Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 28: Đêm Thứ Hai 1



Thư Khuynh Mặc nghĩ rằng giấc mộng xuân kia chẳng qua chỉ trải qua một đêm mà thôi, nhưng không ngờ rằng đêm thứ hai lại chìm vào mộng cảnh xuân ý kia lần nữa.

Giống như đêm qua, ở trong giấc mơ cô có một ý thức độc lập và một thân phận cụ thể, nhưng lại không mảy may hay biết gì thế giới ở hiện thực, và có một câu chuyện riêng biệt thuộc về bản thân trong giấc mơ.

Trước khi đi ngủ, trong lòng Thư Khuynh Mặc vẫn thầm phỉ nhổ vị vương gia bá đạo trong giấc mơ đêm qua là vô sỉ hạ lưu, dám đi lừa gạt một tiểu thư khuê cát ngây thơ đơn thuần như vậy. Nghĩ đến tình tiết trong giấc mơ nói rằng tiểu cô nương chỉ vừa đến tuổi cập kê, vậy chẳng phải chỉ mới mười lăm tuổi hay sao, còn vị vương gia kia đã là tuổi ba mươi xây dựng sự nghiệp, già đầu rồi mà còn muốn làm trâu già muốn gặm cỏ non, đúng là điên cuồng mất trí.

Lúc này cô vẫn chưa biết rằng trong giấc mơ sắp đến đêm nay cô đã phản công thành công và trở thành một bà chị muốn đi máy bay phi công trẻ, cô nương ngây thơ cổ đại đã hóa thân thành một nữ sinh đại học hiện đại, hơn nữa còn là một cô gái mưu mô phí tâm phí sức dụ dỗ em trai hàng xóm. Một người là sinh viên đại học hai mươi mốt tuổi, người còn lại là học sinh cấp ba mười chín tuổi. Mặc dù khoảng cách tuổi tác không nhiều nhưng suy xét kỹ một chút thì vẫn là Thư Khuynh Mặc được lợi hơn.

"Tỷ Thần, cháu đến rồi à, cháu xem kể từ khi cháu ra nước ngoài năm mười tuổi, thoáng một cái đã biết bao nhiêu năm dì đã không gặp cháu rồi. Bây giờ lớn lên trông thật cao to, đẹp trai, suýt chút nữa dì không nhận ra cháu luôn ấy chứ. Bây giờ trở về nước đi học cấp ba có phải rất hồi hộp không… ” Bà dì nhà họ Hoa nhiệt tình chào đón đứa trẻ hàng xóm Hoa Tỷ Thần vừa trở về nước, nhìn chàng thanh niên đẹp trai tao nhã trước mặt, còn khẽ gật đầu chào hỏi mình nên trong lòng rất thích.

"Cũng ổn ạ, chỉ có chút chưa thích ứng kịp. Thực ra ở nước ngoài cháu đã tự học xong các khóa học đại học rồi, nhưng bố mẹ nói rằng vẫn muốn cháu trải nghiệm cuộc sống cấp ba khắt khe ở trong nước. Sau khi thi cấp ba xong cháu sẽ quay về Mỹ học đại học... Quả thật là đã rất lâu chưa gặp các dì rồi..."

Sau màn chào hỏi, dì Hoa mới đi vào vấn đề chính, cười rạng rỡ nói: “Như vậy cũng tốt, hôm đó mẹ cháu còn nói muốn tìm một giáo viên dạy tiếng Trung bổ túc cho cháu. Hai nhà chúng ta đều là hàng xóm cũ, chị Mặc vừa hay cũng đang ở lại địa phương học đại học, hằng ngày có ít tiết học, chủ nhật về nhà cũng không có việc gì làm sẽ dạy kèm tiếng Trung cho cháu… Hôm nay là ngày đầu tiên lên lớp, tay mơ nghiệp dư như nó nếu cháu thấy dạy không tốt thì cứ nói thẳng, dì sẽ giúp cháu tìm một người chuyên nghiệp... Dì sẽ cắt cho các cháu một ít trái cây và để trước cửa, khi nào muốn ăn thì cứ ra lấy là được... "



Hoa Tỷ Thần gật gật đầu, đáp lại rất lễ phép trước sự nhiệt tình của bà dì hàng xóm: "Không cần phải phiền phức như vậy đâu, dì quá khách khí rồi...Vậy bây giờ cháu lên lầu nhé, dì không cần bận bịu như vậy, người nhà chúng ta không cần phải khách sáo, cháu vẫn nhớ khi còn nhỏ hay thường đến nhà dì để ăn cơm..."

