“Đương nhiên không phải rồi, sao em có thể thích cô ta, không thích.”
Từ chối ba lần.
Cố Dữ Thâm bật cười.
Ở bên kia, Tống Ảnh chụp ảnh chung với người hâm mộ, quản lý ở bên cạnh nói mấy câu, lúc này mọi người mới tản đi, Tống Ảnh cũng tìm một vị trí để ngồi, cô ta tháo khẩu trang ra.
Tống Ảnh ngồi ngay đó, có những việc không thể né tránh được.
Nam Tri: “Cô ta tháo khẩu trang rồi, anh nhìn lại xem.”
Lần này, Cố Dữ Thâm thấy quen mắt hơn.
Anh không quan tâm đến giới giải trí, lý do duy nhất có thể liên quan đến là những người bạn mới của anh, hoặc là ngôi sao mà công ty mời làm đại diện cho sản phẩm mới ở buổi họp báo.
Anh hơi nhíu mày lại, đã nhận ra.
Khoảng thời gian đó, cô ta có chơi cùng bạn bè của anh, chỉ là chẳng được bao lâu.
Sau đó, cũng là vì mối quan hệ từ thời trung học, một người bạn của anh đã mời cô ta làm đại diện cho sản phẩm của công ty anh, cả hai cũng đã gặp nhau trong một buổi ra mắt sản phẩm cách đây nửa năm.
Tên cô ta là gì nhỉ?
Cố Dữ Thâm vẫn chưa nhớ ra, một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo nhẹ nhàng băng qua bàn, hai ngón tay kẹp lấy cằm anh, xoay đầu anh quay trở lại.
Nam Tri híp mắt, vẻ mặt không vui nhìn anh: “Nhớ ra chưa?”
“Nhớ ra rồi.”
Nam Tri cười lạnh, buông cằm anh ra: “Cứ tưởng rằng sếp Cố không nhận ra cả người yêu cũ.”
Cố Dữ Thâm cười: “Người yêu cũ thì chỉ có mỗi em thôi, nhận ra được.”
Nam Tri hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn anh.
Cô không muốn tỏ ra mình quá quan tâm đến chuyện quá khứ, nhưng lúc này, cô không thể nhịn được mà hỏi.
“Vậy Tống Ảnh thì sao?”
“Chưa từng có gì.” Anh nói.
Miễn là có một khởi đầu, những chuyện phía sau không còn khó mở miệng nữa.
“Nhưng mà lần trước Phượng Giai có nó với em, khoảng thời gian đó Tống Ảnh rất thân thiết với bọn anh.”
“Là thân thiết với bọn Châu Việt, không phải với anh.”
Cô mím môi: “Ồ.”
Anh khẽ cười, dường như tâm trạng đang rất tốt, anh ngả người ra tựa lưng lên ghế, ngón tay thon dài xoay đồng hồ đeo tay, anh bình tĩnh nói: “Anh thấy nhà họ Phượng không muốn kinh doanh nữa, cố ý phá hỏng tình cảm vợ chồng.”
“…” Nam Tri không nói nên lời, “Ai bảo anh mập mờ với người ta như vậy.”
Anh xùy một tiếng: “Ông đây sống hai mươi mấy năm, chỉ mập mờ với mỗi em.”
“…”
Lời này Nam Tri không biết nên đáp lại thế nào, cô nghiêng đầu qua, gò má nóng lên.
–
Ăn xong, Nam Tri đi vệ sinh, cô nhét chiếc cài tóc thỏ Stella Lou vào tay Cố Dữ Thâm, bên trong nhiều người quá, Cố Dữ Thâm ra ngoài đợi cô.
Chẳng mấy chốc, một giọng nói vang lên từ bên cạnh ——
“Cố Dữ Thâm?”
Cố Dữ Thâm đang dựa vào tường xem điện thoại, anh đang xem những tấm ảnh mà vừa rồi Nam Tri gửi cho anh, anh nghe thấy tiếng thì quay lại nhìn, anh nhíu mày, nhìn thấy Tống Ảnh.
