Vì lớp trang điểm bị lem, cô vừa định nổi nóng thì ngay lập tức bị dập tắt.
Cô liếm môi, cố gắng nhịn cười.
Nhưng cô lại không ngờ rằng, động tác này trong mắt Cố Dữ Thâm, lại vô cùng cám dỗ, đôi mắt đen láy của anh nhìn đôi môi ẩm ướt của cô, như đang mê hoặc, khiến anh không thể nhìn đi chỗ khác.
Qua ba giây, Cố Dữ Thâm mới nâng cằm cô lên, cúi người xuống hôn một cái.
Nam Tri hơi ngây người, tay vẫn còn khoác lên cổ anh, đôi mắt mở to vì nụ hôn bất ngờ.
Bên trong phòng nghỉ yên tĩnh trống trải, nhưng bên ngoài hành lang liên tục có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, cách một bức tường, cô và Cố Dữ Thâm ở đây hôn nhau.
Hơi thở của anh nóng bỏng, không kiềm chế được cảm xúc, đè Nam Tri lên vách tường, từng chút đến gần hơn.
Họ quấn quýt lấy nhau, hai linh hồn đang chạm vào nhau.
Nam Tri bị hôn đến hết hơi, dường như không khí xung quanh đều bị anh cướp mất, cô sắp không thở nổi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Cố Dữ Thâm cũng buông cô ra.
Nam Tri lập tức hít thở.
Cố Dữ Thâm nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng lau đi những vết son bị lem ở khóe môi cô: “Sao bây giờ em còn chưa biết hôn vậy?”
“…”
Nam Tri đẩy tay anh ra, cô tự lau môi mình.
Vì câu nói của anh, Nam Tri lại nhớ đến nụ hôn lần trước.
Cố Dữ Thâm luôn thẳng thắn trong chuyện hôn môi, bao gồm lần đầu tiên, anh muốn hôn thì hôn, đến tận bây giờ chưa từng hỏi trước.
Lần này cũng vậy.
Nhưng nụ hôn lần này lại hơi khác.
Nam Tri bị nụ hôn đó làm cho mặt nóng lên, rõ ràng chỉ là một nụ hôn, nhưng cảm giác như cô đã bị tên lưu manh này hoàn toàn xem thường.
Nụ hôn này mang trong mình một sự khát khao dục vọng mãnh liệt.
Nam Tri trừng mắt nhìn anh, cô nói: “Em còn chưa đồng ý lời tỏ tình của anh đấy, sao anh lại như vậy.”
“Vừa rồi không phải anh hôn đối tượng theo đuổi, mà là hôn vợ anh.” Cố Dữ Thâm tự nhiên nói.
“… Anh đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy!”
Cố Dữ Thâm xoa tóc cô, anh cười nói: “Đi thôi, về nhà ăn cơm tối, mấy món ngày hôm qua em nói muốn ăn, anh bảo người đem qua rồi.”
–
Ăn cơm tối xong, Nam Tri bắt đầu dọn dẹp đồ đạc để ngày mai lên đường đến Thượng Hải.
Lần trước đến Thượng Hải, cô cảm thấy rất thoải mái, nhưng sau một tuần, đột nhiên cô lại cảm thấy không muốn đi.
Phải rời xa Cố Dữ Thâm, đến gặp Tống Ảnh khiến cô chán ghét.
Đây là chuyện gì vậy nè.
Nam Tri ước mình có thể quay trở lại thời điểm hơn một tháng trước, mắng chính mình cho tỉnh vì đã liên lạc với Lưu Đông Noãn nói rằng mình có thể tham gia chương trình.
Nhưng chương trình này ngoại trừ Tống Ảnh khiến cô không thích ra, những cái khác thì Nam Tri rất thích, có thể xem được nhiều loại và phong cách múa ba lê khác nhau, các thí sinh tham gia chương trình cũng rất nghiêm túc và xuất sắc, cô cũng rất vinh hạnh vì có thể quen biết họ.
Cố Dữ Thâm ra khỏi phòng tắm, thấy cô vẫn ngẩn người, ngồi nhìn chiếc vali trống rỗng, anh hỏi: “Sao vậy?”
