Đêm Sương

Chương 36



Giáng Sinh năm nay, Nam Gia mừng lễ ở nhà Trần Điền Điền. Nhà cô ấy không lớn, nên không mời quá nhiều người.

Diệp Tiển không đến, ở chỗ anh cũng tự tổ chức riêng.

Hiện giờ Diệp Tiển ngày càng quen được nhiều người có cùng chung chí hướng làm nhạc, lại có công ty âm nhạc lớn hơn tiếp xúc với anh, định đầu tư vào studio của anh. Sau này bất kể là phát triển theo hướng nào thì vẫn đều được.

Cả bữa tiệc Giáng Sinh hầu như do một tay Bành Trạch làm, đám bạn trêu đùa Bành Trạch tốt nghiệp học viện “nam đức”, toàn tâm ủng hộ sự nghiệp của vợ tương lai, còn nhất mực chung thủy.

Trần Điền Điền bảo họ đừng khen nhiều, nghe như đang rào trước đón sau, ngộ nhỡ một ngày nào đó có người nɠɵạı ŧìиɧ, người bị vả mặt vẫn là cô nàng.

Nam Gia đi vào bếp lấy cốc, vừa hay bắt gặp Bành Trạch kéo Trần Điền Điền ra một góc thì thầm: “Anh thỏa mãn một mình em đã mệt chết rồi, còn nɠɵạı ŧìиɧ cái…”

Trần Điền Điền vội bịt miệng anh ta lại, nháy nháy mắt.

Bành Trạch quay đầu lại.

Nam Gia cực kỳ xấu hổ, vội cười gượng, “Không, không thấy gì hết, hai người tiếp tục đi…”

Cô cầm cốc lẩn nhanh ra ngoài.

Ăn xong, Trần Điền Điền bật máy chiếu ngoài phòng khách, mở bừa một bộ phim ra.

Nam Gia ôm gối, thu mình vào một góc sofa. Trần Điền Điền ngồi xuống cạnh cô, cô liền ngả luôn lên vai cô nàng.

Trần Điền Điền cúi đầu nhìn cô, “Có ổn không?”

“Không sao lâu rồi.”

Một tháng qua, Nam Gia luôn trong trạng thái thẫn thờ, hơi giống với khi quay xong một bộ phim, cảm giác trống rỗng, không có gì làm, âm nhạc, điện ảnh, du lịch… chẳng còn hứng thú với cái gì nữa.

Cũng may dạo trước Nghiêm Mân Quân có gọi điện tới hỏi thăm cô, xem đã thoát được khỏi cảm xúc trong phim chưa.

Nam Gia cười bảo, đạo diễn Nghiêm còn chịu trách nhiệm đến cả lúc quay xong phim cơ à!

Nghiêm Mân Quân nói, cách quay phim của bà ấy hơi cực đoan, trước kia có người đóng phim của bà xong bị ảnh hưởng tâm lý nặng nề, từ đó về sau, bà rất để tâm đến việc “hỏi thăm” diễn viên.

Nghiêm Mân Quân bảo Nam Gia nếu không có việc gì thì đến chỗ bà một chuyến. Có một công ty xuất bản mời bà soạn một cuốn sách ghi chép lại quá trình làm phim, bà nhờ Nam Gia đến giúp bà biên tập.

Suốt hai ba tuần liền, Nam Gia đều làm ở chỗ Nghiêm Mân Quân, hỗ trợ scan ảnh phim, kiểm tra xem chú thích đã đúng với ảnh chưa… Chỉ là những công việc tay chân đơn giản, không cần động não, nhưng cũng có tác dụng thư giãn rất tốt.

Dần dần đã khôi phục lại được trạng thái bình thường.

Trần Điền Điền hỏi: “Sau này liệu công việc của cậu có bị ảnh hưởng không?”

“Chị Quan hoạch định cho mình đi đường dài, cho nên mấy cái như show giải trí hay livestream đều không nhận, chỉ thỉnh thoảng chụp ảnh tạp chí hoặc quảng cáo thôi. Dù sao lúc không quay phim thì khá là rảnh… Dạo này đang rảnh, mình cũng không biết đây là kế hoạch của chị Quan, hay là mọi công việc đều dừng lại rồi.”

