Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 41: Đêm Thứ Hai 14



Biết mẹ chút nữa sẽ gọi cô ấy ăn cơm, lo sợ bị phát hiện manh mối, Thư Khuynh Mặc tắm qua loa rồi quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm. Cô rón ra rón rén thò đầu ra, mới phát hiện tên khốn từng ở trên người cô ra vào vô số lần đó đã đi rồi, hừm, ăn sạch sẽ rồi phủi mông đi mất!

Cô mở tủ chuẩn bị thay áo quần, sau khi mặc đồ nội y xong, đang định lấy một chiếc áo hoạt hình ngắn tay với chiếc quần đùi jeans để mặc lên, đột nhiên nghĩ đến những vết tích xanh tím loang lỗ trên người mình, còn có hơi mất tự nhiên vì một số lý do không thể giải thích được. Nếu mặc quần đùi sẽ lộ ra đôi chân dài, mẹ cô là người từng trải, không phải thoáng một phát sẽ không nhận ra ngay sao??

Trong đầu cô bỗng chốc nhớ lại chuyện ân ái vừa rồi với Hoa Tỉ Thần trên chiếc ghế sô pha nhỏ, không khỏi ôm mặt xấu hổ một lúc. Trên lý thuyết, khi cô quyến rũ thiếu niên tuấn tú hàng xóm bên cạnh, rõ cô phải mạnh mẽ hơn em trai hàng xóm, cuối cùng tại sao lại bị đối phương phản công? Nghĩ đến những lời tán tỉnh trần trụi kia, thật đúng là khiến cho chị phi công già đây xấu hổ, xem ra dường như đẳng cấp của A Tỉ nhà cô có đẳng cấp rất cao! Chờ đã, từ lúc nào mà A Tỉ lại của nhà cô thế?

“Phù??” Thư Khuynh Mặc hít thở sâu vài cái, vỗ nhẹ lên khuôn mặt đỏ bừng của mình, cuối cùng vẫn phải quay lại chuyện chính là đi chọn quần áo.

Nhìn cái này, so sánh với cái kia, cuối cùng cô miễn cưỡng nhặt một bộ quần áo cũ ở dưới đáy tủ, đó là món quà mà mẹ mang về khi bà ấy khi du lịch ở Cổ Trấn nào đó.

Một chiếc váy dài Chu Sa màu đỏ mang phong cách bohemian với những bông hoa to rực rỡ. Chất liệu váy khá mỏng nhẹ, nhưng màu sắc, hoa văn của hoa mẫu đơn đỏ rực thật chói mắt, chỉ có điều váy dài đến mắt cá chân không mỏng manh cho lắm, tay áo loe bảy phân và cổ chữ V gượng gạo có thể che chắn được vòng một, vòng hai. May mà tên bại hoại kia vẫn chưa phát điên mà để lại dấu vết lên cổ cô, nhưng mà

Thư Khuynh Mặc cau mày, nhưng màu sắc và hoa văn lộng lẫy này thực sự không phải là phong cách trẻ trung, thơ ngây của cô. Mà thôi, mặc hay không thì cũng như nhau, cứ mặc cái này.

"Khuynh Mặc, không phải con chê con mắt thẩm mỹ của mẹ không tốt à, nói gì mà chiếc váy xinh đẹp này là váy của phụ nữ trung niên nhảy múa trên vũ trường mới mặc hay sao? Sao hôm nay trời trở gió hay sao, từ xưa tới nay chưa thấy con mặc như thế?" Mẹ Thư đang phụ giúp dì giúp việc để thức ăn trên bàn, vừa nhìn thấy Thư Khuynh Mặc đi xuống lầu liền không khỏi trêu đùa, nhân tiện tán thưởng con mắt thẩm mỹ của bản thân: “Con vẫn là bảo bối trẻ mãi không già của mẹ, con mắt chọn quần áo trước sau như một, cục cưng nhà mẹ vẫn có thể kìm nén được mà chọn màu sắc rực rỡ như vậy? Quả nhiên chỉ có mẹ mới có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp như vậy!"