Nam Tri dang tay ra: “Không biết bắt đầu từ đâu.”
Cố Dữ Thâm mở tủ quần áo trước mặt ra cho cô: “Mang theo mấy bộ?”
Nam Tri chỉ chọn hai bộ quần áo.
Vì khách sạn ở Thượng Hải có cổ phần của Cố Dữ Thâm, Nam Tri ở phòng Executive Suite, lần này cô về cũng không mang đồ về hết, quần áo vẫn còn để ở bên đó, lần này cô không mang theo nhiều đồ.
Cố Dữ Thâm bỏ quần áo mà cô đã chọn vào vali, lại bỏ đồ sạc pin vào.
“Không cần mang quá nhiều, nếu không em ra sân bay không dễ xách, nếu cần gì thì cứ mua ở đó hoặc nhờ người khác mua giúp.”
“Ừ.”
Cố Dữ Thâm đóng vali lại, trực tiếp xách xuống dưới lầu cho cô.
Đợi anh lên lầu, Nam Tri không nhịn được mà nói: “Lần trước anh không giúp em xách vali, anh thấy em với dì Thư xách vali mà không giúp em, quá nhẫn tâm, ai lại đối xử với vợ mình như vậy chứ.”
Cố Dữ Thâm nhếch miệng: “Anh đang đợi em mở miệng nhờ anh giúp em.”
“Em mở miệng thì anh giúp em à?”
Rõ ràng lúc đó anh lạnh lùng với em muốn chết.
Cố Dữ Thâm hơi cúi người, anh hôn lên trán cô, nói nhỏ: “Chuyện gì em mở miệng mà anh chưa làm cho em?”
Nam Tri dừng lại một lát, rất nhiều ký ức tràn về trong tâm trí cô.
Cô giơ tay lên che trán, ngượng ngùng nói: “Anh có thể đừng cứ hở một cái là hôn em được không.”
Anh khẽ cười: “Sau này còn phải cần có sự đồng ý của em trước à?”
“Cái gì mà cần có sự đồng ý, em không đồng ý!” Nam Tri không bị anh bẫy, cô rất có nguyên tắc, “Trước khi anh theo đuổi được em thì không thể hôn em!”
Cố Dữ Thâm nhướng mày, anh khẽ xùy một tiếng.
Nam Tri chọc chọc vào ngực anh: “Cố Dữ Thâm, anh có biết theo đuổi người khác không vậy?”
“Chưa thử, chưa từng theo đuổi ai, khi đó quan hệ giữa anh và em xác nhận bằng một nụ hôn.”
“…”
Hóa ra tên lưu manh này có biểu hiện từ lâu rồi.
Cũng chính vì lúc đó cô còn quá nhỏ nên không nhận ra Cố Dữ Thâm đang trêu đùa lưu manh, đúng là chỉ dùng một nụ hôn để xác định quan hệ.
Nam Tri híp mắt lại: “Nói như vậy, cho đến bây giờ, anh chưa từng theo đuổi em.”
Cố Dữ Thâm: “…”
Nam Tri: “Vậy lần này anh theo đuổi đàng hoàng đi, nghiêm túc một chút.”
“…”
Cố Dữ Thâm cảm thấy hình như mình đã tự bê đá đập chân mình, dừng lại một lát, anh vẫn cười nói “Được”.
Nam Tri hài lòng, cô đi vào trong nhà tắm tẩy trang, vừa đi tới mép giường đã không nhịn được mà thở dài.
Cố Dữ Thâm hỏi: “Sao vậy?”
“Nghĩ đến ngày mai lại phải quay chương trình với Tống Ảnh là thấy phiền rồi.”
“Ai bảo em đòi đi Thượng Hải quay chương trình.” Cố Dữ Thâm nói.
“Cố Dữ Thâm anh có lương tâm không vậy, tại ai mà em không thích Tống Ảnh?”
Cố Dữ Thâm chậc một tiếng, vốn dĩ anh định nói lại một lần nữa là anh và Tống Ảnh không có quan hệ gì cả, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Nam Tri, anh biết là cô không giận, anh hỏi cô: “Cô ta chọc tức em à?”
