Đêm Nay Hãy Yêu Em

Chương 6: Bị Bắt Cóc ( 1 )



Tống Ngọc Thư thẫn thờ cứ như người mất hôn mà đi trong bệnh viện, cô vốn không tin nổi trái đất lại nhỏ như vậy, người không muốn gặp nhất lại có thể xuất hiện ngay trước mắt như vậy, cô cứ nghĩ đến gương mặt của người đàn ông đó nước mắt lại chảy nhiều hơn, cô vốn đã không còn nhớ đến anh tại sao ngay lúc cô thật sự sắp buông bỏ thì một lần nữa anh lạ tìm đến.

Kaarlo từ trên lầu nhìn thấy cô gái cứ ngẩn ngơ đi mà không chú ý xung quanh nhìn gương mặt buồn bã anh liền biết cô có chuyện nhanh chân chạy xuống

“ Sarah, em không sao chứ?, sao lại khóc? “

Tống Ngọc Thư giật mình cô vì phản ứng quá mức mà hấc mạnh bàn tay của Kaarlo ra khiến anh hoang mang, đây là lần đầu tiên cô có phản ứng xa cách với anh khiến Kaarlo có chút khó chịu tuy ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn cô nhưng bên trong đã có tia giận dữ.

Tống Ngọc Thư nhận ra bản thân đã có phản ứng thái hóa cô nhanh chóng nắm lại tay của Kaarlo, ậm ừ giải thích: “ Em xin lỗi, em không sao, là cát,..cát bay vào mắt thôi “

Kaarlo lại im lặng nhìn cô hồi lâu, ánh mắt như đang cố kiềm nén rồi nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô, Tống Ngọc Thư cười tươi đáp lại anh. Người đàn ông này là hiện tại của cô mắc kệ sau này có chuyện gì cô cũng không muốn trở lại cuộc đời trước đầy nữa cho dù bây giờ Lâm Bách Tuế đang ở đây, mặc kệ sau khi nhìn thấy cô hắn sẽ lại giở trò gì cô cũng sẽ không rời bỏ Kaarlo, cô tin Kaarlo có thể giúp mình thoát khỏi tay của tên đàn ông đó mặc dù trong tim cô vẫn còn sự tồn tại của hắn nhưng có chết cô cũng không muốn một lần nữa trở thành một cô tình nhân rẻ mặt như trước kia.

Hình ảnh hạnh phúc của hai người bọn họ cũng rơi vào mắt vài tên đàn ông đang đứng trên lầu, bọn họ có chút tiếc nuồi mà nói với nhau.

“ Ôi,...cô bác sĩ xinh đẹp đã có chủ rồi sao? “

“ Tiếc quá, cô ấy xinh đẹp như vậy “

Sau khi tiễn Tống Ngọc Thư ra khỏi cổng bệnh viện, Kaarlo còn tiếc nuối mà ôn cô lâu một chút sau đó lưu luyến quay lại vào trong, Tống Ngọc Thư nhìn theo bóng lưng người đàn ông lại trở nên ngơ ngác, gương mặt vừa kới nãy còn cười tươi bây giờ lại rũ xuống tối sầm đi.

Tống Ngọc Thư quay lưng đi mới bước được hai bước chân đứng trước mặt cô hai tên đàn ông da đen bóng nhày nhào đến tóm lấy hai bên cánh tay cô kéo đi, Ngọc Thư bị hành động của bọn họ làm cho kinh hãi cô quay đầu nhìn thấy Kaarlo vẫn chưa đi hắn vào bên trong bệnh viện liền gào lên thật to.

“Kaarlo, cứu em “.



Người đàn ông chỉ cần là nghe cô gọi sẽ lập tức quay đầu, anh nhìn cô gái của mình bị tên đàn ông khác kéo đi liền chạy như bay đến nhưng có chạy nhanh thế nào đi nữa cũng đã trễ, bàn tay anh vừa chạm vào thân xe chiếc xe đã lao đi vài giây sau liền mất hút, Kaarlo ôm dầu mình hét lớn tên cô mấy người bảo vệ cũng chạy ra nhưng chẳng thể làm gì được nữa, Kaarlo bây giờ rối bời chỉ có thể đứng lặng người giữa đường miệng lẩm nhẩm ‘ Sarah ‘.

Phải hơn hai phút sau Kaarlo mới trấn tỉnh được bản thân nhanh tay rút điên thoại báo với cảnh sát trong lúc đợi cảnh sát đến anh thông minh nghĩ ra cách đi xem lại máy quay phim tại cổng bệnh viện,quay về phía mấy người bảo vệ vội vội vàng vàng: “ Có thể cho tôi kiểm tra máy ghi hình không? “.

