Đêm Sương

Chương 5: Rất mất hứng



Nam Gia thầm thở phào, trong lòng bình thản, không chút gợn sóng. “Cảm giác thê thảm” và “cảm giác nhục nhã” nghĩ đến trước đó đều không hề xuất hiện.

Chỉ vào lúc ngửi thấy mùi thuốc lá phả qua từ chỗ Châu Liêm Nguyệt, cô mới thoáng căng thẳng, cứ nghĩ anh đang đến gần, quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy anh nâng cổ tay lên xem đồng hồ, gió tạt làn khói sang.

Châu Liêm Nguyệt nói: “Còn có việc. Tôi cho người đưa em về.”

Nam Gia vừa định mở miệng, Châu Liêm Nguyệt đã chặn họng cô, “Phản đối sự sắp xếp của tôi, sẽ chỉ làm chậm trễ thời gian của em và tôi mà thôi.”

Được, quy củ. Cô hiểu.

Nam Gia theo Châu Liêm Nguyệt xuống lầu, ở đầu cầu thang, cô thấp giọng hỏi: “Sau này tôi cần làm gì?”

Châu Liêm Nguyệt không hề dừng bước, “Sẽ có người nói cho em biết.”

Trở lại phòng trà, Châu Liêm Nguyệt bảo cô ngồi chờ một lát, rồi sẽ có người đến đón cô.

Nam Gia gật đầu, không hỏi thêm điều gì.

Châu Liêm Nguyệt rời đi không lâu thì trợ lý Hứa đã quay lại, không biết hôm nay ở đây có việc gì, mà ai nấy đều có vẻ rất vội vàng.

Trợ lý Hứa cười bảo: “Xe đã chuẩn bị xong rồi, mời cô Nam đi theo tôi.”

Nam Gia theo trợ lý Hứa đi qua nửa khoảng sân, tới bãi đỗ xe ở cửa sau.

Có mấy chiếc xe sang cùng đỗ tại đây, trong số đó hình như có một chiếc Pagani, thân xe màu bạc với bộ mui xe hình giọt nước quá gây sự chú ý.

Có lẽ là để ý thấy tầm mắt của cô, trợ lý Hứa cười giải thích: “Hôm nay Châu tổng tiếp đãi mấy đối tác làm ăn ở đây, tiệc tối sắp bắt đầu, thế nên Châu tổng không thể đích thân tiễn cô được.”

Nam Gia hỏi: “Châu Liêm Nguyệt ở đây à?”

“Không phải. Đây chỉ là nhà ăn thôi.”

“Nhà ăn?”

“Nhìn không giống nhỉ?”

“Không giống. Giống kiểu phòng ăn tại gia phải không?”

“Không phải, không đón khách ngoài. Đây là chỗ riêng của Châu tổng.”

“Ngày nào cũng có khách ư?”

“Chỉ những khách quan trọng mới được tiếp đãi ở đây.”

“Vậy lúc không có khách, đầu bếp, nhân viên ở đây…”

“Nhàn rỗi.”

Nam Gia cười bảo: “Sao không nói sớm, để tôi đến xin làm người phục vụ.”

“Có lẽ là không được đâu, có yêu cầu đấy.”

“Phải thật đẹp?”

Trợ lý Hứa quan sát Nam Gia, rồi cười, “Cô rất đẹp. Nhưng cô hoàn toàn khỏe mạnh.”

“Tôi không hiểu.”

Trợ lý Hứa giải thích: “Người làm ở đây, từ đầu bếp đến nhân viên phục vụ và bảo vệ, ít nhiều đều khiếm khuyết một bộ phận nào đó.”

Nam Gia nhớ lại bà dì vừa rồi vào rót trà cho cô, hình như có một chân không hoàn toàn bình thường, thế nên lúc đi lại không vững cho lắm.

“Đây là… yêu cầu đặc biệt của Châu Liêm Nguyệt sao?”, Nam Gia vốn định nói là “đam mê”.

Trợ lý Hứa cười, “Không phải. Đây là đề nghị của cô Châu.”

“Cô Châu?”

“Em gái Châu tổng.”

“Châu Liêm Nguyệt còn có em gái sao?”

Trợ lý Hứa liếc cô một cái, “Tôi tưởng cô Nam biết rồi.”

“Thế không phải anh nói lộ hết rồi à?”

“Vẫn ổn. Tôi sẽ chỉ nói những điều tôi được cho phép.”

Nam Gia cười, “Vậy em gái Châu Liêm Nguyệt tên gì? Bao nhiêu tuổi? Làm gì?”

Trợ lý Hứa hơi sững người, ánh mắt hiện vẻ khó xử.

“Hiểu rồi. Những cái này thì anh không được phép.”

Trợ lý Hứa nở một nụ cười, hiểu ra là cô đang cố ý trêu đùa, “Có lẽ tôi cần chút thời gian để quen được với phong cách nói chuyện của cô Nam.”

