Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 181



Chất lượng phục vụ cần tiến bộ hơn sao? Có nghĩa là gì?

Khi chiếc mũ sắt nhiệm vụ nằm vùng sắp đi đến kết thúc lại "bất hạnh trúng chiêu", dùng tư thế mạnh mẽ ép buộc cưỡng bức chiếm đêm động phòng của anh trai Ngưu Lang mới lên khiến lần phục vụ làm ăn đầu tiên của anh có thể được khai trương thuận lợi, Thư Khuynh Mặc đoán được mở đầu của câu chuyện này, nhưng tuyệt đối không thể dự đoán được kết quả cuối cùng lại lên xuống bất thường như vậy.

Nhưng mà tuy rằng trước đó cô dụ dỗ tìm đường chết, nhưng cũng thật sự không chịu được chàng trai đang tuổi khí huyết dâng trào thể hiện ra sự xuất sắc hơn người trong chuyện nam nữ, sức khỏe dồi dào hăng hái và thiên phú hơn người về năng lực học tập suýt nữa giày vò làm cho bà cô già hai mươi lăm tuổi như cô suýt nữa tan vỡ, cuối cùng còn muốn chết không chết được mà choáng váng ngất xỉu đi...

Chuyện này hoàn toàn khiến cô cảnh sát Thư Khuynh Mặc đã đi làm được hơn nửa năm cảm phải mặt đỏ bừng lên, nhất là ngày hôm sau khi vừa tỉnh lại ở trên giường lớn của khách sạn cô vừa mở mắt đã thấy chàng trai khôi ngô mi dài khẽ run như cánh bướm trong mưa đang bình yên ngủ say bên cạnh mình, cánh tay dài của anh còn vắt ngang hông cô.

Ánh nắng màu vàng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu lên vầng trán cao ráo của anh, lại tăng thêm mấy phần lưu luyến dịu dàng, khiến cô có một ảo giác ngọt ngào như vợ yêu dậy sớm, cố chấp phải đợi chồng mình tỉnh ngủ mở mắt ra người đầu tiên có thể nhìn thấy chính là mình vậy...

Nhưng mà cũng chỉ trong chớp mắt, tối hôm qua xảy ra đủ loại chuyện hoang đường trong căn phòng để chổi chật chội đã nhanh chóng lướt qua một lượt trong đầu Thư Khuynh Mặc.

Cũng không biết có phải vì nguyên nhân do tác dụng của thuốc hay không, chi tiết phía trước cô vẫn còn nhớ được một chút, quá trình phía sau thật sự là mơ màng không nhớ được gì hết, bên tai dường như chỉ có hơi thở dốc khàn khàn của anh trai và tiếng cầu xin mờ ám của mình trộn lẫn vào nhau...

Trời ạ, dựa vào trí nhớ có hạn của cô để nói bà cô già như cô thật sự là bị sắc dục xông đầy đầu óc rồi, nhiệt tình như lửa như vậy chẳng biết xấu hổ dính lấy chàng trai tuấn tú tươi non ngon miệng đẹp mắt bảnh bao này đến chết không chịu buông tay, còn...

A, quả thật là nghĩ đến mà sợ hãi, lời nói trong miệng động tác trong tay thật sự là phóng túng thô tục không biết xấu hổ, đáng thương "anh trai cỏ non" lịch sự tao nhã cứ như vậy bị một "con trâu già" đã có tuổi như cô ăn đến sạch sẽ.

Không kịp suy xét tại sao sáng sớm thức dậy lại nằm trên giường lớn của quán rượu, Thư Khuynh Mặc rón rén dời khỏi bàn tay anh trai vẫn còn đang dịu dàng vắt qua eo cô, sau đó vội vàng nhẫn nhịn đau đớn không chịu nổi khắp người, xuống giường.

Bàn chân nhỏ trắng nõn vừa mới chạm đất suýt nữa đùi đã mềm đến mức ngã xuống mặt đất, cúi đầu lại nhìn thấy những dấu vết xanh tím loang lổ trên thân thể trắng nõn, mấy chàng trai trẻ này thật sự là cậy tuổi còn trẻ không biết điều độ gì hết, một nắm xương già như cô thật sự là ăn không tiêu, cảm thấy tối hôm qua dường như mình bị người ta bọc trong bao bố đánh cho một trận tàn nhẫn, toàn thân đau đớn mệt mỏi không tưởng nổi...