“Có đấy.” Nam Tri cuối cùng cũng có thể than thở với anh, “Lúc quay tập đầu tiên, cô ta còn nói là lúc học cấp ba có thích một bạn nam đấy, lúc đó em ngồi ngay ghế giám khảo, đây chẳng phải là cô ta nói rõ ràng là cô ta ghét em sao?”
“Anh đã cảnh cáo cô ta, sau này chắc không dám chọc giận em đâu, nếu còn dám thì em cứ trực tiếp nói với anh.”
Nam Tri nhìn vẻ mặt của anh, cố ý trêu anh: “Trái tim của sếp Cố sắt đá thiệt đó.”
Cố Dữ Thâm ngước mắt lên.
Nam Tri tiếp tục nói: “Dù gì người ta cũng thích anh nhiều năm như vậy, anh nhẫn tâm như vậy thật à?”
Từ sau lần hai người cãi nhau rồi làm hòa, ở trước mặt Nam Tri, anh càng ngày càng buông lớp ngụy trang của mình xuống, càng ngày càng giống với dáng vẻ hồi cấp ba.
Cố Dữ Thâm cảm thấy như vậy thì tốt, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình thật sự mất khống chế, giống như hồi cấp ba, cảm thấy ngứa ngáy.
Cố Dữ Thâm kéo cô xuống giường, nhỏ giọng hỏi: “Đêm nay em có định ngủ nữa không vậy?”
“…”
Lời đe dọa này rất hiệu quả.
Nam Tri lập tức ngậm miệng lại.
–
Ngày hôm sau, Nam Tri lên đường đến Thượng Hải quay tiếp chương trình《 Mũi chân nghệ thuật》.
Mọi người chia nhóm luyện tập một tuần, tổng cộng có 8 màn biểu diễn, có thể thấy được kết quả sau một tuần luyện tập rất tốt, các màn trình diễn cuối cùng đều rất xuất sắc.
Tống Ảnh nhóm ba, có lẽ là vì cô ta không phải là vũ công chuyên nghiệp nên được giao cho vị trí dễ nhất, nhưng cũng rất nổi bật.
Nam Tri đã xem phiên bản gốc của vở múa này, mặc dù lên chương trình thực tế, việc điều chỉnh vở múa gốc để phù hợp với sự kết hợp và tương tác giữa các vũ công là điều bình thường, nhưng vị trí này của Tống Ảnh quá nổi bật, hoàn toàn không xứng với thực lực, không công bằng với các vũ công khác trong nhóm mà còn cản trở họ có cơ hội thể hiện.
Sau khi tám nhóm biểu diễn xong, giám khảo bắt đầu chấm điểm.
Dựa trên kết quả của chương trình, bốn nhóm đầu tiên sẽ trực tiếp đi tiếp vào vòng chung kết, các thành viên của bốn nhóm cuối cùng cần cạnh tranh với nhau để xác định ai sẽ bị loại.
Nhóm của Tống Ảnh đứng thứ năm.
Mà nhóm của khách mời khác đứng thứ tư, các thành viên đều được vào vòng trong.
Để tạo sự hồi hộp, tổ chương trình công bố số điểm của nhóm Tống Ảnh cuối cùng.
MC chương trình nói: “Đầu tiên, chúng ta xin mời giám khảo Nam Tri chấm điểm cho thí sinh số 1 Tống Ảnh.”
Thật ra thì vở múa vừa rồi, Tống Ảnh hoàn thành khá tốt, tốt hơn màn trình diễn ở vòng sơ loại, ở trong mắt người ngoài ngành đây là một màn biểu diễn rất đáng khen.
Nhưng cũng không thể phủ nhận độ khó của cô ta là thấp nhất, kém hơn những người cùng nhóm.
Nam Tri cũng biết cũng hiểu rõ quy định của chương trình, trước khi quay cũng đã nói với bọn họ, với những khách mời đặc biệt thì không đánh giá quá khắt khe hoặc cho điểm quá thấp.
Cuối cùng Nam Tri cho 6.5 điểm.
Đạt yêu cầu, coi như không tệ.