Tống Ảnh kéo khẩu trang xuống, vẻ mặt vui mừng: “Trùng hợp vậy sao, sao anh cũng đến đây vậy?”
Cô ta vừa rồi mới bị người hâm mộ bao vây, chẳng để ý xung quanh có ai.
Cố Dữ Thâm còn chưa lên tiếng, điện thoại reo lên, Nam Tri gọi tới.
Anh nghe máy: “Alo?”
“Anh ở đâu vậy?”
“Ở bên ngoài đợi em, em tìm được đường không?”
“Không biết, phải thử đã.”
Cố Dữ Thâm bật cười: “Vậy anh đi vào.”
“Này—— không cần không cần, em thấy bảng chỉ đường rồi.”
Tống Ảnh ở bên cạnh nghe thấy, dùng sức mím chặt môi, dường như đã nhận ra được người ở đầu bên kia điện thoại là ai.
Lúc trước, Tống Ảnh thật sự rất rất rất thích Cố Dữ Thâm, đó là lần duy nhất cô ta thích người khác.
Nhưng hồi cấp ba cũng giống như bây giờ vậy, bên cạnh anh có Nam Tri, cô ta hoàn toàn không có cách nào quang minh chính đại ở bên cạnh anh.
Nhưng Tống Ảnh đã tận mắt chứng kiến dáng vẻ của Cố Dữ Thâm sau khi Nam Tri rời đi.
Chàng trai kiêu ngạo tỏa sáng đó, cô đã từng nhìn thấy anh gãy cánh như thế nào, từng chìm xuống đáy cốc như thế nào, từng đập nát đi sự kiêu ngạo và sắc bén của mình thế nào, còn giả vờ như chẳng có gì xảy ra.
Rõ ràng người nhìn thấy dáng vẻ kia của Cố Dữ Thâm là cô, người ở bên cạnh Cố Dữ Thâm khi đó cũng là cô, nhưng bây giờ người đứng bên cạnh anh sao chẳng thể là cô?
Tại sao anh phải đi lên vết xe đổ, lại chọn Nam Tri thêm một lần nữa.
Dựa vào cái gì chứ.
Dựa vào cái gì mà lại là Nam Tri mà không phải là cô.
Nhưng bây giờ cô không thể nói được gì cả.
Những lúc thế này, Tống Ảnh không thể ở cùng người khác phái quá lâu, quản lý ở phía sau đợi cô, cuối cùng Tống Ảnh chỉ nói với Cố Dữ Thâm một tiếng “Tạm biệt”, rồi xoay người rời đi.
–
Tết Nguyên Đán hôm đó, Nam Tri và Cố Dữ Thâm đã cùng nhau ngắm trọn vẹn màn trình diễn pháo hoa.
Ngày hôm sau tiếp tục đi quay, đúng lúc Cố Dữ Thâm gặp đối tác ở Thượng Hải, anh cũng không về, đợi Nam Tri quay xong, hai người cùng bay chuyến bay đêm trở về Bắc Kinh.
Ra khỏi sân bay thủ đô, cơn gió lạnh khô ập vào mặt cô.
Dù đã ở trong môi trường lạnh ẩm của Thượng Hải mấy ngày, nhưng bây giờ Nam Tri vẫn nhớ mùa đông Bắc Kinh.
Cô ở nhà nghỉ ngơi một ngày, kỳ nghỉ Nguyên Đán kết thúc, Nam Tri quay lại vũ đoàn.
Quá trình ghi hình tiếp theo của《Mũi chân nghệ thuật 》 sẽ diễn ra vào tuần sau, nhiệm vụ tiếp theo cho các vũ công tham gia cuộc thi là luyện tập theo nhóm một vở kịch ba lê có độ khó cao, cần một tuần để thực hiện. Do đó, Nam Tri có một tuần nghỉ ngơi ở Bắc Kinh.
