Nam Tri lập tức nắm tay Cố Dữ Thâm, quả nhiên lạnh như băng, cũng không biết anh ngồi ở đây bao lâu rồi.
Nhưng cô linh cảm bây giờ Cố Dữ Thâm không ổn, cô dừng lại một chút, nhìn anh rồi nhẹ nhàng hỏi: “Cố Dữ Thâm, anh sao vậy?”
“Không.”
Anh đứng dậy, nắm tay Nam Tri bỏ vào trong áo.
“Anh về khi nào, sao không gửi tin nhắn cho em?”
“Quên rồi, ngồi được một lát rồi, hiếm khi ba mẹ em đến Thượng Hải ăn Tết cùng em, nên không nói với em.”
Nam Tri nắm chặt tay anh: “Vậy anh cũng nên đi vào trong chứ, bên ngoài lạnh vậy mà.”
“Vẫn ổn.”
Nam Tri vẫn cảm thấy Cố Dữ Thâm hôm nay không ổn, lúc trước anh có thể vì bị cô cho leo cây mà đã ôm cô lên mặt đá cẩm thạch bắt nạt cô, sao hôm nay lại đột nhiên ngoan như vậy, còn ngồi đợi ở bên ngoài trời đông giá rét.
Cô vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông, nhưng vẫn không nhìn ra được gì.
Ngay cả đôi mắt vừa mới ửng đỏ kia đã không còn đỏ nữa, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Nam Tri nhìn xung quanh, bên cạnh khách sạn có một khu phố ăn vặt.
Cô dắt tay anh: “Đi thôi, chúng ta đi mua chút đồ ăn về ăn.”
Khu phố ăn vặt rất nhộn nhịp, người đến người đi, mọi người đều ở đây chờ đếm ngược.
Nam Tri đi dạo một vòng, đi qua một quán nướng kiểu Hàn, bên ngoài có bán bánh phô mai và cá viên chiên, chỉ cần đi ngang qua là đã cảm thấy thơm rồi.
Lúc trước cô vì giữ dáng mà ít ăn đồ nướng, hôm nay lại có chút không cưỡng lại được.
Nam Tri níu Cố Dữ Thâm lại: “Em muốn ăn cái này.”
Cô lại xòe lòng bàn tay ra, “Đưa điện thoại cho em.”
“Sao vậy?” Cố Dữ Thâm hỏi.
“Em xuống vội, điện thoại không mang, ví tiền cũng không mang, không có tiền.”
Cố Dữ Thâm đưa điện thoại cho cô.
Nam Tri vừa mở ra đã nhìn thấy hình nền màn hình chờ, là ảnh chụp chung của hai người lúc đi Disneyland, cô ngây người một lúc rồi nhếch miệng cười.
“Vừa nãy.”
“Cái gì mà vừa nãy?”
“Lúc ở bên ngoài khách sạn chờ em, anh nhớ ra nên đổi.”
Nam Tri cảm thấy tim mình đang tan chảy.
Có chút không cưỡng lại được.
Quán nướng này rất đông khách, giá cả khá cao, Nam Tri gọi không nhiều nhưng đã mất hơn bốn trăm tệ, nhưng mà xâu đồ nướng trông ngon quá, mặt trên được quét lớp sốt, lại rắc một lớp mè trắng dày.
Lúc trả tiền cô mới nhớ ra là quên hỏi mật khẩu của Cố Dữ Thâm là gì.
Nam Tri quay người lại tìm anh, nhưng không tìm được, trong quán có rất nhiều người, nhất thời cô không thể chen lấn ra ngoài, cô đành phải nhắm mắt quét mã QR, thử nhập sinh nhật của cô và Cố Dữ Thâm.
Kết quả cô lại phát hiện thanh toán thành công, không cần phải nhập mật khẩu.
Trả tiền xong, Nam Tri cầm túi đi qua đám đông.
Cố Dữ Thâm không đi xa, anh đứng ở cửa tiệm.
Người đàn ông đứng một mình giữa đám đông náo nhiệt, anh dựa vào tường, châm một điếu thuốc, khói thuốc bao phủ lấy khuôn mặt anh, vẻ mặt lạnh lùng, nhìn qua thì trông rất quyến rũ, nhưng lại rất cô đơn.
Nam Tri không biết tại sao, hôm nay Cố Dữ Thâm luôn khiến cô cảm thấy như vậy.
Sáng nay lúc ra ngoài chẳng phải là rất tốt sao?
Cô bước đến, nắm lấy tay phải của anh, kéo anh đến gần mình, cô đến gần ngậm lấy điếu thuốc mà anh đã hút.
