Tất cả đều tại tên mặt lìn Lộ Tinh Vũ, cô hậm hực mở khung trò chuyện nhắn cho cậu ta một tin nhắn thoại: [Lộ Tinh Vũ, sao cậu quá quắt thế hả? Ăn no rửng mỡ quá thì đi hẹn ch*ch đi, chớ cue (1) tôi.]
(1)cue: nói bóng gió, ám chỉ.
Lộ Tinh Vũ: [Chị yêu à, lúc chia sẻ bài viết em chỉ đơn thuần nghĩ là đi mua kẹo thôi, sao em biết fans lại suy diễn thế chứ….]
Lộ Tinh Vũ: [Không đi hẹn ch*ch, em vẫn khắc ghi lời hẹn thề ba tháng chị nói đấy.]
Lộ Tinh Vũ: [Chị đừng hòng ăn quỵt.]
Thịnh Li trố mắt gầm gừ, cũng lười bật lại cậu ta.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô ngẫm nghĩ rồi quyết định gọi cho Dư Trì, điện thoại reo mấy bận cuối cùng đối phương cũng bắt máy. Đầu bên kia rất yên tĩnh, tiếng nhấp chuột và tiếng gõ bàn phím vang lên vô cùng rõ ràng, cô cười hì hì: “Anh Trì ơi, để ý em đi mà.”
Điện thoại Dư Trì để loa ngoài đặt kế bên, ánh sáng màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt lạnh nhạt của cậu. Cụp mắt liếc nhìn màn hình, cậu nghĩ thầm, cô cũng mạnh miệng thật, hồn nhiên như cô tiên. Ngón tay thon dài của cậu tiếp tục gõ bàn phím, giọng dửng dưng: “Nói gì đây? Nói tối nay Tinh Thịnh CP khoe khoang tình cảm sao? (2)”
(2)Bản gốc dùng từ 发糖:phát đường/ phát kẹo, ám chỉ một cặp đôi thể hiện tình cảm ngọt ngào.
Thịnh Li ân cần lắng nghe: “Vậy bây giờ tôi đi mua kẹo cho cậu nhé?”
Cõi lòng Dư Trì dâng lên cảm giác thất bại, so với dáng vẻ vô lo vô nghĩ của cô, hành động ghen tuông của cậu thật sự nực cười ấu trĩ. Cậu lần sờ bao thuốc châm một điếu, rít sâu một hơi như thể đã hoàn toàn lột xác và nhập vai rồi bật cười hờ hững: “Tới đi, đã mua dép lê cho chị rồi.”
Thịnh Li: “……”
Thật hay giả vậy? Sao đột nhiên ngoan ngoãn thế? Cô hắng giọng: “Tối nào cũng phải đi yêu đương vụng trộm, hao mòn cả cái thân xác này rồi, có thể đổi sang ngày khác không?”
Dư Trì nhịn cười: “Được, tôi chờ.”
Cúp máy xong, Thịnh Li nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy chưa dỗ được Dư Trì, bỗng cô lóe lên một ý nghĩ, hớn hở mở ứng dụng giao hàng.
Nửa tiếng sau.
Ngoài phòng thuê, nhân viên giao hàng gõ cửa: “Chào quý khách, dịch vụ giao hàng của Meituan đây (3).”
(3)Ứng dụng giao hàng Meituan Dianping để đặt thức ăn, hiện tại có thể đặt vé máy bay, vé xem phim, khách sạn cùng nhiều tiện ích khác, là một trong những công ty Startup thành công ở Trung Quốc.
Nửa phút sau, Dư Trì nhận lấy túi giấy từ nhân viên giao hàng. Sau khi mở ra xem, cậu đen mặt nhắn Weixin cho Thịnh Li.
Dư Tiểu Trì: [Thịnh Li, chị hâm hả?]
Thịnh Li: [Nhận được kẹo rồi đúng không? Ăn nhiều kẹo vào nhé, phải ăn thì miệng mới ngọt được.]
Dư Tiểu Trì: [….]
Thịnh Li: [Dư Tiểu Trì, sáng mai tôi muốn ăn bánh trứng, chỗ lần trước cậu mua ngon hơn đầu bếp khách sạn làm nhiều.]
Dư Tiểu Trì: [Không ăn gì hết, sập tiệm rồi.]
Thịnh Li: […….]
***
Sáng hôm sau, Thịnh Li vừa ăn bánh trứng đầu bếp khách sạn làm vừa nói chuyện điện thoại với mẹ cô trong phòng nghỉ, mấy hôm nay cứ mải lên hot search với Lộ Tinh Vũ, bà Lục bồn chồn không yên, mới sáng tinh mơ đã gọi điện hỏi rõ ngọn nguồn: “LiLi à, chuyện con với Lộ Tinh Vũ là thế nào? Có thật con với cậu ta…”
“Mẹ, dừng dừng dừng!” Thịnh Li ngắt lời mẹ, “Mấy tin giải trí trên mạng về chuyện tình cảm của con, bố mẹ xem xong thì đừng nghĩ ngợi lung tung, mắt của con nào có kém vậy chứ.”