“Mình lại cảm thấy Châu Liêm Nguyệt không phải người hẹp hòi đâu.”, lúc nhắc đến cái tên này, Trần Điền Điền liếc Nam Gia một cái, xác nhận cô không tỏ thái độ gì mới dám nói tiếp.

Nam Gia lại nói: “Đây là hai chuyện khác nhau. Chắc chắn anh ấy sẽ không phong sát mình, về chuyện này, mình dám chắc chắn hơn bất cứ ai… Nhưng nếu bọn mình đã kết thúc rồi, anh ấy cũng không cần thiết phải tiếp tục đầu tư cho mình nữa.”

Trần Điền Điền nhìn cô, “Sao cậu lại dám chắc?”

“Mình…”, Nam Gia ngẩn người, câu nói ấy cô thốt ra hoàn toàn theo bản năng.

Trần Điền Điền không gặng hỏi nữa, “Thế sau này cậu có kế hoạch gì?”

“Chắc chắn người đại diện sẽ tìm mình để bàn về chuyện này, mình đang đợi chị ấy gọi, khả năng cao nhất có lẽ là muốn hủy hợp đồng với mình, mình đoán thế. Đợi sau này bộ phim của Hà Nột lên sóng, cơ hội sẽ tự tìm đến mình thôi.”, Nam Gia đùa, “Tệ nhất là, mình về lại đoàn kịch làm nữ chính cho cậu nhé?”

“Về đoàn kịch là lựa chọn tệ nhất? Câu này mình không thích nghe đâu. Cậu có biết không, rạp hát to nhất Bắc Thành đang tiếp xúc với đoàn kịch, mời bọn mình đến diễn “Yên Chi Hải Triều” trong ba tháng liền đấy.”

“Thật không?”

“Tám chín mươi phần trăm.”

Nam Gia cười bảo: “Thế thì sau này phải ôm đùi cô Trần rồi.”

Tán gẫu đến đây, điện thoại của Nam Gia bỗng đổ chuông.

Cô cầm điện thoại từ mặt bàn lên nhìn, bất ngờ là Châu Hy gọi tới. Do dự một lát, cô đứng dậy đi ra ban công rồi mới bắt máy.

Giọng Châu Hy mang theo cả ý cười vui vẻ: “Gia Gia, Giáng Sinh vui vẻ.”

“Giáng Sinh vui vẻ.”

Châu Hy nói: “Do dự mãi mới dám gọi cho chị… Làm phiền chị rồi phải không?”

Giọng cô ấy nghe cực kỳ dè dặt, Nam Gia cảm thấy không đành lòng, cô cười một tiếng rồi nói: “Không phiền, dù sao cũng chỉ đang nói chuyện phiếm với bạn thôi… Có chuyện gì không, Hy Hy?”

“Không có gì… Chị biết là em không dùng Wechat mà, nếu không gửi một tin nhắn là được rồi. Gọi điện thoại vẫn trịnh trọng quá.”

Nam Gia nói: “Không sao thật mà. Dạo này có khỏe không?”

“Khỏe lắm… Chẳng có gì thay đổi cả. Gia Gia, còn chị?”

“Đang nghỉ ngơi, cũng khá ổn.”

Hình như bên kia thật sự không biết nên nói gì nữa, trầm mặc một lúc lâu, cô ấy mới cười bảo: “Chắc đây là lần cuối cùng gọi điện cho chị. Em cảm thấy… vẫn nên chính thức nói với chị một tiếng thì ổn hơn, em thích chuyện gì cũng phải có đầu có đuôi.”

Nam Gia nói: “… Ừ. Sao cũng được.”

Lại sau một thoáng trầm mặc, Châu Hy nói: “Vậy bye bye nhé. Nghỉ lễ vui vẻ.”

“Nghỉ lễ vui vẻ.”

“Gia Gia, chị cúp máy đi.”

Cúp điện thoại, Nam Gia chống hai tay lên lan can, ngẩng đầu nhìn, giữa bầu trời đặc một màu xanh đen u tối, có một mảnh trăng khuyết lạnh lẽo cô đơn.

Cô chậm rãi thở dài một hơi.

***

Sau khi kết thúc cuộc gọi được bật loa ngoài, Châu Hy cất điện thoại, mãi một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì.