Thư Khuynh Mặc nhẹ nhàng đấm lưng, lại gắng gượng vịn thành giường đứng dậy, nửa ngồi xuống chọn được quần áo thủy thủ giống như vải rách tả tơi của mình từ trong đống quần áo bừa bãi hỗn loạn tán loạn khắp nơi, Thư Khuynh Mặc chỉ nhìn thoáng qua váy ngắn nhỏ còn có vết máu vệt trắng loang lổ lập tức ghét bỏ ném sang bên cạnh, sau khi tùy tiện mặc áo ngực lên cũng không tìm thấy quần lót đâu nữa, quyết đoán nhặt luôn áo sơ mi trắng của anh trai quấn lên thân thể mềm mại trần trụi của mình.

Được nhờ từ ưu thế thân hình cao ráo sừng sững như cây tùng của anh trai, áo T-shirt vừa người anh mặc trên người cô, vạt áo dài đến mức có thể che kín hai đùi tuyết trắng, ừ, cũng may chiếc áo T-shirt màu trắng này là kiểu trung tính mặc cho nam hay nữ đều được, có khi nào đi lại sẽ lộ hàng không?



Không mặc quần lót tuy rằng rất mát mẻ nhưng mà trống trải như vậy rất không an toàn, nhìn áo khoác cao bồi của nam nằm trên thảm, cô không khách sáo chút nào nhặt lên mặc vào người...

Ừ, thêm một chiếc áo khoác to bọc bên ngoài, ít nhất có thể bảo đảm vạt áo dưới sẽ không bị gió thổi tốc lên, một thân trang phục theo phong cách "bạn trai" thoải mái rộng rãi so với mốt "quần biến mất" thịnh hành đời trước lại càng bảo thủ hơn một chút, miễn cưỡng cũng có thể chắp vá mặc tạm ra ngoài được...

Đương nhiên trước khi đi Thư Khuynh Mặc vẫn không quên trả tiền "chơi trai" của mình, từ trong quần áo trên mặt đất tìm được túi xách của mình, lấy ra chiếc ví da màu hồng hoa anh đào, nhìn tiền lương vừa mới được phát ở bên trong, cảnh sát Thư hơi keo kiệt do dự rút ra mấy tờ tiền mặt đặt lên đầu giường.

Nhìn dáng vẻ mấy tờ thưa thớt tản mát này quả thật có vẻ vô cùng khó coi, cô cắn chặt răng ép mình tàn nhẫn lại đếm thêm mười mấy tờ tiền màu hồng nữa ném ra, còn tự nhủ nhỏ giọng lầm bầm hai câu: "Cho mấy trăm đồng quả thật cũng hơi keo kiệt thật, mặc dù chất lượng phục vụ của anh trai này còn phải tiến bộ hơn nữa, có điều nể tình gương mặt dáng người, khụ khụ, công cụ phương pháp cũng không tệ lắm, cảm thấy có lẽ cũng là tôi có lời rồi! Lần đầu tiên tìm được một anh trai đẹp trai tuấn tú khỏe mạnh cường tráng như vậy, cũng không thiệt thòi, thôi thôi, tiền tài chỉ là thứ bên ngoài, vẫn thêm một chút cho tròn số đi, hai nghìn đồng cũng đã được rồi."

Ai ngờ vừa dứt lời đã nghe thấy có một giọng nói trầm thấp mát lạnh đột nhiên vang lên sau lưng: "Chất lượng phục vụ cần tiến bộ hơn sao? Có nghĩa là sao? Tôi nhớ tối hôm qua chị không nói như vậy, rõ ràng chị nói gì mà thứ to lớn của anh trai... Lợi hại nhất thế gian..."