Cố Dữ Thâm nhìn xuống, nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô.
Nam Tri không hút thuốc lá, nhưng không phải là cô chưa từng thử, lúc trước cô tò mò xem thuốc lá có vị gì, nên không bị sặc.
Cô hít một hơi, lại từ từ thở ra.
Làn khói mỏng đi ra từ đôi môi đỏ mọng của cô.
Cô không biết là động tác này của mình rất cuốn hút
Cố Dữ Thâm nhìn cô chằm chằm, anh bỗng bật cười: “Mùi gì vậy?”
“Không ngon.” Nam Tri nói, “Anh đừng hút nữa.”
Cố Dữ Thâm ngoan ngoãn tắt điếu thuốc, lấy đồ nướng từ trong tay cô, rồi sau đó cực kỳ tự nhiên cúi người xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Xung quanh người đến người đi, Nam Tri bất ngờ bị dọa, cô che miệng lại: “Anh làm gì vậy?”
“Em hút thuốc của anh, anh lấy lại thôi.” Anh mỉm cười xấu xa.
“…”
Lại đi dạo thêm một vòng, hai người còn mua thêm một phần bánh bao nhân cua và một số đồ uống
Nam Tri nhìn anh trả tiền, cô mới nhớ ra, hỏi anh: “Mật khẩu thanh toán của anh là gì vậy?”
Cố Dữ Thâm nói ra một dãy số.
Nam Tri nghĩ một chút, không tìm ra ý nghĩa đặc biệt nào, sau đó hỏi: “Tại sao vậy?”
“Không có gì đặc biệt, đó là mật khẩu mặc định của thẻ ngân hàng đầu tiên, sau đó anh cũng để nguyên vậy.”
“…”
Nam Tri “bĩu môi, nghĩ trong lòng may là có thanh toán không cần nhập mật khẩu, không thì cô phải thử từng ngày sinh, ngày kỷ niệm một cơ, mất mặt biết bao nhiêu.
Nghĩ một chút, cô vẫn cảm thấy giận, cô nói: “Em thấy người ta hay để mật khẩu là sinh nhật của vơ mình đấy.”
Cố Dữ Thâm bật cười, dứt khoát đưa điện thoại cho cô: “Vậy em tự đặt đi.”
“Em còn lâu mới cần nhé.” Cô lại kiêu căng.
Cố Dữ Thâm nhếch môi, đi theo cô, bỏ điện thoại vào túi.
–
Vừa rồi cô ra ngoài vội, không mang theo thẻ phòng nên nhờ nhân viên khách sạn mở cửa cho họ, trong phòng vẫn đang phát chương trình Đêm xuân.
Nam Tri đi tới, vì để phòng ba mẹ ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động, cô lại tăng âm lượng lên, để mấy túi đồ ăn khuya lên bàn trà nhỏ.
Trên TV đang phát chương trình hài kịch, những gương mặt quen thuộc, đã phát được gần một nửa. Nam Tri xem một lúc cũng không hiểu, cô không thèm để ý nữa, lấy một cái bánh bao nhân cua trong túi ra ăn.
Vỏ mỏng thơm ngon, làm rất đúng vị.
“Anh mau ăn một cái đi, cái này ngon này.” Nam Tri nói.
Cố Dữ Thâm nhìn cô, sau đó vòng tay qua tay cô, lấy một nửa còn trên tay cô ăn.
Nam Tri bối rối, cô không nhịn được nói: “Hôm nay anh cướp đồ ăn của em đến ghiền rồi đúng không.”
Cố Dữ Thâm ngước mắt lên: “Anh còn cướp gì nữa?”
“…”
Khói trong miệng, cướp đi từ miệng cô.
Nam Tri không nói ra, cô quay mặt chỗ khác: “Anh lấy thêm một cái đi, cái này nguội rồi ăn không ngon.”
Lúc nãy ăn lẩu Nam Tri đã chừa bụng, nhưng cô lại ăn ít, sau khi ăn vài xiên đồ nướng, bánh gạo phô mai, chưa ăn được bao nhiêu đã no rồi.
Cô mở chai rượu, lần này cô uống cẩn thận, sợ say nên chỉ uống từng ngụm nhỏ.
Gần đến mười hai giờ, một loạt người dẫn chương trình truyền hình cùng nhau bước lên sân khấu, đến lúc bắt đầu đếm ngược.
Ngoài bến Thượng Hải cũng có rất nhiều người đang tụ tập, đồng loạt đếm ngược thời gian, khách sạn cách bến Thượng Hải không xa, tiếng ồn ào bên đó truyền đến chỗ bọn họ.
Ba.
Hai.