Bà Lục vẫn chưa yên lòng: “Cái giới giải trí hỗn loạn này, đừng có học theo thói hư tật xấu của người khác nha con…”
Từ lúc đặt chân vào giới giải trí cô đã nghe mòn tai những lời này. Tai cô lùng bùng, nhanh trí thoái lui: “Vâng ạ con biết rồi, con nhất định sẽ nghiêm cẩn giữ mình. Bây giờ con vẫn còn độc thân, khi nào có bạn trai con sẽ dẫn cậu ấy về cho bố mẹ ngắm đầu tiên, được chưa nào?”
“Đừng vờ vịt với mẹ đấy, chẳng phải mẹ muốn tốt cho con sao?” Bà Lục khẽ hừ một tiếng, “Cuối tuần bố mẹ đến thăm con nhé.”
Bố mẹ Thịnh Li chưa về hưu và là quản lý cấp cao của một doanh nghiệp nhỏ. Năm cô mười mấy tuổi đã bắt đầu đóng phim, lúc ấy tuổi đời còn trẻ, bố mẹ không yên tâm về cô, hễ có thời gian sẽ đến đoàn phim thăm cô.
Ba năm trở lại đây thì hiếm hẳn, thỉnh thoảng hứng lên mới đến thăm cô một lần.
“Hiện tại tiến độ quay phim gấp rút, bố mẹ tới con cũng không có thời gian ở cùng, hơn nữa bây giờ thời tiết nóng bức, đến đây chi cho cực ạ, ở nhà nghỉ ngơi hưởng máy lạnh cho thoải mái.” Thịnh Li dừng lại cắn miếng bánh trứng rồi nói tiếp, “Đợi quay xong bộ phim này con được nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đến lúc đó sẽ về nhà thăm bố mẹ, được không ạ?”
Bà Lục chỉ đành đồng ý.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thịnh Li cúp điện thoại, vừa quay đầu lại đã trông thấy Viên Viên ôm một chiếc túi giấy đi vào, cô ngờ ngợ: “Gì đây em?”
Viên Viên hoang mang, nói nhỏ: “Vừa nãy Dư Trì đưa em đó.”
Cô mở túi giấy, bên trong là một bọc kẹo to tướng. Ơ, đây là đồ tối qua cô đặt trên Meituan còn gì?
Thịnh Li: “……”
Viên Viên nói: “Dư Trì bảo cậu ấy không thích ăn đồ ngọt, sợ sâu răng.”
Thịnh Li thoắt cái muốn sang chấn tâm lý, hỏi vội: “Cậu ấy đến hồi nào?”
Lúc chị nói “Bây giờ con vẫn còn độc thân” ấy…
“…”
Thịnh Li cảm thấy dạo này mình xui kinh khủng, rõ ràng cô có làm gì đâu. Một Thịnh Bạch Tuyết trắng phau phau, được yêu đương hẹn hò vốn đã chẳng dễ gì, nhưng chẳng hiểu sao dòng đời cứ xô đẩy vào hoàn cảnh éo le. Cô ngẫm nghĩ, chớp chớp mắt: “Viên Viên của chị, em nói xem…”
Viên Viên lật đật chắp hai tay năn nỉ cô: “LiLi em lạy chị, chị có thể nghỉ chân mấy ngày không? Tối qua vừa lên hot search, lỡ như có người theo dõi chị thì phải làm sao? Hơn nữa Trình Tư Khởi vừa tiến vào đoàn phim, tối qua chị Dung còn gọi điện tới nhắc nhở em, bảo em phải trông chừng chị kĩ vào.”
Thịnh Li: “….”
Cô thở hắt ra một hơi, cũng tự biết khoảng thời gian này mình không nên càn rỡ. Cô ngắt nhẹ khuôn mặt Viên Viên, “Được rồi chị biết mà, vất vả cho em rồi.”
Thịnh Li lấy hai viên kẹo trong túi giấy, sau đó đi hoá trang.
Hôm nay cảnh quay của cô rất nhiều, phải quay từ sáng tới tối.
Cũng rất háo hức chờ mong cảnh đối diễn giữa cô và Dư Trì, đây cũng là lần đầu tiên hai người trực tiếp có cảnh diễn chung với nhau.
Tình cảm giữa Ngũ Vương Gia Hoắc Đình Diễn và Vân Lan Sinh ngày một sâu đậm, không chỉ chuyện tình trường được thuận buồm xuôi gió, ngay cả Hoàng đế cũng ngày càng thiên vị anh ta, trong lòng Tứ Vương Gia rất nôn nóng, nhân lúc Hoắc Đình Diễn rời khỏi kinh thành để giải quyết chính sự, hắn bèn ra lệnh Dương Lăng Phong bắt cóc Vân Lan Sinh nhằm uy hiếp Hoắc Đình Diễn.
Dương Lăng Phong cật lực phản đối, nếu Vân Lan Sinh bị bắt làm con tin, hậu quả rất khó lường, ngay cả mạng sống cũng khó giữ được. Nhưng cậu không thể không tuân theo mệnh lệnh, chỉ đành cắn răng đáp ứng. Dương Lăng Phong đã lên kế hoạch cho việc bắt cóc, thậm chí sau khi Vân Lan Sinh chịu hành hạ tra tấn, cậu lại trù tính thêm một kế hoạch cứu người để giải cứu Vân Lan Sinh.