Kaarlo cố gắng nhìn lại toàn cảnh trên màn hình rộng, mọi thứ diễn ra quá nhanh cứ như một bộ phi hành động, Tống Ngọc Thư cứ thế mà bị hai tên đàn ông kéo đi ở ngay xe còn có thêm vào tên đang đợi sẵn hơn nữa bọn họ hành động vô cùng, Kaarlo chứng kiến cô gái mình yêu bị bắt đi ngay trước mắt mà chẩng thể cứu được cô, bây giờ anh đang căm hận bản thân vô cùng, anh ôm đầu bất lực khụy xuống sàn.

Cảnh sát cũng mau chóng tìm đến sau khi xem kỹ càng vài lần đoạn ghi hình liền nhanh chóng phát lệnh tìm kiếm Tống Ngọc Thư, mọi người ở bệnh viện vì sự xuất hiện của cảnh sát cũng trở nên hoang mang, lo sợ có chút hoảng loạn trong lòng.

Nhanh chóng chuyện cũng đến tai mấy tên đàn ông xã hội đen kia, bọn họ chạy nhanh trở lại phòng của Lâm Bách Tuế

“ Đại ca, cô bác sĩ đêm qua giúp chúng ta vừa bị bọn người đó bắt đi rồi “

Cả căn phòng kinh ngạc trừng mắt nhìn nhau rồi lại nhìn về Lâm Bách Tuế xem thử biểu hiện của anh ta, người đàn ông lại tỏ ra bình thản cúi đầu chỉnh chỉnh chiếc đồng hồ đắt tiền của mình hồi lâu không thấy anh trả lời tên đàn ông lại tò mò lên tiếng: “ Đại ca, vậy chúng ta có đi cứu người không? “

“ Chẳng phải cô ta có bạn trai sao, để bạn trai cô ta cứu là được rồi “, một tên dàn ông ngồi trên sofa lạnh lùng đáp nhanh.

Lâm Bách Tuế còn chưa mở miệng đã bị người khác cướp lời liền trừng mi tâm lên nhìn tên đàn ông đang ngồi ở sofa đó khiến cậu ta sợ hãi cúi đầu, bây giờ mới bất đắc dĩ mở miệng: “ Phải cứu nhưng chúng ta sẽ không trực tiếp ra tay “.

“ Vâng đại ca “

Ngay trong ngày hôm đó bọn họ liền làm giấy xuất viện cho Lâm Bách Tuế, trở về căn cứ riêng bọn họ dùng máy tính của riêng mình hack toàn bộ hệ thống camera của thành phố đã lập tức tìm ra được chiếc xe đó và đia chỉ của mấy tên bắt cóc nhưng Lâm Bách Tuế không vội hành động ngay mà ra lệnh cho bọn đàn em làm một bữa ăn thịnh soạn cùng rượu ngon, cho bọn họ vui chơi một ngày còn đặc biệt gọi đến vài người phụ nữ xinh đẹp để bọn họ tha hồ chơi đùa, chán người này thì lạnh nhạt lôi đi rồi lại gọi đến người khác, bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp cùng quyến rũ như vậy nhưng Lâm Bách Tuế lại không có hứng thú với bọn họ, anh chỉ âm thầm ngồi một chỗ xem bọn họ hưởng thụ còn mình thì thong thả nhâm nhi rượu vang cùng phì phèo vài điếu thuốc trên miệng, cũng có không ít người phụ nữ tự nguyện tìm đến anh chỉ cần là một đầu ngón tay chạm vào da thịt Lâm Bách Tuế không nói hai lời người phụ nữ lập tức bị anh tặng cho một đôi tay phế liệt, bọn họ dù cho sở hữ một gương mặt xinh đẹp khiến nhiều người đắm đuối nhưng chớp mắt lại trở thành phế nhân đều trở nên phát điên mà gào khóc cũng không ăn vạ được mấy lời đã bị đàn em của Lâm Bách Tuế lôi đi vứt khỏi cửa, anh bây giờ đối với phụ nữ vô cùng có thành kiến cũng trở nên không ham nữ sắc nữa, chính à vì năm đó, là vì sự ra đi của Tống Ngọc Thư mà Lâm Bách Tuế trở nên kiêng kỵ với phụ nữ, khoảnh khắc anh cùng Như Thường bước vào lễ đường thì đã phát hiện ra không ít chuyện ngay lúc đó cũng nhận ra tình cảm thật sự của mình dành cho Tống Ngọc Thư, chính là anh đã yêu cô nhưng chớp mắt đã không còn nhìn thấy cô đâu nữa.

Năm năm qua Lâm Bách Tuế vẫn không ngừng tìm kiếm người phụ nữ của anh.