Trên sân khấu, Tống Ảnh cúi người cảm ơn, nói “Cảm ơn giám khảo Nam Tri”, vẫn khôn khéo hiểu chuyện làm hài lòng người khác, giống như những chuyện tuần trước chưa bao giờ tồn tại vậy.
Nam Tri nhếch môi, trong đầu thầm nghĩ cô ta không nhận được giải nữ diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất thì tiếc quá.
Sau đó, ba giám khảo còn lại cũng đã cho điểm.
Một người 7 điểm, hai người 8 điểm.
Nam Tri cảm thấy hơi buồn cười.
Điểm số này quá không tưởng rồi.
Trong các cuộc thi chính quy, điểm số thường được đánh giá dựa trên tỷ lệ hoàn thành và độ khó của màn biểu diễn. Nếu Tống Ảnh có thể đạt được mức độ hoàn thành như hiện với độ khó tương đối, thì Nam Tri có thể cho điểm 8. Nhưng bây giờ mọi người đều thấy rằng độ khó của Tống Ảnh thấp hơn rất nhiều so với các vũ công khác trong nhóm.
Các giám khảo còn lại cũng đưa ra nhận xét tích cực, nói rằng Tống Ảnh đã có sự tiến bộ.
Dưới sân khấu có rất nhiều người hâm mộ, họ đều là những người không chuyên, khi MC công bố Tống Ảnh đã thành công và tiến vào vòng chung kết, bọn họ đứng lên vỗ tay vui mừng.
Tống Ảnh phát biểu cảm nghĩ khi được lọt vào vòng chung kết: “Tôi biết rằng tôi là một diễn viên, vẫn còn nhiều thiếu sót trong việc luyện múa, rất biết ơn sự khích lệ từ các giám khảo và những lời khen ngợi của mọi người. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Khiêm tốn lại cố gắng.
Những người cầm bảng đèn rồi nói “Tống Ảnh cố lên”.
Nam Tri muốn trợn mắt lên nhưng trước ống kính, cô cố gắng kiềm chế lại.
–
Thời gian ghi hình ở Thượng Hải lần này dài hơn nhiều, một nhóm thí sinh bị loại, sau đó sẽ đưa nhiệm vụ biểu diễn tiếp theo, độ khó tăng lên, cho họ mười ngày để luyện tập, mà trong lần luyện tập này, bốn giám khảo được yêu cầu tham gia hướng dẫn.
Mặc dù thời gian hướng dẫn của mỗi lần không lâu, nhưng Nam Tri cũng không về lại Bắc Kinh.
Mà mấy ngày nay, Cố Dữ Thâm vì một dự án mà phải ra nước ngoài, anh cũng không thời gian đến Thượng Hải.
Tối hôm đó Nam Tri nằm trên giường khách sạn, cảm thấy buồn chán, cô lấy điện thoại ra gửi tinh nhắn cho Cố Dữ Thâm.
Vì chênh lệch múi giờ, lúc này bên chỗ Cố Dữ Thâm là buổi trưa.
“Nam Tri: Anh đang làm gì vậy?”
“Người theo đuổi: Họp.”
Nam Tri lăn lộn trên giường, khóe miệng cô hạ xuống, trả lời: “Vậy anh bận đi.”
“Người theo đuổi: Có thể nói chuyện, sao vậy?”
“Nam Tri: Không sao, chỉ là em chán thôi.”
“Nam Tri: Khi nào anh về nước?”
“Người theo đuổi: Sắp rồi, hai ngày nữa.”
“Nam Tri: Hai ngày nữa là qua năm mới rồi.”
“Người theo đuổi: Em về Bắc Kinh ăn Tết à?”
“Nam Tri: Em muốn về, nhưng bị trùng với thời gian ghi hình, không về được.”
“Nam Tri: Hôm qua mẹ em còn gọi hỏi em có về ăn Tết không.”
“Người theo đuổi: Lần đầu tiên không về nhà ăn Tết à?”
“Nam Tri: Cũng không phải, nước ngoài không đón Tết giống bên mình, dù là lễ Giáng Sinh thì em cũng có lịch biểu diễn, cũng quen rồi.”
Gửi xong tin nhắn này, Cố Dữ Thâm không trả lời lại, chắc là anh bận rồi.