"Được rồi mẹ, mẹ đừng buôn dưa tám chuyện tự khoe khoang bản thân giống bà Vương nữa được không? Con hiểu ý của mẹ việc tự khen mình xinh đẹp, được rồi, được rồi, mẹ vẫn còn dư âm mình là người phụ nữ trung niên trẻ tuổi còn đa tình sao?" Thư Khuynh Mặc bằng mọi cách khó chịu như lúc đầu, cô cảm giác như hai chân mình mềm nhũn, đau nhức, lúc này lại còn đang mặc một chiếc váy dài gần như kéo lê cả sàn nhà, cô đi suýt chút nữa vấp ngã: "Mẹ, mẹ làm món gì mà ngon thế? Con muốn thử trước được không?"



"Nói bậy bạ gì đó con bé xấu xa, cái gì mà gọi mẹ là phụ nữ trung niên trẻ tuổi còn đa tình?? Con còn dám trêu chọc mẹ con sao?" Mẹ Thư hờn dỗi, tức giận nói, thấy con gái đến gần, đưa tay ra định bốc một miếng xương sườn vội ăn. Bà tiến đến vỗ một cái: "Con mèo nhỏ tham ăn, không được ăn vụng, con đã rửa tay chưa? Vẫn còn khách chưa đến, không lễ độ chút nào! Vừa rồi, Tỉ Thần vội vàng cầm cặp sách chào hỏi mẹ, nói rằng có chuyện phải về nhà một chuyến, lập tức sẽ đến đây ăn cơm, sao bây giờ vẫn còn chưa tới, con đi xem xem em ấy bận xong chưa? Gọi em ấy mau đến ăn cơm!"

"Đương nhiên là con rửa tay rồi, còn A Tỉ mà tính là khách cái gì. Không phải em ấy chân dài sao? Một lát nữa em ấy nhất định sẽ tới thôi, làm gì mà con phải đi mời em ấy chứ!" Thư Khuynh Mặc né đòn roi của mẹ Thư, bàn tay nhỏ khẽ ném xương sườn trong tay vào miệng, nhân tiện nguýt một cái.

Tên cặn bã đó, trông thật thà, ngoan hiền, ai mà biết được anhta có ý đồ xấu như thế, cô còn nhớ vừa rồi khi đó hư chết đi được, còn đeo lấy cô, quả thật không biết xấu hổ, cuối cùng còn lẳng lặng chuồn đi, đây có phải là một người đàn ông không!

Không cần phải mời anh ấy, hơn nữa bây giờ cô vẫn không muốn ở một mình với anh ta, từ nhà cô đến nhà anh ta còn cách một vườn hoa nhỏ, khoảng chừng mấy chục mét, có ma mới biết giao lưu như thế nào!

"Nói thế nào nhỉ! Mẹ còn nhớ lúc nhỏ con với A Tỉ còn là bạn chơi rất thân mà? Không phải là lại giận dỗi đấy chứ? Hai đứa con từ nhỏ đã cãi nhau ầm ĩ, Khuynh Mặc, con là chị lớn, sao lại cứ giận dỗi với em trai thế?" Mẹ Thư tận tình khuyên bảo dạy dỗ con nhỏ, bà giương mắt liếc nhìn qua, lại thấy con mắt con gái mình đỏ hoe. "Chờ đã, Khuynh Mặc, sao mắt con lại hơi sưng thế kia, vừa rồi không phải là con khóc đó chứ? Sao thế, vừa rồi con với A Tỉ không phải là học bù mà, sao lại khóc thế??"

Không được, trong lòng Thư Khuynh Mặc vang lên tiếng chuông cảnh báo, cả người đều có chút cứng đờ.

Đúng vậy, vừa rồi cái tên A Tỉ không biết xấu hổ kia, mặc cho cô có la hét như thế nào cũng không chậm một chút, nhẹ một chút, trái lại càng thêm hưng phấn. Cô không chịu được sức lực hung mãnh như thế, giống như bị anh ta làm cho khóc, hơn nữa lại rất mất mặt, giống như cô đã khóc khóc lâu rồi??

Lúc vừa mới tắm xong tràn ngập hơi nước, cô không nhìn rõ mắt mình đỏ cả lên, bây giờ lại bị mẹ phát hiện! Làm thế nào bây giờ! Giải thích thế nào đây!

Bị cát bay vào mắt? Xem phim Hàn Quốc cảm động quá? Chân giống như đứng không vững, cô cười xấu hổ, cười ha ha nói: "Mẹ, mẹ thật quê mùa, đây là kiểu trang điểm Hàn Quốc phổ biến thịnh hành nhất, được gọi là trang điểm kiểu nước mắt?"