Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 255: Đúng là kế hay!



Tôi lắc đầu, sợ hãi nói tôi không muốn, cô ấy nói không muốn thì mau đứng dậy, chạy đi, chạy đi!



Tôi nhìn Tô Nhược Thủy, bên tai toàn là hai chữ cô ấy nói, cơ thể có vẻ cũng hồi phục chút sức lực, tôi gật đầu, chậm rãi bò dậy, nói: "Được, chúng ta cùng chạy, dù đến chân trời góc bể, cũng ở bên nhau."

Advertisement



Nói rồi tôi vươn tay muốn kéo Tô Nhược Thủy, cô ấy lại lùi về sau một bước, nước mắt nhạt nhòa nói: "Không, Trần Danh, tôi không thể đi cùng cậu."



Cả người tôi cứng đờ, nhìn cô ấy, đột nhiên hiểu ra khi tôi trở thành tội phạm giết người, tôi đã đánh mất tư cách sở hữu mọi thứ, tình thân, tình bạn, tình yêu, những thứ này đều bỏ tôi mà đi, từ giờ về sau, tôi sẽ trở thành một kẻ cô độc chạy trốn khắp nơi.

Advertisement



Tô Nhược Thủy né tránh ánh mắt tôi, trong mắt chất chứa áy náy, nhưng tôi không trách cô ấy, tôi dựa vào đâu mà bảo cô ấy đi cùng tôi? Nghĩ như vậy, tôi nói: "Chị Thủy, em yêu chị, chị là người con gái em yêu nhất trên đời."



Hai mắt Tô Nhược Thủy đẫm lệ, tôi đi qua cô ấy, lao nhanh ra khỏi phòng. Tôi biết người ở sảnh rất nhiều, đi từ đó ra thì chẳng khác gì tự chui vào rọ, nên tôi quyết định đi ra từ cửa sổ ở cầu thang, chỗ đó có đường ống nước, tôi có thể bám vào đường ống đó để trượt xuống.



Nhưng chưa đi đến cửa sổ, tôi đã nghe được tiếng bước chân dồn dập, trong lòng sợ hãi vô cùng, chỉ sợ có người muốn đến bắt tôi, vội vàng chui vào một căn phòng. Trong phòng rất tối, tôi chui vào tủ quần áo, cuộn mình ở trong đó, không dám thở mạnh.



Máu trên đầu tôi vẫn cứ chảy, tôi bắt đầu sợ hãi, sợ mình lúc nãy để lại vết chân dính máu, tôi vội vàng cởi giày kiếm tra, đến khi thấy đế giày sạch sẽ mới thở phào một hơi. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng mở cửa, tim tôi như muốn vọt lên tận cổ họng, cả cơ thể run rẩy.



Tôi sờ con dao luôn mang bên mình trong túi, nắm thật chặt, tay run lẩy bẩy.



Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, ngày càng gần, tôi sợ hãi, trong đầu toàn là họ đến bắt tôi rồi, toi sắp tiêu rồi, xong đời rồi, tôi sẽ bị xử bắn.



Lúc này, tôi nghe thấy có người nói: "Mặt nạ ở đây, mau mang xuống đi, vũ hội hóa trang sắp bắt đầu rồi, còn không xuống tiểu thư sẽ tức giận đó."



Vũ hội hóa trang? Vũ hội hóa trang gì cơ? Chẳng lẽ nói hoạt động nửa sau của tiệc cưới là tổ chức vũ hội hóa trang?



Đang nghĩ, thì một giọng nói khác đột nhiên vang lên, nói: "Chẳng thể hiểu nổi, sao tiểu thư lại chuẩn bị mặt nạ chú hề cho tiên sinh chứ, rõ ràng tiên sinh đẹp trai vậy mà."



"Chắc là sự tương phản đáng yêu ấy mà."



...



Giọng hai người này xa dần, cuối cùng vang lên tiếng đóng cửa, lúc này tôi cũng tạm thời an lòng. Thở phào một hơi, cả người tôi đầm đìa mồ hôi năm trong tủ quần áo, nghĩ đến đoạn đối thoại của hai người kia lúc nãy, tôi nghĩ bụng 'tiên sinh' trong lời họ nói chắc là tôi, tiểu thư thì là Bào Văn. Có vẻ Bào Văn định chuẩn bị vũ hội hóa trang thật, còn muốn tôi đóng vài Chàng Hề, có lẽ là muốn chế nhạo, báo thù tôi một phen đây.



Nghĩ đến đây, tôi dần bình tĩnh lại, đột nhiên ý thức được mình có thể đã bị Bào Văn bẫy. Lúc trước Bào Văn có thể là cố ý muốn dẫn tôi đi tìm Dương Phàm Khôn và Tô Nhược Thủy, chính là vì muốn tôi thấy cảnh kinh khủng đó, rồi dùng nó để sỉ nhục tôi.



Nhưng mà Bào Văn chắc không ngờ tôi sẽ giết người, cả Dương Phàm Khôn cũng không ngờ được, vì hai bọn họ đều tự cao tự đại, trong mắt họ, tôi căn bản không xứng để đấu với họ, họ cảm thấy rất hiểu tôi, thấy tôi là một thằng vô dụng tột cùng, chỉ biết gây chuyện vớ vẩn, thấy bắt được nhược điểm chính là em gái tôi, thì có thể tùy tiện tổn thương, sỉ nhục tôi.





Nên Bào Văn mới chuẩn bị vũ hội, vì cô ta muốn mượn lần này để làm nhục tôi sâu sắc thêm.







Đúng là kế hay! Tôi nghiến răng nghiến lợi nghĩ.







Chắc chắn bên ngoài không có ai, tôi chạy ngay ra ngoài, mò điện thoại, bật đèn pin điện thoại để chiếu sáng căn phòng này, tôi mới nhận ra thì ra đây là một căn phòng, bên trong có hai cái giường, chắc là phòng ngủ của hai người kia. Tôi lật tủ, tìm được một bộ quần áo nữ, còn cả tóc giả, vội vàng thay vào, sau đó tôi lại lục tung lên, cuối cùng nhìn thấy một cái mặt nạ bị lãng quên ở dưới gầm bàn.