Cho nên Nam Tri cũng có một tuần rảnh rỗi ở Bắc Kinh.
Vũ đoàn cũng có một số sự kiện tại các nhà hát trong dịp Tết sắp tới, vì bị trùng thời gian, nên Nam Tri không có nhiều thời gian để tập luyện cùng mọi người, vì thế lần này cô được giao múa solo.
Vũ điệu này cô đã từng múa rồi, nhưng số lần không nhiều, khá là lạ lẫm.
Sau khi trở về Bắc Kinh, suốt ba ngày đầu, cô đã tập trung ở vũ đoàn luyện múa.
Đợi đến khi cô luyện đến mức có thể chấp nhận được rồi mới hẹn Phượng Giai cùng nhau ăn cơm.
“Cậu với mục tiêu mới tiến triển thế nào rồi?” Nam Tri hỏi.
“Mọi thứ đều đang đi đúng hướng.” Hai người ngồi ở quầy bar, Phượng Giai gọi một chai rượu mơ, nhấp nhẹ một ngụm, “Cho nên tớ mới đi xem hòa nhạc cùng anh ấy trong ngày Tết Nguyên Đán.”
“Hả, thế nào rồi?”
Phượng Giai bĩu môi: “Chán lắm.”
Nam Tri bật cười: “Cậu không ngủ quên đấy chứ?”
“Không có, hoàn toàn dựa vào khuôn mặt đẹp trai của anh ấy mà tiếp tục, cậu nói xem mấy người làm nghệ thuật như bọn cậu sao có thể nghe những thứ buồn chán như vậy được?”
“Tớ cũng không thích nghe hòa nhạc, tớ và người kia của cậu không phải là cùng một loại hình nghệ thuật.”
Phượng Giai ảo não, “Chậc” một tiếng: “Không nói tớ nữa, nói chuyện của cậu và Cố Dữ Thâm đi.”
Nam Tri ngước mắt lên: “Tớ với anh ấy thì có gì mà nói.”
“Thôi đi! Hai cậu cũng đã đi Disneyland rồi này!” Phượng Giai nói, “Một nam một nữ cùng đi Disneyland, có đôi nào không phải đang yêu nhau đâu?”
“Hai bọn tớ đều ở Thượng Hải, tiện thì đi thôi.”
Phượng Giai trêu trọc, còn nhây nhây bắc chước theo cô “Tiện thì đi thôi”.
Nam Tri đánh cô một cái: “Cậu có thấy phiền không vậy.”
“Thôi vậy, không làm khó cậu nữa, các cậu có chụp hình lại không?”
Nam Tri lấy điện thoại ra, mở album ảnh cho cô xem.
“Chụp thật à!” Phượng Giai ngạc nhiên, cô lập tức cúi xuống xem, “Đừng nói nữa, chỉ gương mặt này của cậu và Cố Dữ Thâm thôi, hoàn hảo, thật sự là hoàn hảo, không chụp lại thì tiếc lắm.”
Phượng Giai kéo đến tấm ảnh chụp chung của hai người, sau khi được cô gái nhỏ nói hai người đứng gần nhau một chút, tay Cố Dữ Thâm ôm lấy vai cô, Nam Tri dựa vào người anh, tay còn lại giơ cao lên, giơ chiếc cài tóc Mickey lên đỉnh đầu Cố Dữ Thâm, còn trên đỉnh đầu Nam Tri thì đeo một chiếc cài tóc Stella Lou.
“Các cậu như vậy mà bảo không yêu đương cuồng nhiệt?!”
Nam Tri: “…”
Phượng Giai càng tò mò hơn, đến gần Nam Tri, nháy mắt: “Này, Tư Tư, cậu kể cho tớ đi.”
“…”
Nam Tri thở dài: “Tớ cũng không biết phải nói sao.”
Phượng Giai vỗ ngực: “Nói đi, để chuyên gia tình yêu như tớ bày mưu tính kế giúp cậu.”