Nam Tri đi tẩy trang, lúc quay lại thì điện thoại đang rung lên, Cố Dữ Thâm gọi tới.
Cô nghe máy, nghe thấy giọng nói của Cố Dữ Thâm: “Tết này anh đến Thượng Hải ở cùng em.”
Nam Tri dưng lại một lát, cô bật cười: “Ồ, họp xong rồi à?”
“Ừ, vừa mới họp xong.”
Nam Tri nghe thấy ở đầu bên kia có người gọi “tổng giám đốc Cố”, chắc đang trao đổi về sản phẩm, Nam Tri đợi bọn họ nói chuyện xong, cô nói: “Sếp Cố bận rộn như vậy chắc là Tết này không về được rồi?”
“Không đâu, sắp xong rồi.”
“Được, vậy em chờ anh về đón Tết.”
Cố Dữ Thâm cười, anh cũng trả lời lại, “Được”.
Nam Tri nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, cô cười nói: “Vậy sếp Cố anh cứ bận đi nhé, em buồn ngủ rồi.”
Cố Dữ Thâm dịu dàng nói: “Ngủ ngon, Tư Tư.”
–
Ngày hôm sau, đến lượt Nam Tri hướng dẫn nhóm múa của Tống Ảnh.
Sau vòng loại, còn lại sáu nhóm, ban tổ chức sắp xếp sáu phòng tập riêng cho bọn họ, trong mỗi phòng tập đều có camera ghi lại quá trình luyện tập hàng ngày.
Trước khi Nam Tri đi vào phòng tập múa cũng đã xây dựng lại tâm lý, cô cảnh cáo mình đây là đang quay chương trình, không được đem quá nhiều cảm xúc cá nhân vào.
Sau đó cô đẩy cửa phòng tập ra, đi vào.
“Chào cô Nam!” Một nhóm người thấy cô thì cúi đầu chào hỏi.
Nam Tri mỉm cười, cô hỏi: “Mọi người tập thế nào rồi?”
Nhóm trưởng báo cáo: “Mấy ngày trước mọi người đều tự tập riêng, sáng nay mọi người mới cùng nhau tập luyện một lần”.
Nam Tri ngồi xuống trước gương: “Vậy mọi người tập lại một lần nữa đi.”
“Được.” Nhóm trưởng trả lời, mở nhạc lên.
Nam Tri đặt một máy quay ở phía trước, giúp dễ dàng quan sát động tác của mọi người hơn.
Điệu múa kết thúc, mọi người đổ mồ hôi ướt lưng.
Mọi người xếp hàng trước mặt Nam Tri, thở hổn hển, chờ cô đánh giá.
Thật ra thì trong số bọn họ có vài người lớn hơn Nam Tri vài tuổi, nhưng lý lịch của Nam Tri thật sự là quá đẹp, không ai là không thán phục, ở độ tuổi này mà đã đạt được những thành tựu như thế, càng khiến người ta kính nể.
Nam Tri chỉ ra điểm yếu của từng người, chỉ ra từng đoạn vũ đạo cần cải thiện, sau đó để cho mọi người tập lại.
Đây là phương pháp thường được các giáo viên sử dụng khi dạy múa, thông qua các động tác lặp đi lặp lại, họ có thể cảm nhận được sự khác biệt và tìm ra lỗi sai của mình, lúc trước Nam Tri học múa cũng là như vậy.
Cuối cùng, đến lượt Tống Ảnh.
Nam Tri gọi tên cô ta: “Tống Ảnh.”
Tống Ảnh bước ra khỏi hàng.
Cũng giống lần trước, cô bảo Tống Ảnh lặp đi lặp lại một động tác, lặp lại chừng mười lần, cô ta vẫn không sửa được.
Nam Tri gọi nhóm trưởng làm lại một lần.
Lại để Tống Ảnh tiếp tục, vẫn không thể làm đúng.
Vốn dĩ là vì tuổi của Nam Tri cũng xấp xỉ với bọn họ, mọi người khá thoải mái khi được Nam Tri hướng dẫn, nhưng lúc này mọi người cũng dần dần nhận ra Nam Tri đang tức giận.