Về sau, Vân Lan Sinh bắt đầu chuỗi ngày bị Dương Lăng Phong giấu đi.
***
Cảnh quay tối nay chính là cảnh Thịnh Li chịu nhục hình, Dương Lăng Phong giải cứu rồi giấu cô đi.
Đây là một cảnh quay dài.
Nếu như quá trình quay phim không suôn sẻ, tối mai lại phải quay tiếp.
Sáu giờ tối, Thịnh Li bắt đầu hoá trang cho phân cảnh chịu nhục hình, bởi vì quá trình chịu nhục hình mỗi cảnh mỗi khác nên việc hóa trang cũng phải thực hiện từng lớp một, tô dặm từng chút cho phù hợp. Khi bước ra từ phòng hóa trang, đạo diễn Lưu bắt đầu phân tích cảnh quay cho Thịnh Li, Dư Trì và diễn viên đóng vai Tứ Vương Gia.
Đạo diễn Lưu giảng giải: “Lời thoại của Dư Trì trong cảnh này không nhiều, cậu phụ trách đánh Thịnh Li, nhưng cậu ái mộ cô ấy nên không nỡ ra tay tàn độc, nhưng cũng không thể không xuống tay. Bởi vì Tứ Vương Gia là một kẻ điên, nếu cậu không nhẫn tâm ra tay thì hắn ta sẽ sinh nghi rồi sai kẻ khác xuống tay, mà kẻ khác xuống tay sẽ không phân nặng nhẹ, do đó lúc này cậu phải kiểm soát lực độ trên tay mình, phải đánh sao cho dã man, còn phải khéo léo căn chỉnh, vừa phải bộc lộ biểu cảm tuần tự từng bước một nương theo mức độ chịu hành hạ của Thịnh Li.”
Dư Trì rủ mắt lắng nghe, khẽ đáp: “Vâng.”
Đạo diễn Lưu nhìn sang Thịnh Li, nói: “Xuyên suốt cảnh quay này cháu phải chịu ngược đãi, lát nữa tiến hành quay cháu có thể phải chịu những cú đánh thật, không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao ạ, cứ tiến hành như thường.” Thịnh Li nghiêm túc gật đầu, cảnh ngược đãi cô đã đóng vài lần, mấy cảnh này nếu không xuống tay thật nhìn sẽ rất giả trân, cô cũng không muốn sau khi phát sóng mình bị mỉa mai trên hotsearch vì đạo cụ thiếu chân thật, chỉ chú ý hình tượng mà không chú trọng diễn xuất.
Đạo diễn Lưu hài lòng gật đầu, lại nhìn sang Dư Trì: “Lát nữa qua diễn thử trước, xem nên đánh thế nào cho hợp.”
Dư Trì nhíu mày cực khẽ: “Vâng.”
Đạo diễn Lưu xoay đầu phân phó: “Tổ đạo cụ bố trí đạo cụ tươm tất đi, chuẩn bị quay nhé.”
Mười phút sau, cảnh quay bắt đầu.
“Không được, Dư Trì lực tay cậu quá nhẹ, mạnh lên chút nữa.”
“Được ạ.”
“Không được, thu tay về quá nhanh, trông rất giả.”
“Vâng, cháu thử lại lần nữa.”
“Vẫn không được, lại lần nữa.”
“Vâng…”
***
Quả thật cảnh quay này tốn không ít thời gian, Thịnh Li có thể cảm nhận Dư Trì không nỡ xuống tay với cô, cô nhịn không được phải túm lấy góc áo cậu, cười ngọt: “Dư Trì, cứ đánh đi, chị cam đoan sẽ không ghi thù, sẽ không diss cậu trong vòng bạn bè đâu.”
Vẻ mặt Dư Trì bất lực nhẹ, cậu khẽ nhíu mày, phân cảnh này cũng không biết là ai đang giày vò ai.
Quần chúng cười haha, đạo diễn Lưu thế mà không mắng người, còn rất thấu tình đạt lý: “Đàn ông bình thường đều không xuống tay nổi, cảnh quay hành hạ diễn viên nữ xinh đẹp là cảnh khó quay nhất. Hơn nữa tuổi cậu còn nhỏ và mới tiến vào giới, Thịnh Li là tiền bối của cậu lại đang nổi tiếng, người mới như cậu sao dám xuống tay được, cậu không lúng túng tay chân đã tốt lắm rồi.”
Nhân lúc không ai chú ý, máy quay không lia tới góc này, Thịnh Li lặng lẽ móc nhẹ lòng bàn tay cậu.
Dư Trì hạ mi mắt nhìn cô.
Thịnh Li híp mắt cười với cậu: “Cứ đánh đi, nếu mà đánh đau thật, cùng lắm cậu… mua thuốc cho chị vậy.”
Thế là quần chúng lại được một trận cười vang.
