Đêm Dài Trầm, Mộng Lưu Luyến

Chương 54: Đêm Thứ Ba (5) Ngươi Đừng Dùng Gậy Gộc Đâm Ta, Ta Sợ



"Ngươi nói gì... Sao... Sao có thể hạ lưu xấu xa như vậy..." Trời ơi, không ngờ Hoa Tỷ Thần lại có thể nói ra những từ ngữ sắc tình như vậy, ngày thường dịu dàng nho nhã, nam nhân trên đời đúng là đen tối, đều là người hạ lưu vô sỉ, mỹ nhân bị nụ hôn của nam nhân làm cho choáng váng thở hổn hển, còn không quên chỉ trích lời nói hạ lưu trắng trợn của nam nhân, không ngờ nam nhân lại di chuyển tay xuống u cốc của mình, "A... Này, ngươi... Tay ngươi sờ đi đâu vậy!"

"Hạ lưu... Nàng nói ta sao? Nói nàng thích hợp hơn đó!" Ngón tay của nam nhân giống như là thông thuộc địa hình thăm dò tình hình quân địch, đầu tiên là mài vài vòng quanh u cốc, sau đó đầu ngón tay dẫn theo nước hồ trượt vào trong u cốc chưa có ai vào bao giờ, đầu ngón tay lặng lẽ đi vào như tiên phong thăm dò đường đi, "Rõ ràng phía dưới của nàng chảy rất nhiều nước, này mới gọi là không đứng đắn..."

U huyệt chật hẹp phát hiện kẻ địch thâm nhập, lập tức liền vào thế phòng thủ, kẹp chặt hút chặt kẻ xâm nhập đáng ghét, không cho hắn rời đi. Nam nhân không nghĩ rằng mới chỉ đưa ngón tay dài tiến vào mà đã chặt khít sảng khoái, con ngươi ngày càng thâm trầm, nhưng điều khiến hắn thích thú hơn là hắn còn cảm nhận được một dòng chất lỏng từ từ chảy ra từ miệng u cốc, khác hẳn với sự dính nhớt của nước hồ, rõ ràng là mỹ nhân đã động tình.

"Người... Ưm..." Mỹ nhân vừa thẹn vừa giận, "Ngươi đừng chạm vào ta, dừng tay, đồ khốn..."

Nàng càng xấu hổ thân thể càng ngày càng nóng, như thể có một ngọn lửa đang cháy lan từ bụng dưới, lan ra khắp người, đặc biệt là hai nụ hoa trên phần đẫy đà của nàng dường như bị nhuộm đỏ bởi ngọn lửa sắp lao ra khỏi cơ thể, từ màu hồng biến thành màu đỏ tươi, vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng dựa vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân.

Điều khó chịu là cơ thể thiếu thuyết phục của nàng thực sự như người nam nhân đó nói, nàng cố gắng hết sức khép chân lại nhưng không khép lại được vì chân nàng đang kẹp eo của người nam nhân đó, u cốc dưới sự xâm phạm của ngón tay thon dài của nam nhân thực sự có một dòng suối chảy ra, nàng cố gắng hết sức ngăn chặn thủy triều nhưng không thể ngăn chặn nó, chẳng những vậy mà còn bị nam nhân dễ dàng phát hiện ra.

"Sao không được chạm vào, không được chạm vào đây sao? Được được được, không chạm thì không chạm!" Ngón tay hư hỏng của nam nhân hung hăng khuấy đảo mấy cái mới bịn rịn rời đi, hắn hơi di chuyển cơ thể đi vào bờ.

Mỹ nhân giật mình kêu lên vì chuyển động đột ngột này, không quan tâm đến cơ thể vừa mới bị mấy ngón tay của nam nhân hung hăng đâm chọc làm cho mềm nhũn như bùn, đưa tay ôm lấy cổ người nam nhân như phản xạ có điều kiện, hai chân kẹp chặt thắt lưng nam nhân không dám thả lỏng, sợ mình sẽ rơi xuống nước.

Nhưng chỉ sau mấy hơi thở, người nam nhân đã bơi được vào bờ.