Một.
Nam Tri cụng chai với anh, chất cồn trong chai nhẹ nhàng chuyển động.
Nam Tri mỉm cười, cô nói: “Năm mới vui vẻ, Cố Dữ Thâm.”
Cô gái nhỏ cười lên rất xinh, đôi mắt lấp lánh, hai má vì rượu mà trở nên hồng hồng, trông vô cùng xinh đẹp.
Cố Dữ Thâm nghiêng đầu nhìn cô một lúc lâu.
“Năm mới vui vẻ.” Anh nghiêng đầu hôn lên tóc cô rồi nói, “Tư Tư.”
Nam Tri hơi ngây người, sau đó cười nheo mắt lại.
Số lần Cố Dữ Thâm gọi cô là “Tư Tư ” rất ít, lúc trước ở bên nhau, anh không thích gọi cô như vậy, đa số đều là gọi tên, thỉnh thoảng lúc anh dỗ dành cô thì mới gọi như vậy.
“Nhưng mà nói mới nhớ, biệt danh của anh là gì?” Nam Tri hỏi.
Bạn bè cô cũng gọi cô là “Tư Tư”, nhưng cô chưa từng nghe người khác gọi Cố Dữ Thâm bằng tên khác, kể cả lúc còn đi học.
“Không có.”
“Không có biệt danh?”
“Ừ.”
“Vậy lúc trước ba mẹ anh cũng gọi anh là Cố Dữ Thâm sao?”
“Ừ.” Anh lại ngẩng đầu uống rượu.
Nam Tri hơi ngơ ngác, lúc này cô mới nhận ra mình vừa nhắc đến mẹ anh.
Cô để ý đến Cố Dữ Thâm, ánh mắt anh rất nhạt, rõ ràng anh đang xem chương trình vui vẻ trên TV, nhưng trên mặt anh lại không cảm nhận được chút nào.
Nam Tri không biết nên an ủi anh thế nào, cũng không muốn nhắc đến chuyện không vui vào ngày hôm nay, cô chỉ đưa tay ra, nắm chặt tay anh.
–
Bước qua năm mới, trên TV vẫn đang phát các chương trình ca múa, Nam Tri ngáp một cái, cô nói: “Không muốn xem nữa, đi ngủ thôi.”
“Ừ.” Anh ngồi thẳng dậy, “Mấy cái này để anh dọn, em đi tắm trước đi.”
Nam Tri gật đầu, cô xoay người vào phòng ngủ.
Vừa rồi lúc ăn đồ nướng cô mặc đồ ngủ, bây giờ cảm thấy đồ ngủ có mùi, Nam Tri kéo cổ áo lên ngửi, cô cau mày, mở tủ quần áo ra tìm đồ ngủ.
Cô không phải là người thích mua sắm, nhưng lại có yêu cầu cao đến chất lượng cuộc sống, lúc đến Thượng Hải cô mang theo ba bộ đồ ngủ.
Ngoài bộ đồ ngủ cô đang mặc, còn có một bộ giống kiểu cô đang mặc nhưng khác màu và một chiếc váy ngủ.
Nam Tri nhìn chằm chằm chiếc váy ngủ trong tủ quần áo —— trước kia khi cô còn sống một mình, trong những ngày đông, cô thường mặc váy ngủ mỏng đi ngủ, nhưng sau khi sống cùng Cố Dữ Thâm, cô không mặc nó nữa.
Cô nhớ đến lời Phượng Giai vừa nói “Cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi chẳng lẽ yêu đương còn chia phòng ngủ à”, còn có tấm ảnh đồ của của Phượng Giai.
So với chiếc váy ngủ mỏng của cô bạn, chiếc váy ngủ này của Nam Tri có thể coi là “kín đáo” rồi.
Nam Tri cũng không biết sao mình lại nghĩ vậy, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại cầm chiếc váy ngủ kia đi vào nhà tắm.
…
Tắm xong, Nam Tri thay váy ngủ, cô đứng trước gương.
Dáng người cô đẹp, chiếc váy ngủ làm nổi bật dáng người của cô, bờ vai vuông vắn, cổ thiên nga, thon dài, vùng da trước ngực trắng trẻo, để lộ rãnh ngực mơ hồ.
Cửa phòng bên ngoài mở ra rồi đóng lại, Cố Dữ Thâm cũng vào phòng ngủ.
Tim Nam Tri đập thình thịch, cô hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa ra ngoài.
Cố Dữ Thâm tình cờ đứng đối diện với cửa phòng tắm, anh nhìn cô, nhìn cô hai giây, rất bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, sau đó đi tới chỉnh điều hòa tăng lên hai độ.