Chỉ có vẻ mặt Dư Trì nhìn cô không chút thay đổi, Thịnh Li càng cười ngọt ngào hơn, chẳng ai hay biết tình huống lúc này, chỉ mỗi hai người họ hiểu. Loại cảm giác mập mờ giữa chốn đông người ấy khiến người ta ngứa ngáy tâm can, rất muốn dừng lại nhưng lại không tài nào dừng được.
Điều lý tưởng nhất khi quay một cảnh quay dài đó là có thể quay mượt mà từ đầu đến cuối, bởi vì hôm sau quay tiếp sẽ rất khó có được cảm giác như ngày đầu, cũng không thể đảm bảo lớp trang điểm và trang phục đồng nhất với hôm qua, rất dễ xảy ra sơ xuất.
Vì vậy, phân cảnh này được quay liên tục từ tám giờ tối đến tận hơn ba giờ sáng hôm sau mới kết thúc.
Cuối cảnh quay, Dương Lăng Phong ôm Vân Lan Sinh bị thương tiến vào căn nhà cậu đã chuẩn bị trước, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, bàn tay mơn man khuôn mặt trắng nhợt không chút huyết sắc ấy, đau đáu ngắm nhìn khuôn mặt nàng, khóe miệng chậm rãi giương lên, cất giọng nỉ non như một người đang mang tâm bệnh: “Chị à, em đã tìm kiếm chị rất lâu rất lâu, chị có biết hay không? Khó khăn lắm mới tìm được chị, nhưng chẳng thể nói với chị một câu, không dám thừa nhận mình quen biết chị. Em giấu chị ở đây có được không? Giấu cả đời, không một ai cướp chị đi được, chỉ mỗi em ngắm chị. Chị nói xem, được hay không?”
Vân Lan Sinh không chút sức sống nằm im trên giường, chẳng nghe thấy một câu.
Nhưng Thịnh Li nghe thấy được, những câu thoại đó được Dư Trì truyền tải rất xuất thần, chỉ nghe mỗi chất giọng đã có thể cảm nhận được sự si mê trong tình yêu, và cả khát khao chiếm hữu cháy bỏng, khiến hàng mi của cô không kiểm soát được mà run rẩy.
Tựa như những lời này không phải là lời thoại trong phim.
Mà là những bí mật chôn sâu tận đáy lòng Dư Trì.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đạo diễn Lưu: “Qua!”
Thịnh Li mở mắt, đối diện với đôi mắt sâu lắng đen kịt của Dư Trì, cô bị khao khát chiếm hữu nơi đáy mắt còn chưa kịp thu lại của cậu làm khiếp sợ, cả người ngây ngẩn trong chốc lát.
Dư Trì đứng lên rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, chân thành và lễ phép lên tiếng cảm ơn: “Chị LiLi vất vả rồi.”
“Cậu cũng vất vả rồi.” Thịnh Li nhanh nhẹn bò dậy, sau khi nghĩ ngợi cô vén vạt váy móc trong túi ra hai viên kẹo, cười híp mắt đưa cậu một viên: “Diễn hay lắm, nào, chị mời cậu ăn kẹo nha.”
Dư Trì: “…..”
Cậu bình thản nhận lấy viên kẹo ấy, khóe miệng vểnh lên: “Cảm ơn chị.”
Hai người làm bộ làm tịch, kỳ thực đang không coi ai ra gì mà ve vãn nhau, Viên Viên đứng ngoài trường quay nhìn muốn rớt tim ra ngoài.
Đạo diễn Lưu xem lại cảnh quay, không tiếc lời khen: “Cảnh này Dư Trì diễn rất xuất sắc, cảm xúc cực kỳ phù hợp.” Ông lại xem thêm lần nữa, chợt nhíu mày, “Vừa nãy lông mi Thịnh Li làm sao mà run thế? Không được, phải quay bổ sung đoạn này.”
Thịnh Li: “……”
Rạng sáng bốn giờ, đoàn phim hoàn tất công việc.
***
Kể từ cảnh quay này, Vân Lan Sinh bị Dương Lăng Phong giấu trong gian nhà, bởi vì bị thương nên nàng không bỏ đi được, Dương Lăng Phong cũng tìm cách vây nhốt nàng ở đây và trải qua khoảng thời gian “Tuần trăng mật”. Tất nhiên, đây chỉ là ảo tưởng từ tận đáy lòng cậu, khi đối diện với Vân Lan Sinh đã khôi phục ý thức, Dương Lăng Phong vẫn chỉ là chàng thiếu niên năm đó được cô cứu giúp, cậu đành khắc chế bản thân, cư xử theo khuôn phép.
Tới thời điểm này, những cảnh diễn thân mật giữa Thịnh Li và Dư Trì ngày càng dày đặc.
Sau khi khắc phục từ cảnh đối diễn đầu tiên, những phân cảnh về sau hai người dần trở nên ăn ý, thậm chí còn có thể thừa cơ ngấm ngầm tán tỉnh nhau. Kiểu quan hệ mờ ám trong ngoài lẫn lộn này khiến Thịnh Li muốn ngừng mà không được, cho dù phải quay cảnh đêm liền tù tì mấy ngày cô cũng không cảm thấy vất vả.