Hắn một tay ôm chặt mỹ nhân, ngồi xổm xuống, một tay lấy quần áo ở bên bờ trải trên bãi cỏ xanh bên bờ, đêm khuya có nhiều gió, không thể để mỹ nhân bị lạnh.



Thư Khuynh Mặc thấy đã lên bờ, xấu hổ buông tay đang quấn trên cổ người nam nhân ra, thậm chí còn nới lỏng đôi chân ngọc đang kẹp chặt lấy người nam nhân.

Sau khi rời khỏi làn nước mát lạnh, ngọn giáo dài nóng hừng hực của người nam nhân đã đốt cháy phần bắp đùi bên trong mềm mại của nàng. Đặc biệt là sau khi hắn ngồi xổm xuống, ngọn giáo dài càng từ từ di chuyển và cọ xát vào nơi u mật, móc ra nước suối róc rách, chảy ra từ từ.

"Chờ đã, tiểu yêu tinh... Nàng muốn chạy đi đâu?" Động tác của nàng đúng lúc bị Hoa Tỷ Thần phát hiện, hắn thừa dịp đặt tay lên vòng eo nhỏ nhắn, ôm mỹ nhân đặt xuống chỗ quần áo vừa trải phẳng phiu.

Mọi thứ đều trở nên rõ ràng dưới ánh trăng trong veo, mỹ nhân trần truồng e thẹn rụt rè, bàn tay nhỏ bé đang cố gắng che đậy cơ thể trắng nõn tinh xảo, hắn cảm giác mình sắp không thở nổi...

Mỹ nhân ở dưới người cuộn tròn như một chú mèo con, làn da trắng nõn mềm mại như thể chỉ cần bóp nhẹ là có thể chảy ra nước, cánh tay ngọc ngà xấu hổ che lại chỗ đẫy đà, nhưng không ngờ rằng bộ ngực của mình quá to, ngược lại hành động che đậy này khiến cho hai bầu ngực non mềm cao ngất tràn ra ngoài, cũng tạo ra một cái rãnh sâu đầy cám dỗ, đúng là muốn che nhưng vẫn lộ, nụ hoa hồng bị lộ ra ngoài lúc nào mà không biết.

Thảo nào nam nhân đều thích làm những chuyện trong cuốn xuân cung đồ với nữ nhân, cảnh đẹp động lòng người này như đổ thêm dầu vào lửa khiến ngọn lửa dưới bụng dưới của hắn ngày càng cháy dữ dội, ngọn giáo dài của hắn đã ngày càng sưng to sung huyết, nóng lòng muốn lao ra chiến trường chiến đấu.

"Ngươi... Buông ra... Ngươi không sợ ta, ưm... thi triển pháp thuật sao? Ta là yêu tinh đó... A... đúng là xấu quá..." Ban đầu nàng cố gắng muốn mượn danh nghĩa yêu tinh phô trương thanh thế dọa Hoa Tỷ Thần, kết quả Thư Khuynh Mặc liếc mắt nhìn thấy con quái vật khổng lồ gớm ghiếc dưới bụng dưới của Hoa Tỷ Thần.

Thứ to lớn đỏ ngầu đó đang ngẩng cao đầu trong khu rừng rậm đen nhánh, như thể đang hiếu chiến muốn lao ra chiến trường chiến đấu. A, đây là thứ đó của nam nhân, trời ơi! Biết được điều này khiến nàng sợ hãi nhắm mắt lại, còn sợ như vậy không đủ, bàn tay nhỏ bé không quan tâm đến việc che chắn cơ thể trần truồng nữa, đưa lên để che hai mắt lại.

Nhưng không nhìn thấy không có nghĩa là nó không tồn tại, vừa dứt lời đã cảm giác được có thứ gì đó to lớn và nóng bỏng đang cọ xát vào chỗ đó của mình, không cần đoán cũng biết đó là thứ đồ khổng lồ xấu xí mà mình vừa nhìn thấy, nàng sợ đến mức muốn khóc, vội vàng kẹp chặt chân lại, không cho thứ đó

Vừa định đẩy vào, nàng liền cuống quýt không ngừng trốn tránh, van cầu: "A. . . Ngươi đừng dùng cây gậy thịt đó tiến vào người ta, ta không thoải mái. . . ta rất sợ hãi, cầu xin ngươi. . ."