Theo lý mà nói thì thời gian tiếp xúc hôm đó đủ để ngủ ngon, nhưng buổi tối tôi lại mất ngủ. Nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, cả đêm nhìn chằm chằm vào tấm màn giường.
Ngày hôm sau tôi sốt ruột đi tìm Tống Mạch, anh đang trong lớp. Tôi đứng ở cửa sau nhìn vào trong, Tống Mạch ngồi ở gần cửa sổ, tắm mình trong ánh nắng…
Mơ màng sắp ngủ.
Quả nhiên chứng ngủ rũ của anh ta cũng bắt đầu rồi.
Cuối cùng khi chuông báo tan học vang lên, nhìn thấy Tống Mạch rốt cuộc cũng thức dậy. Anh ta liếc nhìn tôi, nhanh chóng hiểu ý tôi, đứng lên định đi ra ngoài thì đột nhiên bị một cô gái chặn lại.
Cô ấy nói nhỏ gì đó không biết, Tống Mạch tránh qua bên phải, cô ấy cản bên phải, đi qua bên trái, cô ấy cản bên trái.
Ai da sốt ruột chết tôi.
Tôi đi thẳng vào đẩy cô gái kia qua một bên, tóm chặt cổ tay Tống Mạch kéo ra ngoài.
Cô ấy lập tức hét lên: “Cô làm gì vậy! Vội đi đầu thai à!”
Tôi thành thật gật đầu: “Cô biết mà, sinh viên dễ chết lắm.”
Cô ấy khó chịu nhìn tôi: “Có bệnh.”
Tôi gật đầu: “Đúng đúng, Tống Mạch là thần dược của tôi.”
Nhìn cô ấy nghẹn một hơi không nói được, tôi rất thoải mái.
Bên cạnh chợt vang lên tiếng cười khẽ, tôi lườm Tống Mạch, kéo anh ta ra ngoài.
Đi đến công viên trường, tôi nói: “Anh cũng nhận ra rồi chứ, bây giờ ở chung bình thường không hiệu quả.”
Mắt anh ta buồn ngủ lơ mơ: “Ừ, khả năng là tôi bị cô hút khô rồi.”
Không biết nói thì đừng có nói.
Tôi nhìn anh ta, cười khan: “Có phải vì… chúng ta tiếp xúc không đủ thân mật không?”
Tống Mạch ngước mắt lên, ánh nắng xuyên qua tán lá cây ngô đồng tạo những quầng sáng lốm đốm trên mặt anh, anh bước tới gần tôi. Vừa bước vừa thong thả hỏi: “Cô muốn thân mật thế nào?”
Tôi bị anh ta nhìn tới ngu người, nhón chân dùng trán chạm vào trán anh ta.
Tống Mạch bị tôi đụng vào ngốc luôn. Một lúc lâu sau thì xoa trán cười thành tiếng: “Cô bị ngốc sao?”
“Hả?” Tiếp xúc thân mật, vậy còn không thân mật sao?
Tôi còn chưa kịp phản bác, anh ta đã nắm cổ tay tôi, giây tiếp theo tôi đâm sầm vào lồng ngực ấm áp.
Tiếng Tống Mạch vang bên tai tôi: “Thế này mới gọi là thân mật.”