Cô tâm sự với Chu Tư Noãn: “Thảo nào một mớ người nảy sinh tình cảm khi đóng phim, đoàn phim se duyên cho cặp này đến đôi khác, yêu đương trong đoàn phim xả stress hiệu nghiệm.”
Chu Tư Noãn cười cô: “Ủa, trước đây đóng phim có bao giờ nghe cậu nhắc tới chuyện đóng chung nên mới kết người ta đâu?”
“Vấn đề nằm ở mắt nhìn người thôi, nói như cậu nếu ai cũng lọt vào mắt mình thì mình khác gì Lộ Tinh Vũ?” Lòng Thịnh Li xao xuyến, bỗng hình bóng Dư Trì gợn lên trong tâm trí cô. Cậu chính là hình mẫu yêu thích của cô, sẽ khó biết bao nếu lại phải tìm thêm một người khiến cô mê đắm như vậy.
Chu Tư Noãn càng tò mò về Dư Trì, bắt đầu mè nheo với Thịnh Li: “Tháng tám mình quay phim xong nè, mình tới đoàn phim thăm cậu nha.”
Thịnh Li cười nham hiểm: “Đừng tới.”
Chu Tư Noãn: “Uầy, ai lại làm thế chứ, mình tuyệt đối tuyệt đối không chụp ảnh cũng không bép xép, chỉ đi dòm xíu thôi.”
Thịnh Li ngẫm ngợi, phim của hai người sắp phát sóng, nếu có thời gian gặp nhau rồi đăng bài Weibo cũng coi như là dịp để lăng xê, việc này có lợi cho rating bộ phim, cô không từ chối, “Đợi cậu quay phim xong rồi bàn tiếp.”
Ngày 20 tháng 7, Thịnh Li và Viên Viên rời đoàn phim ba ngày để tham gia ghi hình cho một chương trình.
Hôm ghi hình, vừa hay Lộ Tinh Vũ cũng chụp hình quảng cáo cho sản phẩm mới của một thương hiệu quốc tế lớn, khó khăn lắm Dung Hoa mới đàm phán được hợp đồng này, hiển nhiên chị rất xem trọng. Vì vậy, hôm ghi hình cho trương trình chỉ có stylist, thợ trang điểm và trợ lý ở cạnh Thịnh Li.
Ghi hình đến hơn mười một giờ khuya, Thịnh Li từ chối lời mời tham gia tiệc liên hoan, chuẩn bị về nghỉ ngơi sớm nhưng lại tình cờ chạm mặt Hoàng Bách Nham ở cửa phòng hoá trang. Hoàng Bách Nham đang dẫn theo nghệ sĩ nhà mình tham gia ghi hình tiết mục, trong tay Hoàng Bách Nham có hai nam nghệ sĩ rất trẻ.
Một người trong đó chính là Phong Húc lái xe gây tai nạn trong tình trạng xay xỉn để rồi vụt mất vai Dương Lăng Phong.
Hoàng Bách Nham từng dẫn dắt một nghệ sĩ nổi tiếng nhưng đã giải ước sau khi hết hạn hợp đồng, nếu Phong Húc không lái xe gây tai nạn, cũng chưa hẳn về sau cậu ta sẽ nổi đình đám.
Chỉ có thể nói, con người có số phận của riêng mình.
Nguyên nhân Hoàng Bách Nham tìm gặp Thịnh Li rất đơn giản, thời hạn hợp đồng còn lại giữa Dung Hoa và Thịnh Li chỉ còn chưa đầy một năm, có không ít công ty chủ quản và người đại diện liên hệ với cô, chính sách đãi ngộ rất hậu hĩnh. Chỉ là Thịnh Li và Dung Hoa đã hợp tác nhiều năm, trong công việc cũng rất ăn ý, ít nhiều gì vẫn lưu luyến về mặt tình cảm, nếu bỏ qua việc chị thiên vị Lộ Tinh Vũ, quả thật Dung Hoa không hề đối xử tệ với cô. Vả lại con đường phát triển sự nghiệp của cô và Lộ Tinh Vũ không giống nhau, giữa hai người không tồn tại vấn đề tranh giành tài nguyên.
Bàn về thủ đoạn và thực lực, hầu như trước mắt chẳng có ai thích hợp hơn Dung Hoa.
Song, Thịnh Li cũng không thẳng thừng từ chối Hoàng Bách Nham, cô thử thăm dò vài câu: “Hoàng ca, anh có dẫn dắt người mới không?”
Hoàng Bách Nham bất ngờ trước câu hỏi của cô, chỉ đành cười trừ đáp: “Đây là cách từ chối mới đấy à?”
Thịnh Li híp mắt cười: “Cũng không phải vậy, chỉ muốn hỏi anh thử thôi.”
Hoàng Bách Nhanh ngờ vực đáp: “Em muốn tiến cử người mới cho anh à?”
Thịnh Li mỉm cười: “Là một người mới rất có tiềm năng, có lẽ anh cũng biết nhưng chưa gặp.”