Giọng nói của chàng trai này không to lắm, còn mang theo khàn khàn khi vừa mới thức dậy, nhưng Thư Khuynh Mặc đột nhiên nghe thấy bên tai lại giống như ngày thường nghe thấy một tiếng sét vậy. Nhất là câu nói cuối cùng kia, sau khi cô nắm chặt ví, nhất thời sinh ra cảm giác mình là kẻ đồi bại "rút ra là hết tình cảm", "làm xong chạy mất", ban đầu vốn còn định lợi dụng khi "người đẹp" trên giường còn ngủ sẽ thuận lợi chuồn đi, bây giờ lại lúng túng rồi...

Hai gò má Thư Khuynh Mặc cũng đốt lên hai ngọn lửa đỏ bừng, cô mất tự nhiên quay đầu sang nhìn về phía tiếng kêu, thấy chàng trai tuấn tú đã thức dậy trên giường một tay chống lên cằm, đang nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Chăn trắng như tuyết còn chậm rãi trượt xuống theo động tác ngồi dậy của anh, từng chút từng chút lộ ra cơ bụng màu mật ong rắn chắc cường tráng của chàng trai, bên trên còn để lại mấy vệt máu do móng tay cào lên, vẻ đẹp cứng rắn trong tàn bạo này khiến người ta hoàn toàn không thể nào dời mắt được...

Thư Khuynh Mặc hết sạch sức lực mới khống chế được ánh mắt mình đừng có thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm vào cơ bụng tám múi mê người xinh đẹp rõ ràng kia, ép buộc để ánh mắt mình vẫn luôn lưu luyến ở vị trí xương quai xanh tinh xảo khéo léo của anh trai, sau đó ngại ngùng nở nụ cười, trúc trắc nói: "Mọi sự đều qua rồi, đừng nhắc lại nữa... Có lẽ tối hôm qua tôi cũng bị ma quỷ ám ảnh rồi, chất lượng phục vụ của anh trai đương nhiên là... Ừ, rất tốt rất tốt... Tôi cũng chỉ vì đau lưng mà oán giận tùy tiện mấy câu thôi, sau này anh nhớ kỹ tầm quan trọng của việc để người sử dụng trải nghiệm... Làm thế này ngày hôm sau khách hàng thức dậy đều chân mềm không đi lại được, cũng không đẹp..."

Ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua lại đúng lúc nhìn thấy đôi mắt phượng của anh trai đang sáng rực nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù miệng không nói câu nào, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh khi vừa thức dậy giống như ẩn chứa biển sao xa thẳm ánh hào quang sáng chói, ánh mắt ướt đẫm im lặng yên tĩnh khiến người ta quả thật muốn tan chảy trái tim, nhìn đến mức trái tim mơ mộng của cô lại đập thình thịch như nai con chạy lung tung.

Cô nhíu mày không dám nhìn gương mặt tuấn tú làm lòng người sinh ra suy nghĩ đen tối nữa, cúi đầu nhìn ví tiền đã xẹp xuống của mình, âm thầm cắn răng hàm sau đó nhắm mắt lại, rồi rút tiếp năm tờ tiền mặt mệnh giá lớn ra đặt bên ngoài: "Được rồi được rồi, chị đây lại đưa thêm năm trăm tiền boa nữa, anh trai tối hôm qua vẫn rất tuyệt, phục vụ chị đây cũng vô cùng... Rất hài lòng... Vậy từ giờ trở đi là thanh toán xong hết nhé... Anh cũng đừng chê ít tiền, dù sao chị đây cũng trẻ trung xinh đẹp hơn bà dì già kia, anh trai anh cũng không lỗ đúng không..."

Thư Khuynh Mặc vốn định để lại năm trăm đồng tiền boa cuối cùng ném ra chi phiếu năm triệu theo phong cách chủ tịch bá đạo, kết quả trong nháy mắt trợn mắt lên lại nhìn thấy giấy chứng nhận cảnh sát màu đen và mấy tờ tiền mặt màu hồng đang cất cánh giữa không trung, hơn nữa cũng không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cảm thấy mặt sau khối vuông nhỏ đen nhánh đang bay bay giữa tiền màu hồng lại vô cùng nổi bật đến mức cực kỳ chói mắt...