Nam Tri: “…”
Chỉ như vậy???
Liệu người đàn ông bình thường nào lần đầu tiên thấy vợ mình mặc váy ngủ lại có thể bình tĩnh như vậy???
Như vậy cũng được à?!
Vợ anh xinh đẹp như vậy mà!
Cô nằm dài trên giường, nhìn Cố Dữ Thâm đi thẳng vào nhà tắm, không thèm nhìn cô cái nào.
Lần này Nam Tri có thể xác định.
Cố Dữ Thâm quả thật không ổn.
Bình thường Cố Dữ Thâm sẽ không như thế này.
Cô nghĩ, có phải là Cố Dữ Thâm nhớ ba mẹ mình không?
Đêm giao thường, mọi người trong gia đình quây quần bên nhau, nhìn cảnh nhớ người cũng rất bình thường.
Nam Tri nằm ở trên giường, cô thở dài.
Cố Dữ Thâm đi vào nhà tắm rồi đi ra, anh vòng qua bên kia, tắt đèn rồi nằm xuống giường.
Nam Tri thấy đau lòng, cô đến gần anh, chủ động nói chuyện với anh: “Cố Dữ Thâm, hôm nay anh ăn tối ở đâu vậy?”
“Bến Thượng Hải.”
“Chỉ hai người thôi à?”
“Không, có vợ ông ấy nữa.”
“Vậy chẳng phải anh làm bóng đèn sao, có phải là cả tối anh nhìn hai người họ tán tỉnh nhau không.” Nam Tri thuận miệng nói, cố ý chọc anh vui.
Cố Dữ Thâm bật cười: “Bọn anh thảo luận về dự án, hơn nữa ông ấy và vợ đã kết hôn hai mươi mấy năm rồi, không đến nỗi bây giờ vẫn còn tán tỉnh trước mặt anh.”
Nam Tri “ồ” một tiếng, cô lại hỏi: “Vậy sáng nay anh ở cùng bọn họ à?”
“Ừ.”
“Đi đâu vậy?”
Cố Dữ Thâm dừng lại, anh vẫn nói: “Đến viện trẻ mồ côi, ông ấy và vợ định nhận nuôi một cô bé.”
Nam Tri hơi ngạc nhiên, cảm thấy mình đã tìm được nguyên nhân.
Quả nhiên là có liên quan đến ba mẹ.
Cô ở bên cạnh, ôm lấy eo Cố Dữ Thâm.
Cô cảm nhận được người đàn ông cứng đờ, cơ bụng cũng phát ra lực, sau đó, Cố Dữ Thâm cũng ôm eo cô.
Anh thậm chí còn vòng tay qua eo cô và kéo cô lại, rất gần.
Xung quanh tối om.
Nam Tri đưa tay lên chạm vào tóc anh, trong đầu nghĩ rằng lúc này cô nhất định đang tỏa ra tình mẫu tử sáng chói.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Cố Dữ Thâm, có phải anh cũng nhớ ba mẹ không?”
Im lặng một lúc, anh nói: “Không phải.” Giọng điệu lạnh lùng.
Cô ôm chặt lấy anh, muốn an ủi anh nói là không sao đâu, anh có thể không cần phải kiên cường như vậy, anh cũng có thể yếu đuối cũng có thể buồn bã, sau này em sẽ ở bên cạnh anh.
Nhưng cô còn chưa nói ra, Cố Dữ Thâm ôm cô xoay người lại.
Trời đất quay cuộc.
Cô bị anh đè dưới người.
Anh bỗng nhiên phá vỡ hoàn toàn bầu không khí ấm áp trước đó, khàn giọng hỏi: “Quyến rũ anh?”
Nam Tri:?
… Hả?
Sao mà anh bỗng nhiên chuyển từ một bộ phim gia đình ấm áp sang kênh 18+ thế này?
Anh cúi người xuống hôn cô, nụ hôn ướt át, với tư thế này, ngực cô bị ép lại, vừa khó chịu vừa nóng hừng hực, lại hơi không thở nổi.
Cô cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể Cố Dữ Thâm, trở thành sự đe dọa nghiêm trọng, ép buộc cô, cô không thể nào nhịn được và phát ra tiếng rên rỉ, cô muốn thoát ra khỏi nụ hôn nóng bỏng này, giãy giụa được một lúc, váy ngủ của cô bị kéo lên, để lộ làn da trắng trẻo trên đùi.
“Em không có.” Cô giùng giằng lên tiếng, “Cố Dữ Thâm…!”
Anh cho cô cơ hội nói chuyện, hôn lên tai cô, anh nói nhỏ: “Không có mà em lại ăn mặc như vậy, không có mà em lại đến gần anh như vậy?”