Dù gì Hoàng Bách Nham cũng là người trong ngành, hơn nữa còn là người đại diện của Phong Húc, anh ta biết vai Dương Lăng Phong được thay thế bởi một newbie, chỉ có điều anh không tìm hiểu cụ thể, chỉ cho rằng người đó là nhân vật mới được giới tư bản nhét vào, anh hỏi: “Lẽ nào là diễn viên mới đảm nhận vai Dương Lăng Phong?”
Chuyện Phong Húc uống rượu xay xỉn lái xe gây tai nạn và làm bị thương người khác gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, sợ rằng trong vòng hai ba năm tới, cho dù bộ phận quan hệ công chúng có dốc sức xây dựng hình ảnh lại đi nữa cũng phải kín kẽ và khiêm tốn, khả năng hot trở lại gần như bằng không.
Thịnh Li mở hình Dư Trì trong điện thoại, đặt trước mặt Hoàng Bách Nham, kiên định nói: “Anh là người đại diện, nâng đỡ người mới thế nào anh thành thạo hơn em, một khi Giang Sơn quyển lên sóng, cậu ấy chắc chắn sẽ trở thành cái tên được săn đón, con đường phát triển sau này cũng không mấy trắc trở.”
Hai mắt Hoàng Bách Nham lấp lánh, rõ ràng đã bị sốc trước tấm hình của Dư Trì, ánh mắt anh ta chuyển từ màn hình sang gương mặt Thịnh Li, cười rạng rỡ: “Đứa trẻ này là họ hàng thân thích của em hả?”
Thịnh Li biết anh ta đã ngắm trúng Dư Trì, cô khéo léo kể sơ lược về hoàn cảnh của Dư Trì, bày tỏ bản thân cô cảm thấy đáng tiếc cho một chàng trai vừa tài hoa vừa có thiên phú lại bị chôn vùi ở một công ty nhỏ, cô không kìm được lòng mình: “Đúng lúc anh đến tìm nên em tiện đề cập, có ký hay không là quyết định của anh.”
Hoàng Bách Nham lưỡng lự: “Nhưng cậu ấy còn sáu năm hợp đồng, tiền giải ước không phải là một con số nhỏ.”
Thịnh Li không nói thêm gì về Dư Trì, chỉ nói: “Vấn đề này chẳng có gì to tát, trước tiên anh cứ suy nghĩ xem có ký hay không.”
***
Sẩm tối hôm sau, Thịnh Li quay lại thành phố điện ảnh Tùng Sơn, lúc lão Lưu dừng xe thì nhận một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy ông phấn khởi ngời ngợi. Thịnh Li nghe nhắc tới giấy báo nhập học mới sực nhớ năm nay con gái chú ấy cũng thi đại học.
Đã gửi giấy báo nhập học rồi sao?
Cô vừa đi vào thang máy vừa nhắn Weixin với Dư Trì.
Thịnh Li: [Giấy báo nhập học của cậu đâu? Gửi qua cho chị xem nào!]
Một lúc sau.
Cô nhận được một tấm hình.
Thịnh Li nhìn chằm chằm rồi lú luôn, vội nhắn lại: [Sao lại là Bắc Đại?]
Dư Tiểu Trì: [Vì tôi điền nguyện vọng Bắc Đại, chỉ cảm thấy Bắc Đại không bằng Thanh Hoa hửm?]
Thịnh Li: [……]
Nghe câu này thấy ngứa đòn ghê.
Không phải không vui, mà là bất ngờ. Có thể nói Thịnh Li đã nghĩ trăm phương nghìn kế mới dỗ được cậu tham gia thử vai, cô vô cùng chắc chắn Dư Trì rất đam mê diễn xuất, cũng thông suốt rằng cho dù Dư Trì không đóng phim, cứ tuỳ ý học đại một chuyên ngành hot thì cậu cũng sẽ làm tốt thôi.
Chỉ là cô không ngờ cậu tiếp nhận một cách thản nhiên đến vậy.
Thịnh Li: [Đương nhiên không phải rồi, anh Trì cừ lắm luôn.]
Thịnh Li: [Cậu đang ở đâu? Ở đoàn phim hả?]
Bảy giờ tối, sắc trời chớm tờ mờ. Căn phòng thuê vẫn chưa lên đèn, ánh sáng mông lung bên ngoài len lỏi vào ô cửa sổ nhỏ. Dư Trì thư thả ngả người trên sofa, trên bàn trà đặt giấy báo nhập học. Cậu vẫn chưa ký tên, cúi đầu gửi đi một tin nhắn thoại: [Ở nhà, hôm nay xin đạo diễn nghỉ phép để đến trường nhận giấy báo nhập học, vừa về tới không lâu.]
Tin nhắn Weixin của cậu rất nhiều, có lời chúc từ thầy cô và bạn bè.
Có cả tin nhắn của Dư Mạn Kỳ, cậu bấm vào xem rồi cười mỉa, hiếm khi thấy bà còn quan tâm cậu sẽ học trường đại học nào, đương nhiên không loại trừ khả năng bà cảm thấy cậu không vào Bắc Ảnh là một chuyện đáng tiếc.
Dư Trì thẳng thừng ngó lơ tin nhắn của bà.
Màn hình lại nhảy ra một tin nhắn mới.
Thịnh Li: [Tối nay chị đến tìm cậu.]