“Tống Ảnh, động tác này rất quan trọng với vị trí của cô,” Nam Tri nhìn cô ta nói, “Nếu trước khi biểu diễn ba ngày mà cô vẫn không thể làm được động tác này, chúng tôi sẽ sắp xếp vị trí của cô giống với phiên bản gốc.”
Nam Tri không biết đây là do Tống Ảnh yêu cầu hay là ekip chương trình sắp xếp, hai lần biểu diễn trên sân khấu, Tống Ảnh đều nhận nhiệm vụ dễ dàng nhất, đứng ở vị trí dễ thấy nhất.
Cho dù không phải là Tống Ảnh, Nam Tri cũng rất ghét các vũ công như vậy.
Cho dù đổi lại là ai, cô cũng sẽ nói ra mấy câu không nể mặt đó.
Tống Ảnh hơi ngây người, hàng mi cong vút run run, lập tức nói xin lỗi, hứa là mình sẽ luyện tập nhiều hơn.
Không bắt lỗi được chút nào.
Dù là ngôi sao nổi tiếng nhưng lại không kiêu ngạo chút nào, ngược lại càng khiến Nam Tri trông hùng hổ dọa người hơn.
Nam Tri không nói gì nữa, cô để cho mọi người luyện tập rồi đi trước.
Cô đi vào nhà vệ sinh, đúng lúc Phượng Giai gửi tin nhắn cho cô hỏi quay chương trình thế nào rồi.
Vậy nên Nam Tri than thở chuyện Tống Ảnh với cô.
“Phượng Giai: Từ thời cấp ba tớ đã nhìn ra cô ta là bậc thầy về nghệ thuật trà mà, giả bộ nhu nhược cho ai xem.”
“Phượng Giai: Đoạn video trước đây của cô ta với Cố Dữ Thâm mà cậu gửi cho tớ đúng là làm tớ tức chết rồi, nghe có vẻ vô tội, nhưng thực ra mỗi câu cô ta nói đều khiến Cố Dữ Thâm hiểu lầm về cậu, cũng may Cố Dữ Thâm thông minh, không bị dụ.”
“Phượng Giai: Nhưng mà Tư Tư này, trước ống kính cậu nên giả vờ một chút, chỉ sợ là cô ta cản trở cậu thôi.”
“Nam Tri: Tớ đã rất kiềm chế tính tình của mình rồi.”
“Nam Tri: Tớ cảm thấy quay xong chương trình này, tính tình của tớ có thể trực tiếp vào làm ni cô rồi.”
Trả lời xong, cô rời khỏi trường quay.
Đến cửa, cô bỗng nghe thấy giọng nói của Cố Dữ Thâm: “Tư Tư.”
Cô ngẩng đầu lên, đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Dữ Thâm hôm qua còn ở nước ngoài, hôm nay lại thật sự xuất hiện trước mắt cô, cô chạy đến trước xe: “Sao anh lại đến đây?”
Người đàn ông lười biếng mỉm cười: “Thấy có vẻ em nhớ anh, nên anh đã về sớm.”
Nghe này, đây là điều mà một người đang theo đuổi nên nói à?
Nam Tri nhìn anh chằm chằm, đã mấy ngày không gặp, gương mặt của người đàn ông này đúng là quá đẹp trai, đường nét rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm, vừa trưởng thành vừa khoa trương.
Nam Tri cũng không biết mình nghĩ thế nào, cô ngồi lên xe, nói một câu: “Cố Dữ Thâm, thật ra thì anh có thể dựa vào khuôn mặt này để nuôi sống chính mình đấy.”
Cố Dữ Thâm cũng hơi ngạc nhiên, sau đó anh bật cười.
Tiếng cười trầm thấp làm tai cô tê dại.
Tài xế ngồi ở phía trước, Cố Dữ Thâm đưa tay ra nắm lấy ngón tay thon dài của cô, anh cười hỏi: “Sao nào, em muốn mua anh à?”
“…”
Nam Tri nghẹn lời, cô nghiêng đầu nhìn anh.
Ánh hoàng hôn nhuộm nét trên khuôn mặt anh trông đẹp trai hơi, lười biếng, phóng khoáng lại dịu dàng, nụ cười xấu xa, nhưng đôi mắt lại tràn ngập hình ảnh phản chiếu của cô.