"Ừ, lát nữa dì sẽ đi mua đồ ăn. Tối nay cháu hãy đến nhà dì làm khách ăn cơm nhé. Dì sẽ làm món sườn xào chua ngọt và món thịt heo kho mà cháu yêu thích khi còn nhỏ, chắc chắn là ở nước ngoài không thể ăn những món chính thống thế này được đúng không... À phải rồi, phòng của chị Mặc vẫn ở vị trí như lúc nhỏ đó, phòng thứ hai từ bên trái sang trên lầu. Cháu mang sách vở lên trước đi... Dì cần chuẩn bị và trổ tài một chút..." Dì Hoa vẫn nhiệt tình như trước giờ, có điều đề cập đến sự nghiệp đam mê nấu nướng thì vội vàng chỉ căn phòng trên lầu cho Hoa Tỷ Thần, sau đó đến tủ lạnh xem có nguyên liệu gì nấu ăn hay không.

Hoa Tỷ Thần thầm oán trong lòng, dì quá ư là nhiệt tình, cảm thấy khó lòng mà chịu nổi nên lặng lẽ lau mồ hôi khẽ túa ra trên trán. Về việc học kèm, thật ra thì tiếng Trung của anh ấy không tệ lắm, hàng ngày dùng từ để nói cũng rất trôi chảy, chỉ có điều còn khá đau đầu với một số bài thơ cổ và chữ Hán cổ.

Mà mẹ anh cứ nhất quyết nói cái gì mà học tinh hoa văn hóa Trung Quốc. Anh chỉ đành chịu khoa học, thực sự là bất lực. Bước lên cầu thang có chút quen thuộc, anh nhớ hồi nhỏ đã chơi đùa ở đây với người được gọi là chị Mặc. Sau này, vì ba anh ấy thay đổi công việc, nên anh phải ra nước ngoài sinh sống, chớp mắt đã nhiều năm như vậy không biết chị Mặc lớn lên trông như thế nào. Nói ra cũng thật buồn cười, lúc nhỏ hình như anh ấy có tình cảm đặc biệt với chị Mặc nhà hàng xóm.

Lên lầu, anh gõ cửa căn phòng bên trái, mấy tiếng gõ cửa cũng không có ai đáp lại, anh chỉ có thể gõ mạnh hơn một chút, vài tiếng gõ mạnh liền nghe thấy một giọng nữ nhỏ nhẹ mơ hồ: “Mời vào..."

Sau khi mở tung cánh cửa, đập vào mắt là một thế giới ren hồng, có thể nghe thấy cách đó không xa là tiếng nước chảy róc rách từ bên trong cánh cửa phòng tắm đang đóng lại. Ngoài ra còn có giọng nói bất mãn mềm mại của một cô gái: "Mẹ, mẹ làm gì mà lại vào nữa rồi, có thể cho con chút không gian riêng tư được không? Mặc dù mẹ đã học được cách gõ cửa nhưng đừng thường xuyên gõ cửa như vậy có được không? Lát nữa Hoa Tỷ Thần đến, mẹ cứ ra vào liên tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến con giúp người ta phụ đạo đó... Có điều cũng không biết A Tỷ mười tám tuổi đã thay đổi thế nào rồi. Ra nước ngoài nhiều năm như vậy mà cũng không liên lạc với chị Mặc của cậu ấy lấy một lần, hừ..."

Hoa Tỷ Thần có thể lờ mờ nghe thấy giọng của Thư Khuynh Mặc còn sót lại chút cảm giác thuở nhỏ, chính là kiểu giọng ngọt như kẹo, sau khi lớn lên vẫn ngọt ngào mềm mại như vậy, cho dù là một câu giận dỗi nhưng vẫn mang theo vài phần đáng yêu.