***
Mười một giờ khuya, Thịnh Li khoác áo bóng chày của Dư Trì, đội mũ và mang khẩu trang đạp xe thẳng tiến vào tiểu khu.
Leo tới lầu mười, cô dựa vào cửa thở hồng hộc, sau đó mới khẽ gõ cửa.
Nếu Dư Trì dám bắt cô trao đổi ám hiệu.
Sau khi vào cô sẽ….
“Ám hiệu.”
Cô hít sâu một hơi, tươi cười hỏi: “Dư Trì, cậu không dám cho tôi vào hả?”
Không đợi cậu trả lời, cô lập tức phối hợp kêu: “Chít chít chít chít chít.”
Có khá nhiều muỗi, đôi chân của cô để hở ra ngoài, chỉ mới đứng một lát đã dụ hết đám muỗi bay lại đây. Cô hoảng hồn giậm chân vài cái liên tục. Dư Trì đứng sau cửa hạ mi mắt mở cửa ra, Thịnh Li ngẩng đầu, ánh mắt cả hai va vào nhau, bầu không khí ám muội bủa vây lấy hai người trong chớp mắt.
Thịnh Li cúi đầu đi vào, liếc nhìn đôi dép lê nữ phía sau cánh cửa, gương mặt cô thoáng chốc ửng hồng, nhịp tim vang lên từng tiếng bịch bịch bịch rộn rã, tựa như đang có một vạn con nai con hung hăng giẫm đạp trong lồng ngực.
Cô không ngờ cậu lại vâng lời đến vậy, thế mà lại đi mua thật.
Đằng sau, người đàn ông trung niên phòng đối diện xướng to: “Chậc, bạn gái của cậu đẹp trai nhà hàng xóm lại đến chít chít chít rồi, ai không biết còn tưởng là con chuột không đấy.”
Cách âm của căn phòng cũ không tốt, hơn nữa cửa vẫn chưa đóng, tiếng nói từ phòng đối diện vọng tới rõ mồn một.
Thịnh Li: “……”
Dư Trì: “…….”
Dư Trì cúi đầu cười không thành tiếng, ôm vai kéo cô đến cạnh rồi đóng cửa lại.
Tựa vào lòng cậu, Thịnh Li ngửi thấy mùi hương thanh mát sạch sẽ, còn xen lẫn cả mùi sữa tắm nhàn nhạt, mùi hương giống hệt lần cậu đến khách sạn tìm cô. Cô dụi dụi ngực cậu, miệng lưỡi khô khốc mè nheo: “Chị muốn uống nước.”
Dư Trì khựng lại giây lát rồi buông cô ra đi vào bếp rót nước.
Thịnh Li cởi áo khoác bóng chày trên người xuống, bên trong là chiếc đầm liền lệch vai màu trắng, cô vừa ôm áo khoác vừa thay dép lê. Vừa ngước lên, Dư Trì đã bước ra từ phòng bếp, cậu đưa cốc thuỷ tinh cho cô: “Nước ấm.”
Thịnh Li đón lấy cốc nước, lúc gục đầu uống nước nhịp tim vẫn đập rộn ràng như cũ, cô quét mắt về phía Dư Trì, so với cô xem ra cậu nhóc này vẫn còn điềm tĩnh chán. Hừm, không chịu đâu, ngay từ đầu cô đã ra chiều mình là một người sành sỏi lão luyện, cô không muốn lép vế ở giây phút cuối cùng.
Chẳng mấy đã uống xong, uống xong rồi đặt ly nước lên kệ tủ.
Cạch———
Nhịp tim hai người đồng thời nhảy vọt.
Thịnh Li ôm eo Dư Trì, ngẩng đầu nhìn cậu, nụ cười đong đầy đôi mắt: “Dư Trì, có thể ôm kiểu công chúa giống lần trước nữa không?” Cô tì cằm trên ngực cậu, khuôn mặt hơi ửng hồng, nhưng vẫn thỏ thẻ bổ sung một câu: “Phải kịch liệt hơn lần trước cho chị.”
Dư Trì nhìn cô không rời, rõ ràng hơi thở đã gấp gáp hơn bình thường, Thịnh Li im lặng choàng tay qua cổ cậu.
Tựa như lặp lại kịch bản lần trước, nhưng lần này không giống, lần trước tất cả đều là giả, lần này cả hai đều thật sự nghiêm túc và có chuẩn bị trước khi tới. Thịnh Li cảm thấy tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa thoáng ngẩn ngơ cả người đã bị nhấc bổng lên.
Thịnh Li cảm nhận rõ cú ngã lần này càng mạnh hơn, nhưng Dư Trì đã bao bọc lấy đầu cô, vậy nên lúc ngã xuống cô không cảm thấy đau, nhưng càng mờ ám hơn so với lần trước, cô căng thẳng ngước nhìn người bên trên, nhịp thở lên xuống dồn dập.
Con ngươi đen nhánh sâu thẳm của Dư Trì khoá chặt lấy cô, giọng nói trầm khàn vang lên: “Chị nghĩ kỹ chưa? Nơi đây rất tồi tàn rất cũ kỹ, nếu như không phải vì em, cả đời này chị cũng không phải ở trong căn phòng này, chị không cảm thấy thiệt thòi sao?”