“… Khoảng thời gian sau khi tớ vừa đăng ký kết hôn với Cố Dữ Thâm, tớ thấy mọi thứ đều rất lạ lẫm, rất lúng túng, đây cũng là lý do sau đó tớ tham gia chương trình truyền hình, Nhưng gần đây tớ không còn cảm giác đó nữa, gần đây —— “
Nam Tri nhớ lại, cô liếm liếm môi,”Gần đây, bọn tớ chung sống hòa thuận hơn, anh ấy cũng đối xử với tớ rất tốt, nhưng mà trạng thái hiện tại cũng không phải là hẹn hò, không còn giống thời cấp ba.”
Phượng Giai: “Các cậu cũng trưởng thành rồi, yêu đương đương nhiên phải khác với thời cấp ba.”
“Không phải ý đó.”
Nam Tri chống tay lên cằm, nghiêm túc lựa lời, “Chỉ là tớ cảm thấy, khoảng thời gian sáu năm chia xa, bọn tớ có ngăn cách, tớ có, Cố Dữ Thâm cũng vậy, nhưng sự ngăn cách này không thể chỉ vì bọn tớ đã kết hôn mà biến mất.”
Sự ngăn cách này vẫn luôn tồn tại vào những đêm mưa như thác đổ vào mùa đông ở Bắc Kinh.
Bị hơi nước thấm qua sáu năm, không ai biết phải cắt đi lớp đầu tiên như thế nào.
Cho nên cho dù bây giờ bọn họ ôm nhau, sự ngăn cách này vẫn chắn giữa hai người.
Giống như khoảng thời gian hai người họ vừa gặp lại nhau, hai người bọn họ đều âm thầm so tài, không ai muốn thừa nhận rằng mình vẫn chưa thật sự quên đi người kia.
–
Ở bên kia.
Trước đó, Nam Tri đã gửi tin nhắn cho Cố Dữ Thâm nói tối nay cô không về nhà ăn cơm, Cố Dữ Thâm cũng không về.
Gần đến giờ tan làm, Châu Việt đến tìm anh, đúng dịp quán bar của một người bạn khai trương, hai người cùng nhau qua đó, xem như ủng hộ.
Người bạn cũ này cũng là một trong những người trong nhóm bạn ở khu chung cư Lung Hồ thời cấp ba.
Nhóm bạn chơi cùng ngày đó giờ đã trưởng thành, lúc còn nhỏ, mặc dù mọi người thường chơi chung với nhau, nhưng thật ra mọi người đều sợ Cố Dữ Thâm, chỉ có Châu Việt cmới có thể gọi anh một tiếng anh em.
Đến giờ, Cố Dữ Thâm cũng chỉ thường xuyên gặp một mình Châu Việt.
Những người khác cũng chỉ là thỉnh thoảng gặp mặt lúc tụ tập thôi.
Nhìn thấy Cố Dữ Thâm, chủ quán bar Lý Tư Nhiên bước đến chào: “Cố gia, hôm qua A Việt nói với tôi hôm nay cậu chắc chắn sẽ đến, tôi còn không tin đấy, không ngờ rằng cậu lại đến thật.”
Châu Việt xua tay: “Được rồi được rồi được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa này nữa, không có ý nghĩa, cho tôi xin một chút rượu đi.”
“Đương nhiên rồi, hôm nay các cậu cứ thoải mái uống, tất cả đều do tôi trả!”
Cố Dữ Thâm và Châu Việt cùng nhau đi vào, trong góc đã có rất nhiều người ngồi, đều là mấy cậu thiếu gia cùng tầng lớp, mọi người nhìn thấy Cố Dữ Thâm thì tự giác đứng dậy nhường đường, nhường vị trí chính giữa lại cho anh.
Châu Việt vào đây như cá gặp nước, bầu không khí náo nhiệt.
Mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên một người trong số họ hỏi: “Đúng rồi, sếp Cố, hôm trước tôi gặp giám đốc Lê, nghe nói gần đây cậu có người đẹp bên cạnh đúng không?”