Mà người ngồi đối diện cô, còn trầm mặc hơn nhiều.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Châu Hy gần như cho rằng anh không tồn tại.

Cô cố chịu đựng mùi thuốc lá quẩn đến từ giữa hai ngón tay anh, bởi cô có thể cảm nhận được tinh thần Châu Liêm Nguyệt cực kỳ sa sút.

Châu Hy mở lời: “Tốt rồi, đành thế vậy, anh em mình cùng nhau cô đơn đến chết đi. Dù sao cũng chẳng có gì tệ hơn được nữa.”

Giờ này năm ngoái, có Nam Gia, có Tô Tinh Dư, có món gà tây nướng tiêu, có pudding việt quất và bản “Bình minh Cambridge”. Còn có cả tiếng cười.

Châu Liêm Nguyệt ngước mắt lên, “Hy Hy…”

Châu Hy đứng dậy, chậm rãi lần đường đi về phía thư phòng, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Anh giống hệt bố, đều biết cách làm cho người bên cạnh mất vui. Đặc biệt là những người phụ nữ quan tâm đến hai người.”

***

Cuối năm âm lịch, chị Quan liên lạc với Nam Gia, gọi cô đến studio một chuyến để bàn về công việc trong thời gian tới.

Lúc Nam Gia đến, mọi người vẫn đang bận bịu quay cuồng, không hề có dấu hiệu của việc studio sẽ dừng hoạt động.

Chị Quan đã gọi trước latte hạt phỉ, đưa cho Nam Gia một cốc, ngắm cô một lát rồi cười hỏi: “Dạo này nghỉ ngơi thế nào?”

“Khá ổn.”

“Tốt, vậy thì công việc tiếp sau đây, chị cũng sẽ không khách sáo nữa.”, chị Quan đưa tập tài liệu trong tay cho Nam Gia, “Em xem cái này trước đi đã.”

Nam Gia mở ra xem, đó là các loại văn kiện liên quan đến việc chuyển nhượng cổ phần, cô giở qua loa một lát rồi hỏi: “Có thể giải thích một chút được không chị?”

Chị Quan bảo: “Châu tổng nói, về vấn đề hoạt động của sudio sau này, anh ấy sẽ không can thiệp nữa, cho nên số cổ phần của studio thuộc về anh ấy, sẽ được chuyển sang cho em.”

Nam Gia không chút do dự, “Em không nhận đâu.”

Chị Quan nhìn cô, bật cười một tiếng, “Châu tổng cũng đoán hẳn là em sẽ không nhận, nên đã chuẩn bị phương án thứ hai rồi. Em có thể dựa theo số vốn đăng ký của studio, để mua lại số cổ phần này.”

Chị Quan lấy ra tập tài liệu thứ hai, đưa cho cô, “Trang thứ ba có con số cụ thể.”

Nam Gia giở thẳng đến trang thứ ba, nhìn con số, nhẩm tính thù lao của mình sau khi đóng bộ phim chiếu mạng và bộ điện ảnh “Chim sẻ xám”, thêm một chút thù lao quảng cáo và làm người đại diện thương hiệu… cộng lại, vẫn còn thiếu không ít.

Những khoản thù lao này đều do chị Quan đàm phán được, đương nhiên chị hiểu rất rõ tình hình tài chính của Nam Gia, “Còn thiếu đúng không?”

Chị đưa tiếp tập tài liệu thứ ba, “Em có thể ứng trước thù lao của bộ phim điện ảnh này. Ứng trước khoảng 70%, chắc là đủ rồi.”

“Phim mới ư?”

Nam Gia mở ra xem, thoáng sửng sốt.

Chính là bộ “Mười ba ngày trên Tân Cảng”, là bộ phim điện ảnh hợp tác với nhà họ Thiệu.

Nam Gia lãnh đạm nói: “Em đã từng nói em sẽ không đóng bộ phim này rồi mà.”

Chị Quan nhìn cô, “Nhà họ Thiệu rời khỏi dự án cũng không đóng à?”

Nam Gia lại một lần nữa sửng sốt.