Ánh mắt cả hai đan cài vào nhau, như có một luồng điện chạy qua, Thịnh Li gần như không thể chống đỡ nổi sự khẩn trương và kích thích xa lạ này, chỉ vừa nghe thấy giọng nói cậu cả người đã mềm rủ. Cô nằm đó, để lộ xương quai xanh trắng trẻo đẹp đẽ, mái tóc đen dài mềm mại xõa tung trên tấm ga giường xám, đôi mắt ướt át nhìn cậu. Mãi một lúc sau, cô choàng tay qua cổ cậu, ngẩng đầu hôn lên môi cậu, cất giọng dịu dàng: “Đương nhiên không thiệt thòi, chỉ cần sau này khi nghĩ đến chị, nhớ rằng chị là người đã đồng cam cộng khổ cùng em, em sẽ đối xử tốt với chị gấp trăm lần, vạn lần.”
“Hơn nữa, với tính cách của em, có lẽ sẽ mãi mãi khắc ghi chị.”
“Dư Tiểu Trì ơi, chị hời to rồi.”
Ánh đèn bàn vàng nhạt dịu êm soi rọi khắp căn phòng nhỏ, căn phòng cũ có điều hoà nhưng có lẽ đã khá lâu đời, tiếng máy móc vận hành kêu ro ro nhưng lại chẳng cảm nhận được bao nhiêu hơi mát. Không khí nóng ẩm bao trùm, Thịnh Li chạm vào cơ bắp săn chắc của Dư Trì, lòng bàn tay bị mồ hôi thấm ướt, rõ ràng đã được ôm rất chặt nhưng vẫn không cảm thấy chút mảy may an toàn. Dáng người Dư Trì thật sự quyến rũ chết người, nhưng động tác lại không mấy dịu dàng. Trong thâm tâm cô thú nhận rằng mình sợ, nhưng lại không muốn chính miệng thừa nhận, hậu quả của việc tỏ ra vênh váo đắc ý rồi bị lật xe thật sự vô cùng nghiêm trọng.
Có một khoảnh khắc, Dư Trì cụp mắt nhìn cô một cách khó tin, hoàn toàn khác xa với vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt thường ngày, đáy mắt cậu lúc này vằn tia đỏ, yết hầu nhấp nhô lên xuống. Nụ hôn của cậu rơi trên những giọt lệ vương nơi khóe mắt cô, rồi lại mơn man xuống môi cô cọ xát và gặm nhấm, rõ ràng người đau là cô, nhưng dường như cậu còn uất ức hơn cả cô, mải miết nỉ non bên khoé môi cô: “Chị à, chị lại lừa em, em cũng đau.”
“Từ trước đến nay chị vẫn luôn lừa em, em là mối tình đầu của chị phải không?”
“Chị trả lời em đi.”
“Đừng lừa em.”
“Về sau không cho phép lừa em nữa, có được không chị?”
Thịnh Li ôm cậu, tất thảy động tĩnh vang lên vô cùng rõ ràng và kích thích giữa màn đêm tĩnh mịch. Bản giao hưởng mở đầu bằng tiếng ván gỗ kẽo kẹt, cô không nhịn được mà nghiêng đầu cắn lên bả vai của cậu.
Giỏi nhỉ, chiếm đoạt người ta chán chê rồi còn bày đặt ra vẻ.
Còn hỏi nữa thì cắn phát chết luôn.
Rèm cửa trong phòng khép chặt, ánh sáng lờ mờ, trên tủ đầu giường đặt hai chiếc điện thoại, chuông báo thức của cả hai gần như vang lên cùng lúc.
Dư Trì mở mắt với tay tắt hết báo thức.
Lướt mắt nhìn màn hình, bây giờ là năm giờ sáng.
Hơn một tiếng trước, Thịnh Li gắng gượng chút hơi sức cuối cùng, cô muốn nhân lúc mọi người trong đoàn phim còn chưa thức giấc sẽ trở về lúc năm rưỡi sáng.
Dư Trì nương theo ánh sáng màn hình yếu ớt cúi đầu ngắm nhìn người con gái trong lòng. Gò má cô ửng hồng, lông mi còn ươn ướt, mí mắt sưng nhẹ cuộn người rúc trong lòng cậu, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, dường như cực kỳ khó chịu vì bị người khác quấy rầy giấc ngủ.
Cậu lần lữa chốc lát, không nỡ đánh thức cô.
Weixin có tới mười mấy tin nhắn chưa đọc, cậu nhấn vào xem, toàn là Viên Viên gửi.
Từ mười hai giờ đêm tới tận hai giờ sáng mới dứt.
Sau đó không gửi tin nào nữa.
Tin nhắn cuối cùng.
Viên Viên: [Anh, anh rể ui, em sợ bị người ta bắt gặp, sáng mai anh có thể đưa LiLi về sớm sớm được không? Nếu cần người làm yểm hộ thì gọi em lúc nào cũng được, năn nỉ năn nỉ năn nỉ á! [icon tủi thân].]
Dư Trì: “…..”