Từng chữ một, giống như đang chất vấn một bạn nhỏ vừa mắc sai lầm.
Tai cô Nam Tri bị hơi thở của anh làm cho tê dại.
Mặc váy thì đúng là có ý khác, nhưng cũng chỉ là muốn cho anh nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô, dỗ anh vui vẻ thôi, không ngờ lại trêu lố, trở thành tình huống thế này.
Cô nói: “Em vốn dĩ không có!”
“Đã nói với em từ lâu rồi, bớt trêu anh lại, em nghĩ là anh không chạm vào em thì anh ăn chay?” Cố Dữ Thâm đặt tay lên váy ngủ của cô, lúc này anh không còn đe dọa bằng miệng nữa, mà anh làm thật.
Nam Tri cố gắng đẩy tay anh ra, nhưng lại bị anh dễ dàng đè xuống.
Sức cô không so được với anh.
Cố Dữ Thâm thay đổi rõ rệt, người đàn ông đã từng trải qua thăng trầm của cuộc sống, một mình đối mặt nhiều khó khăn, đã đạt được địa vị và quyền lực như hiện tại, mỗi một động tác của anh đều tỏ ra rất tự nhiên, không che giấu bất kỳ sự ham muốn nào.
Anh cầm lấy mắt cá chân của cô lên, đè xuống.
Nam Tri hét lên một tiếng, lại nhớ ra ba mẹ còn ở phòng bên cạnh, cô không biết cách âm ở đây thế nào, lập tức im lặng, cô nói nhỏ: “Anh đừng, đừng, em đến… kỳ rồi.”
Không có gì có thể giết đi sự hứng thú lúc này bằng câu nói đó.
Nhưng quả thật nó đã cứu cô một mạng.
Lòng bàn chân Nam Tri đè lên chỗ đang căng phồng lên, cô không dám nghĩ nữa, cảm thấy nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì cô chết chắc.
Cố Dữ Thâm cũng dừng một lát, anh cau mày, anh nhìn vào đôi mắt cô, đen láy và sâu thẳm như đêm khuya.
Cô sợ anh không tin, lại nhấn mạnh lần nữa: “Thật đó!”
Cuối cùng Cố Dữ Thâm cũng buông chân cô ra, dường như anh cũng nhận ra, vẫn ở trên người cô không chịu đi xuống, chẳng qua là giúp cô kéo váy lại.
Anh ngậm lấy môi cô, khàn giọng nói: “Em thật sự cố ý muốn giết anh à.”
Nam Tri không nhịn được mà nói: “Rõ ràng là anh…”
“Biết rõ anh không chịu nổi sự trêu chọc của em, còn mặc như vậy?”
“Mặc có cái váy ngủ mà anh không chịu nổi, nếu em mặc như Phượng Giai chẳng phải anh ngất luôn à.” Nam Tri nghiêng đầu sang một bên, cô lẩm bẩm nói.
Anh không nghe rõ, vô cùng bất mãn, anh véo eo cô: “Em nói gì vậy.”
Cô ấm ức nói: “Vậy chẳng phải là do em thấy tâm trạng của anh không tốt sao, muốn mặc đẹp một chút, anh ngắm thì cũng vui mà.”
Cố Dữ Thâm hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười thành tiếng: “Muốn anh vui à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy em hỏi anh lại một lần, bây giờ anh có vui không?”
“Bây giờ anh có không?” Nam Tri hỏi.
Cố Dữ Thâm đáp: “Mất hứng rồi.”
“…”
Chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô, giọng nói trầm xuống, nhắm mắt lại: “Hôm nay anh thật sự rất mất hứng.”
Nam Tri dừng lại một lát.
Anh nhắm mắt lại hôn cô, giọng nói trầm trầm, như đang đầu độc: “Muốn anh vui không?”
Nam Tri cảm thấy anh đã đào hố cho cô, bây giờ từng bước từng bước dẫn cô vào cái hố đó.
Nhưng Nam Tri nhớ đến vừa rồi anh ngồi một mình ở bên ngoài khách sạn, trên vai phủ đầy tuyết, cô không thể nào tàn nhẫn được.
Cô không nhịn được mà ngước lên, hẹ nhàng đáp lại nụ hôn của anh: “Muốn.”
Muốn anh vui vẻ.
Cố Dữ Thâm khẽ cười, anh đến bên tai cô, nói một cách vô cùng xấu xa: “Tư Tư làm theo tay anh dạy, được không?”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Cố đã tìm được tuyệt chiêu thu phục vợ: Bán thảm