Châu Việt hơi ngạc nhiên.
Trong đầu anh nghĩ Cố Dữ Thâm lấy ở đâu ra người đẹp, nhưng nhìn thấy biểu hiện thản nhiên của anh, anh đoán là Cố Dữ Thâm và Nam Tri đi cùng nhau bị giám đốc Lê nhìn thấy.
Vừa nói xong, ai cũng bị sốc, có ai mà không biết Cố Dữ Thâm nổi tiếng không gần nữ sắc.
Nhiều năm như vậy, người mến mộ anh không ít, nhưng chưa từng nhìn thấy anh ở bên ai.
“Thậy hay giả vậy? Là ai thế?”
“Tôi cũng không biết, sếp Cố giấu khá kỹ, nhưng nghe nói con gái của giám đốc Lê khóc bù lu bù loa.”
Cố Dữ Thâm ngồi trên ghế sofa, đầu ngón tay gõ gõ lên rượu, như cười như không, anh không nói nhiều.
Những người khác thầm nghĩ, họ cũng cảm thấy như vậy, ai lại ngồi ở vị trí như Cố Dữ Thâm mà không có phụ nữ bên cạnh, đoán là trước kia không ai phát hiện ra thôi.
Chẳng mấy chốc, ông chủ quán bar Lý Tư Nhiên lại dẫn một người phụ nữ tới.
Eo thon chân dài, dáng người mảnh mai, mái tóc đen dài đến eo, ngoại hình xinh đẹp thanh thuần.
“Nhìn đi, xem hôm nay tôi mời ai tới này?” Lý Tư Nhiên nói.
Châu Việt nhìn người vừa đến, cảm thấy không ổn.
—— Tống Ảnh.
Vừa rồi Lý Tư Nhiên không có ở đây, không nghe thấy bọn họ nói chuyện, đoán là cậu ta vẫn còn cho là Cố Dữ Thâm vẫn không có ai bên cạnh, lúc còn đi học, Tống Ảnh thích Cố Dữ Thâm, bọn họ không ai là không nhìn ra.
Lúc này cậu ta mới tự cho mình là thông minh mà có ý nghĩ khác.
Lúc trước, buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty của ba Lý Tư Nhiên mời Tống Ảnh làm người đại diện, bây giờ cũng nhìn thấy cô ta xuất hiện trên mạng và các sự kiện kinh doanh.
Đám công tử nhà giàu này những chuyện khác thì không nhớ, nhưng ngược lại là người đẹp, không ai là không biết.
“Đây chẳng phải là người đẹp Tống sao, quán bar của Lý Tư Nhiên khai trương lại mời được nhiều người đến vậy.”
Tống Ảnh mỉm cười dịu dàng: “Không có, đúng lúc tôi ở Bắc Kinh có việc, trước đây Tiểu Lý đã giới thiệu cho tôi làm người đại diện, tôi nhất định phải đến ủng hộ rồi.”
“Này cậu xem cậu nói gì này, chúng ta là bạn cũ mà.” Lý Tư Nhiên nhìn Cố Dữ Thâm, cười nói, “Cậu xem, hôm nay vừa đúng lúc, Cố gia cũng ở đây, các cậu lâu rồi không gặp đúng không.”
Lý Tư Nhiên cười to: “Phải, Cố gia không giống với chúng ta, còn lén hẹn riêng?”
Tống Ảnh đỏ mặt: “Không phải lén hẹn riêng, chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi.”
Lý Tư Nhiên: “Cái gì mà trùng hợp? Đây là ăn ý!”
Những người khác nhìn cảnh tượng trước mắt rồi ngơ ngác, nhất thời mọi người cũng không biết là người đẹp bên cạnh Cố Dữ Thâm có phải là Tống Ảnh hay không, không biết nên nói gì.
Cũng không biết ai lại nói: “Đúng rồi, cách đây không lâu tôi thấy trên mạng người đẹp Tống nhắc đến người mình thích hồi cấp ba, là sếp Cố đúng không, hai người thành đôi từ khi nào vậy?”
