chẳng lẽ cô trống vắng như tuyết quá lâu, suy nghĩ về tình yêu giống như bạn thân nói, cho nên mới đêm nào cũng nằm mơ mãi không dứt...

Có phải cô nên nghe lời cha mẹ đi xem mắt hay không, tìm một người bạn trai thật sự có lẽ cũng sẽ không đói khát đến mức đêm nào cũng nằm mơ như vậy nữa!

Nhưng mà Hoa Tỷ Thần trong mơ xuất sắc chung thủy như vậy ngay cả khi nói những lời bỉ ổi cũng vừa đáng yêu vừa thấp kém khiến người ta yêu thích, có châu ngọc như vậy ở trước mặt, cô phải gặp được đối tượng hẹn hò như thế nào mới có thể động lòng được chứ!

Hoa Tỷ Thần đáng chết, có bản lĩnh xuất hiện trong giấc mơ của cô quấy rầy cô theo đuổi cô, có bản lĩnh thì cũng xuất hiện trong thực tế đi! Có bản lĩnh hiện ra ngay lúc này đi! Đại sắc lang! Đại sắc lang! Trêu chọc cô thành tình cảm nhộn nhạo, lại định buông tay mặc kệ sao?