18Trời càng ngày càng lạnh, tôi ngâm chân trước khi đi ngủ.Hôm nay không ngờ lại mất ngủ.Có quá nhiều điều giấu kín trong lòng.Đã mười hai giờ rồi mà tôi vẫn chưa ngủ được.Tôi nhắm mắt một lúc rồi lại mở mắt ra, xung quanh lập tức thay đổi.Ngụy Trạch Thu nằm bên cạnh tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt mà tôi không hiểu nổi.Tôi cảm thấy hơi mệt mỏi, cũng không muốn truy tìm nguyên nhân.Tôi nghiêng người sang một bên và vùi thẳng vào ngực tay anh, bám chặt lấy anh.Thấy anh không cự tuyệt, tôi được nước lấn tới: “Em muốn sờ cơ bụng của anh”Anh ngơ ngác: “Không được”. Rồi nghiêm mặt lại.Tôi ghé sát tai anh làm nũng: "Anh ơi, em muốn sờ."Ngụy Trạch Thu nghiêng đầu giả vờ tùy tiện ho khan một tiếng, tai và cổ lập tức đỏ bừng."Một chút thôi đấy."Sợ rằng anh đổi ý, tôi đưa tay vào ngay lập tức.Cảm xúc này.Có chút kỳ lạ, sờ thêm lần nữa xem sao.Anh bỗng nhiên bắt lấy bàn tay lưu manh của tôi.Tim anh đập rất nhanh và hơi thở có chút hụt hơi.Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ngụy Trạch Thu đỏ mặt.Muốn hôn.Cái này thì tôi không dám. Hôn rồi không biết có bị bắt vào cục cảnh sát không nữa.Tôi thấy tốt thì dừng, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh.Tôi chìm vào giấc ngủ rất nhanh, bên cạnh ngủ lúc nào tôi cũng không để ý nữa.19Vào khoảng tám giờ sáng, tôi nhận được một tin nhắn rằng đồ ăn đã được mang đến.Tôi nghi ngờ mở cửa ký túc xá, nữ sinh ở cửa mặc áo vest màu xanh lam, trên tay cầm một hộp đóng gói từ căng tin.Đây là một dự án do các bạn trong trường lập ra, phục vụ từ bữa sáng đến bữa khuya. Ngôn Tình Cổ Đại“Bạn học ơi, có phải bạn đưa sai rồi không?” Hình như ký túc xá của chúng tôi không có ai gọi bữa sáng cả.“Số phòng không sai đâu, bạn nhìn này. Hơn nữa, theo ghi chép thì bữa sáng đã được đặt cho đến hết học kỳ này.”Thông tin đặt hàng thực sự có tên tôi trên đó.“Cảm ơn bạn, là tên của tôi.” Tôi cầm bữa sáng vào phòng ngủ.“Sao đột nhiên lại đặt bữa sáng cho em?” Tôi nhắn tin cho Ngụy Trạch Thu."Bỏ bữa sáng có hại cho sức khỏe. Đối tốt với chính mình chút đi."