Châu Việt không biết chuyện này, anh hỏi: “Trên mạng có chuyện gì vậy?”
“Hình như là quay chương trình truyền hình về múa, trước đây đã giới thiệu cho tôi, dù sao lúc đó tôi nhìn một cái cũng biết ngay là người đẹp Tống đang nói đến sếp Cố, đúng không Tống Ảnh?”
Lúc nhắc tới “chương trình truyền hình về múa”, Cố Dữ Thâm mới hơi ngước mắt lên.
Tống Ảnh cảm thấy hơi khó xử, cô mím môi: “Không có không có, MC hỏi đột ngột quá, tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi.”
Chỉ là khuôn mặt cô ta đỏ ửng, ánh mắt luôn liếc nhìn Cố Dữ Thâm.
Tâm tư vô cùng rõ ràng.
Người kia cười nói: “Được, người đẹp Tống da mặt mỏng, tôi không nhắc tới nữa.”
Lý Tư Nhiên dường như rất vui vẻ, anh còn khuyến khích: “Vậy các cậu còn không mau nhường chỗ cho người đẹp Tống, còn ngơ ra đó làm gì.”
Những người khác cười cười rồi đứng dậy, định nhường vị trí bên cạnh Cố Dữ Thâm.
Tống Ảnh siết chặt váy, vừa định bước tới, cuối cùng Cố Dữ Thâm cũng lên tiếng.
“Lý Tư Nhiên.” Giọng nói rõ ràng, từng âm tiết, thậm chí còn kèm theo một chút biểu cảm không rõ ràng, nhưng mang theo ý cảnh báo.
Cố Dữ Thâm cúi người xuống, đặt ly rượu lên bàn trà, cả người lười biếng, nói bằng giọng Bắc Kinh, “Có mắt nhìn thì đừng có làm bừa.”
Bỗng chốc, động tác của mọi người dừng lại, không biết là có nên ngồi xuống hay không.
Khuôn mặt Tống Ảnh hết trắng rồi lại đỏ, dưới ánh đèn càng trở nên thuần khiết hơn.
“Không sao đâu.” Tống Ảnh nói, “Tôi ngồi bên này là được rồi.”
Cô ta ngồi ở bên góc.
Hàng mi mảnh mai của người phụ nữ run run, khôn khéo hiểu chuyện, khiến cô ấy trông càng đáng thương hơn.
Châu Việt nhìn Cố Dữ Thâm, người này hoàn toàn không thèm liếc nhìn một cái, cũng không cảm thấy vừa rồi mình mở miệng đã không chừa mặt mũi cho ai.
Chỉ là cái tính này của Cố Dữ Thâm đã có từ thời cấp ba, mọi người cũng không để ý lắm.
Quán bar của Lý Tư Nhiên khai trương đã mời không ít người đến biểu diễn.
Trong lúc mọi người trò chuyện, Cố Dữ Thâm không nói tiếng nào, dù gì cũng là gặp mặt bạn cũ, không giống với những buổi tiệc rượu xã giao, anh cũng thả lỏng, trong lúc vô tình, anh uống quá nhiều rượu.
Châu Việt liếc nhìn anh, tình cờ thấy nội dung trên màn hình điện thoại.
“Cố Dữ Thâm: Về nhà chưa?”
“Nam Tri: Vẫn chưa.”
Cố Dữ Thâm cầm điện thoại, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Châu Việt hỏi: “Làm gì vậy?”
“Gọi điện thoại.”
Châu Việt: “…”
Được rồi.
Người đã kết hôn thì khác.
–
Cố Dữ Thâm ra ngoài gọi điện thoại cho Nam Tri.
“Sao vẫn chưa về?”
Nam Tri cũng nghe thấy âm thanh ở chỗ anh: “Chẳng phải anh vẫn còn ở bên ngoài à.”
“Em về thì anh về.”
Nam Tri kêu một tiếng.
