Đem Hạt Giống Tình yêu Cắm Vào Máu

Chương 22



Buổi tối sau khi trở thành bạn gái Kỷ Như Hàng, Thuộc Đình gọi điện thoại cho tôi.

Khi đó tôi trằn trọc ngủ không được. Trong bóng tối, trước mắt tôi thoáng qua đều là ánh mắt Thuộc Đình  —— ánh mắt yêu thương chân thành, đáng tiếc yêu thương không phải dành cho tôi. Nghĩ tới, nước mắt lại rơi lần nữa, ngay sau đó di động vang lên.

Di động vừa vang lên tôi liền biết là ai.

Gọi điện thoại đến đương nhiên chính là Thuộc Đình. Bởi vì tôi không có nói cho người khác biết số di động của mình.

Không nghĩ tiếp. Không muốn càng đau khổ hơn.

Kia tiếng chuông liên tục vang lên không ngừng. Ba cô gái đều bị đánh thức. Nhìn ánh mắt của họ nhìn tôi, nếu tôi không nghe điện thoại hoặc là tắt máy…, các cô ấy sẽ đem tôi mổ bụng mất.

Đưa di động đến bên tai, giọng nói lạnh lùng của Thuộc Đình, ẩn chứa không biết bao nhiêu tức giận, “Đi ra, tôi ở vườn Đinh Hương, chờ em.” Sau đó không đợi tôi nói chuyện liền dập máy.

Anh vẫn là bá đạo như vậy. Vì sao anh đối với Trương Duy Ngọc có thể dịu dàng đến thế? Tôi vẫn tưởng, mặc dù biết anh không yêu tôi, nhưng tôi vẫn là muốn gặp anh, muốn biết mục đích anh  đến tìm tôi.

Ban đêm vườn Đinh Hương rất yên tĩnh, cũng rất thơm. Ánh trăng bạc chiếu rọi bên cạnh hồ Vô Danh, giống như một thiên đường tuyệt đẹp, nếu tôi và Thuộc Đình là một đôi tình nhân, giây phút này thật lãng mạn đến thế nào.

Thuộc Đình đứng ở cửa vườn Đinh Hương, hút thuốc. Tàn thuốc với ánh lửa còn cháy sáng, chiếu lên sắc mặt không có chút biểu lộ nào. Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Đứng trước mặt anh, không nói gì, anh cũng không nói cái gì, chỉ lặng lẽ hút thuốc. Tôi không biết anh học hút thuốc khi nào, nhưng tôi không hỏi anh, cũng không có biểu lộ ngạc nhiên. Đàn ông hút thuốc có thể xem gần như là bản năng rồi, tôi làm gì bởi vì bản năng đàn ông mà tự làm mất mặt mình? Tôi sẽ không ngốc nghĩ là anh tìm tôi chỉ để nói anh biết hút thuốc.

Anh lôi kéo tay tôi đi vào khu vườn, nắm thật chặt, không cho tôi giãy dụa. Vào trong vườn, anh vứt thuốc sang một bên, đem tôi dựa vào tường, cúi xuống hôn tôi. Nụ hôn của anh có chút bá đạo, có chút hàm ý trừng phạt. Trừng phạt cái gì? Bởi vì tôi có bạn trai sao? Nhưng anh cũng không phải có bạn gái sao?

Nụ hôn của anh có hương vị thuốc lá, xen lẫn chút hương bạc hà, anh như liều mạng hôn tôi, như muốn đem tôi nuốt vào bụng vậy, tay anh ở trên người tôi chậm rãi di chuyển.

Lúc đầu tôi còn chống cự, một lúc sau thân thể liền xụi lơ, chỉ có thể dựa vào khi trên người anh, anh cười khẽ: “Quan Tâm, anh cùng Kỷ Như Hàng, ai hôn lợi hại hơn?” Anh cắn tôi một cái, đau đến tôi la lên tiếng, “Anh ta cũng có làm động tác như vậy sao? Anh ta cũng có hôn em đến phân tâm sao?”

Lời anh thật sự xúc phạm tôi. Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng anh áp sát chặt quá, tôi đơn giản không nhúc nhích được.

Tôi dùng sức đẩy anh, mắt rơi lệ, “Anh đã có bạn gái, tên cô ta là Trương Duy Ngọc không phải sao? Chẳng lẽ cô ta không thỏa mãn được anh? Hay là anh luyến tiếc không động tới cô ta?”

Anh dừng lại động tác, cùng tôi kéo ra một chút khoảng cách, rất kỳ lạ nhìn tôi, “Quan Tâm, anh có nói cô ta là bạn gái của anh sao? Còn có, làm sao em biết cô ta không thỏa mãn được anh? Anh chính là còn muốn em.” Dừng một chút, anh nói, “Trừ phi là anh cho em biết anh đã yêu ai, nếu không cho dù anh cùng cô ta cùng một chỗ, cô ta cũng không phải là bạn gái anh, chỉ có thể nói là  bạn nữ của anh thôi.” Sau đó anh thô lỗ tìm miệng tôi, hôn xuống.