Nam Tri cảm thấy mình lại bị anh quyến rũ rồi, lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nói: “Còn lâu mới muốn mua.”
Đầu ngón tay anh gãi vào lòng bàn tay cô, như đang lừa gạt, anh nói nhỏ: “Anh rất rẻ.”
“…”
Người này từ sau khi nói muốn theo đuổi cô thì càng ngày càng cợt nhả rồi, còn tự giới thiệu nữa.
Nhưng mà tài xế vẫn còn đang ngồi ở phía trước, đoán là không dám thở mạnh, da mặt Nam Tri không dày như anh, cô không chịu nổi, cô túm quần áo anh kéo lại, đến bên tai anh nói: “Anh nói nhỏ chút đi.”
“Được.” Cố Dữ Thâm lên tiếng trả lời.
Rồi sau đó anh cúi người, giống hệt vậy, đến bên tai Nam Tri.
Giọng nói trầm trầm rung lên trong lồng ngực, kéo theo dây thanh quản và yết hầu nơi cổ họng, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Nam Tri, anh thật sự đã nói nhỏ rồi ——
“Lát nữa em muốn ăn gì?”
Trước đây Nam Tri không cảm thấy mình dễ trêu như vậy, lúc này tai cô nóng lên.
Mấy ngày không gặp, sao người này càng ngày càng cợt nhả rồi?
Cô xoa xoa tai, nhìn xuống dưới, không nhịn được mà phàn nàn: “Vừa rồi anh còn nói mình rẻ, mấy nhà hàng anh ăn đều rất đắt đấy.”
Cố Dữ Thâm ra vẻ quân tử: “Vậy anh làm cho em?”
Nam Tri hơi ngạc nhiên, cô ngây người hỏi: “Đồ ăn à?”
Anh dừng lại, sau đó không nhịn được mà bật cười, bả vai run lên, xem ra tâm trạng đang rất tốt: “Nếu không thì sao?”
“…”
Nam Tri không để ý đến lời trêu chọc của anh, cô ngạc nhiên nói: “Anh còn biết nấu đồ ăn à?”
“Biết một chút.”
“Học lúc nào vậy.”
“Lúc còn đi học.”
Lúc này Nam Tri càng sốc hơn: “Vậy lúc trước sao em không nghe anh nói.”
Cố Dữ Thâm bình tĩnh nói: “Không thường xuyên nấu, nên không nói, cũng không biết bây giờ còn nấu được hay không.”
So với những nhà hàng bên ngoài có thể ăn bất cứ lúc nào, đương nhiên là Nam Tri càng muốn ăn đồ ăn do Cố Dữ Thâm nấu.
Phòng Executive Suite của khách sạn có bếp riêng, có thể nấu.
Vậy nên Nam Tri bảo tài xế đổi hướng, lái xe đến siêu thị.
–
Đang là giờ cao điểm sau khi tan làm, trong siêu thị có rất nhiều người, đều là thành phần trí thức đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, mặc áo sơ mi trắng quần đen, mười người như một.
Nam Tri và Cố Dữ Thâm vừa bước vào đã rất nổi bật, thu hút được nhiều sự chú ý.
Bọn họ đẩy xe, đi ngang qua quầy đồ uống, Nam Tri lấy hơn chục lon bia trên kệ hàng, Cố Dữ Thâm liếc nhìn, anh cũng không cản.
Đẩy xe đi về phía trước, khu vực rau và thịt nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Nam Tri, cô chưa từng nấu ăn bao giờ, cơ hội vào bếp duy nhất là hâm nóng thức ăn trong lò vi sóng.
Ngoài dự đoán, Cố Dữ Thâm lại rất quen thuộc.
Mua rau củ quả xong, lại đi tới khu bán xương thịt.
Trước khi đến chỗ cân, Nam Tri hỏi: “Anh định làm gì vậy?”
“Mỗi ngày em đều phải múa, nấu canh xương bồi bổ cho em.”
Nam Tri bật cười: “Anh còn tin là ăn gì bổ nấy à, anh nói giống y chang mẹ em.”