“Lát nữa em về thì gọi tài xế, đừng tự mình lái xe.”
“Biết rồi.”
Nói đôi ba câu rồi cúp điện thoại
Cố Dữ Thâm cất điện thoại, xoay người định đi, lại phát hiện Tống Ảnh cũng đi ra.
Rõ ràng là đến tìm anh, Cố Dữ Thâm nhíu mày, anh không hỏi gì.
Thời niên thiếu anh rất tỏa sáng, đủ cuốn hút để làm người khác say đắm, giờ anh đã trưởng thành, có quyền lực và địa vị, càng trưởng thành và lôi cuốn hơn. Dưới tác động của rượu, cả người anh trở nên thoải mái và lười biếng, nhưng vẫn giữ được vẻ cao cao tại thượng.
Tống Ảnh nghĩ, sẽ không có người phụ nữ nào mà không động lòng.
“Cố Dữ Thâm.” Tống Ảnh bước lên trước, “Vừa rồi xin lỗi nhé, mọi người đùa giỡn chuyện của chúng ta.”
Anh bình tĩnh nhếch môi, thản nhiên nói: “Không sao.”
“Lúc em quay chương trình truyền hình ở Thượng Hải có gặp được chị Nam Tri, là giám khảo của bọn em, chị ấy về nước khi nào vậy?”
Lúc nói chuyện, cô ta nhìn chằm chằm biểu cảm của Cố Dữ Thâm, không nhìn ra rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Anh rút một điếu thuốc, bỏ lên miệng: “Hai tháng trước.”
Nói xong, anh lại lấy bật lửa ra, châm điếu thuốc, gò má anh hơi hõm xuống, hít một hơi, lại nhả ra một hơi khói.
Tống Ảnh nhớ là Cố Dữ Thâm hút thuốc từ thời cấp ba, khi đó cô ta cảm thấy không quen, lại sợ anh không thích, cố gắng chịu đựng đến nỗi mặt đỏ bừng lên.
Bây giờ đã nhiều năm như vậy, sau nhiều năm trải nghiệm, cô ta cũng đã quen với mùi thuốc rồi.
Tống Ảnh nhẹ nhàng nói: “Về nước là tốt rồi, em còn lo là chị Nam Tri thật sự không về nữa.”
Cố Dữ Thâm dựa vào tường, anh búng tàn thuốc lá, không nói gì.
Tống Ảnh: “Đúng rồi, lần trước chưa kịp hỏi anh, thính giác của anh đã khỏi chưa?”
Tay cầm điếu thuốc của Cố Dữ Thâm hơi khựng lại, anh nhíu mày, như là bị câu hỏi này của cô ta gợi lại ký ức không tốt.
Tống Ảnh cũng không nói thêm gì nữa, nhìn điếu thuốc trên tay anh cháy dần, tàn thuốc lá bị gió thổi xuống, lấy cả bóng lửa rơi xuống đất.
Qua một lúc lâu, Cố Dữ Thâm bước đến trước mặt cô ta.
Dáng người anh cao, chỉ cần đứng yên cũng đủ để tạo ra áp lực, anh cúi xuống một chút, dáng vẻ và động tác đều lười biếng, nhưng ánh mắt lại chằm chằm vào cô ta, tạo ra một cảm giác áp đảo mạnh mẽ.
“Tống Ảnh.” Anh gọi tên cô.
Tống Ảnh đứng thẳng người, hơi thở khó khăn.
Nhịp tim cũng dần tăng lên, như thể muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Cô “ừ” một tiếng, nhưng vì quá căng thẳng, không phát ra âm thanh.
Nhưng Cố Dữ Thâm vẫn nói: “Cô đủ rồi đấy.”
Nói xong, anh đứng thẳng người dậy, rời đi.
Vẻ châm chọc trong lời nói của anh vô cùng rõ ràng.
Tống Ảnh đứng im tại chỗ, bị anh nói một câu mà không có chỗ nào chui, khuôn mặt đỏ bừng.