Chị Quan nói: “Châu tổng chấm dứt quan hệ hợp tác với nhà họ Thiệu, đổi sang một công ty phim ảnh khác rồi, mới ký hợp đồng hai hôm trước.”

Nam Gia mím môi.

Chị Quan nói tiếp: “Châu tổng nói nợ em bộ phim này, em quay xong, quan hệ trao đổi lệ thuộc với cậu ấy sẽ hoàn toàn kết thúc. Em tự lấy thù lao đổi về 58% cổ phần của studio, từ nay về sau, em có quyền lên tiếng tuyệt đối ở studio, có giữ lại hay không, tự em quyết định.”

Nam Gia cụp mi mắt xuống, suy tư một hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Chị Quan, còn chị? Còn tiếp tục làm người đại diện cho em không?”

Chị Quan cười đáp: “Cái này do em quyết định mà. Chị thế nào cũng được, nếu em cảm thấy chị làm tốt, thì chị tiếp tục làm thôi.”

Nam Gia giơ tay ra.

Chị Quan vội đưa bút cho cô.

Nam Gia lật tới chỗ ký tên, hạ bút xuống.

Ký xong, chị Quan gọi chuyên viên pháp lý vào kiểm tra lại, rồi mượn căn cước của Nam Gia đi photo.

Chị Quan bưng cốc latte hạt phỉ lên uống một ngụm rồi cười bảo: “Chỉ mong “Chim sẻ xám” với “Mười ba ngày trên Tân Cảng” có thể thành công rực rỡ, từ nay về sau mình có tung hoành giang hồ được hay không, dựa cả vào hai bộ nền tảng này đấy.”

Chị ngẩng đầu nhìn, dường như Nam Gia hơi thấp thỏm, chị bèn cười hỏi: “Sao? Lo lắng à?”

Nam Gia hoàn hồn, “Không lo. Có chị Quan hỗ trợ em rồi, lo lắng cái gì nữa.”

Chị Quan cười: “Mấy câu xã giao khách sáo em nói nghe như đang học chị đấy.”

Nam Gia cũng cười, vẻ mặt lại trầm xuống, cô hỏi: “Hợp đồng như giữa họ, nếu hủy thì phải bồi thường thế nào?”

Chị Quan nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, “Không nghiêm trọng lắm đâu, nhưng cũng phải đổ chút máu. Với lại Thiệu Tòng Cẩn của nhà họ Thiệu vốn chỉ định lấy hợp đồng này làm bàn đạp để tiến vào hội đồng quản trị, giờ lại bị hủy, thế nên đoàn luật sư phải bán mạng mà moi móc các điều khoản hợp đồng. Có điều áp lực của Châu tổng không nằm ở đây, mà là bị hội đồng quản trị… hai bên chất vấn.”

“Hai bên?”

Chị Quan cười, “Cái này chị không tiện nói nhiều, dù sao thì hợp đồng có hiệu lực rồi, studio không liên quan đến Châu tổng nữa, còn một số chuyện liên quan đến cậu ấy, chị đã ký thỏa thuận giữ bí mật rồi.”

Một lát sau, chuyên viên pháp lý trả thẻ căn cước lại cho Nam Gia.

Chị Quan lại nói qua với cô về kế hoạch công việc năm sau, chủ yếu vẫn xoay quanh giai đoạn chuẩn bị trước khi “Mười ba ngày trên Tân Cảng” khai máy vào khoảng tháng Ba, ví dụ như tham gia buổi đọc kịch bản, thử và chụp ảnh tạo hình…

Trò chuyện xong, Nam Gia rời khỏi studio.

Cảnh phố xá ngoài cửa sổ lướt đi vun vυ"t, mang theo vẻ ảm đạm tĩnh lặng đặc trưng của Bắc Thành.

Cô tựa đầu vào cửa kính, lặng lẽ nghĩ, Châu Liêm Nguyệt thật sự quá hiểu cô, biết cô sẽ cân nhắc thiệt hơn, biết cô sẽ không hành động theo cảm tính, biết cô nhất định sẽ ký bản hợp đồng này.

… Không, không phải.

Đây không phải là điều quan trọng.

Tuy rằng cô không muốn thừa nhận.

Châu Liêm Nguyệt là vì cô nên mới chấm dứt hợp tác với nhà họ Thiệu.