Dì đang cân thịt liếc nhìn hai người, cười nói: “Cô gái nhỏ, bạn trai cháu nói không sai đâu, lời người xưa để lại rất có lý, ăn canh xương có thể bồi bổ đấy.”
Nam Tri không cãi lại, cô mỉm cười, nhận lấy khối xương từ trong tay dì rồi nói cảm ơn.
Dì lại nhìn Cố Dữ Thâm, nói: “Đàn ông bây giờ nấu ăn là mốt à? Cô gái nhỏ, cháu có phúc lắm đấy, bạn trai cháu đẹp trai, lại còn đối xử tốt với cháu như vậy.”
Lúc này Cố Dữ Thâm mới lên tiếng: “Bọn cháu đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn rồi à? Dì thấy cô gái nhỏ này vẫn còn nhỏ, còn tưởng rằng con bé vẫn còn đang học đại học đấy.”
Nam Tri nghe vậy, cô càng vui hơn: “Dì, cháu đã tốt nghiệp hơn một năm rồi, anh ấy chỉ lớn hơn cháu một tuổi thôi.”
Dì nhìn cô, rồi lại nhìn Cố Dữ Thâm, cười khen: “Vậy hai đứa cũng kết hôn rất sớm, tốt thật.”
Cân xong, hai người lại đi mua trái cây, Nam Tri không nhịn được mà khoác lên cánh tay anh: “Vừa rồi anh nghe dì kia nói không, còn tưởng em còn đi học đó, nhất định là em trẻ hơn anh nhiều.”
Cố Dữ Thâm nhìn cô.
Cô gái nhỏ môi đỏ răng trắng, mắt ngọc mày ngài, quàng một chiếc khăn cashmere mềm mại màu trắng, trông cô rất giống đang đi học.
Tim anh đập lỡ một nhịp, nhếch môi cười, xoa đầu cô: “Đồ ngốc.”
Cố Dữ Thâm mua đồ rất nhanh, nhanh chóng mua xong rồi đến quầy tính tiền.
Tại quầy thanh toán tự phục vụ, trên kệ bên cạnh bạn là những hộp bao cao su giống nhau được tìm thấy ở mọi siêu thị.
Từ sau khi về nước, Nam Tri chưa từng đi siêu thị, cô vẫn còn xa lạ với cách bố trí kệ hàng trong nước, lần đầu nhìn vào còn tưởng là kẹo cao su, ánh mắt cô nhìn qua, cô nhìn thấy trên đó có viết số “001”, lúc này cô mới nhận ra.
Mãi cho đến khi Cố Dữ Thâm bỗng nhiên bật cười.
Tiếng cười kia có rất nhiều hàm ý, vừa đùa giỡn vừa trêu ghẹo, vô cùng xấu xa.
Trong tiếng cười này, Nam Tri rốt cuộc cũng nhận ra —— thứ đồ chơi trước mặt là cái gì.
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn Cố Dữ Thâm, đúng lúc đối diện với ánh mắt anh.
Ánh mắt anh chứa ý cười, sau đó nhẹ nhàng quay lại nhìn vào hộp bao cao su trên kệ hàng, thản nhiên nhướng mày.
Nam Tri: “…”
Trước khi đỏ mặt, cô đã tấn công trước: “Đừng nhìn, anh vẫn chưa cần đến nó đâu.”
“Vẫn?”
Cố Dữ Thâm bắt lấy một chữ, anh khẽ cười, sau đó bất chấp mọi người, anh giơ tay lên rồi lấy một hộp, ném vào xe đẩy.
Nam Tri hít một hơi thật sâu, cảm thấy nửa người cứng ngắc.
Tên khốn này…
Sau đó anh lại giơ tay lên, cầm lấy hộp thứ hai, ném vào xe đẩy.
Nam Tri:???
Vẻ mặt Cố Dữ Thâm vẫn như thường, cầm thiết bị quét mã QR tự phục vụ lên để quét mã cho hai hộp bao cao su, bỏ chúng vào trong túi đồ, anh cười cười: “Chuẩn bị trước, để khích lệ anh cố gắng theo đuổi Tư Tư nhà chúng ta, hy vọng sớm có cơ hội dùng tới.”