Anh ta đứng bên cạnh một chiếc xe, kéo cửa ra cho Nam Gia, “Xin mời. Cô Nam muốn đi đâu thì cứ nói với tài xế.”

Đây là một chiếc Bentley, biển số xe hết sức bình thường, không phải là chiếc Châu Liêm Nguyệt ngồi lần trước.

Nam Gia lên xe, trợ lý Hứa hơi khom lưng chào cô rồi xoay người đi vào.

Cách tấm cửa kính, Nam Gia nhìn ra bên ngoài, tòa nhà sáng rực giữa trời đêm, đẹp tựa như một ảo ảnh mơ hồ không thể chạm tới.

***

Hai ngày sau, đoàn kịch mở một cuộc họp.

Trần Điền Điền là tổng biên kịch của “Yên Chi Hải Triều”, cô nàng vẫn quả quyết rằng vở kịch này chưa hoàn thiện, công diễn hơn mười buổi mới phát hiện ra một số vấn đề về tiết tấu của vở diễn. Thế nên cô nàng đã thêm bớt một số cảnh, rồi trau chuốt lại lời thoại một lượt nữa.

Đại đa số người trong đoàn kịch đều nghiện thuốc lá, phòng họp cấm hút thuốc, mọi người đành phải uống cà phê.

Nam Gia bưng cốc Americano, tay khác giở quyển kịch bản mới được phát, vô thức dùng răng cắn khẽ vào miệng cốc.

Xem được một nửa thì điện thoại rung lên một cái.

Lấy ra xem, là tin nhắn từ tài khoản Wechat của trợ lý Hứa mà cô chủ động add tối qua, anh ta hỏi số tài khoản của cô.

Nam Gia đoán là vì chuyện cô đề cập với Châu Liêm Nguyệt, muốn “vay” anh một khoản tiền.

Cô copy số tài khoản từ app ngân hàng rồi gửi cho trợ lý Hứa, một lát sau, màn hình điện thoại hiện ra dòng thông báo chuyển khoản tiền.

Nam Gia bấm vào xem, gấp đôi con số mà cô đã “báo giá” cho trợ lý Hứa.

Trợ lý Hứa hồi âm luôn: Châu tổng nói, nếu không đủ thì cô cứ nói.

Nam Gia: Giúp tôi cảm ơn anh ấy. Rất đủ, còn dư.

Trần Điền Điền đang giảng giải những chỗ cần sửa cho mọi người, ai ngờ vừa đảo mắt qua liền thấy có một tên lính đang đào ngũ, bèn lập tức cuộn tập kịch bản lại gõ một cái.

Nam Gia sờ đầu, cười hì hì với Trần Điền Điền, “Mình sai rồi. Cậu tiếp tục đi.”

Trần Điền Điền trừng mắt lườm cô, “Vừa nãy mình nói, thứ Sáu tuần này sẽ diễn bản mới, nhiệm vụ của diễn viên chính tương đối nặng…”

Nam Gia tự tin nói: “Người khác thì mình không biết, chứ mình thì chắc chắn là không có vấn đề gì đâu.”

Họp xong, Nam Gia gọi Trần Điền Điền ở lại, bảo là có chuyện riêng cần nói với cô nàng.

Hai người ra khỏi phòng họp, đi đến chỗ thang thoát hiểm.

Nam Gia châm một điếu thuốc, “Điền Điền, mình muốn nhờ cậu giúp một việc.”

Cô nói thẳng kế hoạch của mình ra, Trần Điền Điền vô cùng kinh ngạc, “Chuyện này mà làm thì số tiền cần đến không nhỏ đâu.”

“Mình có tiền.”, Nam Gia đưa ra con số, “Bằng ấy đủ không?”

Trần Điền Điền sửng sốt, “Nhưng cậu lấy đâu ra số tiền này?”

“Chuyện này cậu đừng quan tâm.”

Trần Điền Điền trầm mặc nhìn Nam Gia trong chốc lát, “Gia Gia, tốt nhất là đừng nhúng tay vào cuộc sống của người khác.”

Nam Gia cười, “Nhưng mà Diệp Tiển không phải là người khác.”

Trần Điền Điền rầu rĩ vuốt tóc, lại chìa tay ra xin thuốc lá và bật lửa từ Nam Gia, châm xong, cô nàng rít liền hai hơi, “Mình không rõ về người kia, nhưng mình biết, ở vị trí của họ, không hẳn là người xấu, nhưng chắc chắn không phải là nhà từ thiện.”

Trong lòng hai người đều rõ “người kia” là ai.

Nam Gia nói: “Mình không nghĩ quá tốt về anh ta. Nhưng mà Điền Điền à, cậu cũng đừng nghĩ quá tốt về mình.”

***

Mỗi tuần Nam Gia sẽ gọi điện về nhà hai lần.

Bố cô – Nam Trọng Lý là chủ một nhà hàng hải sản ở Nam Thành, hằng ngày thức dậy từ lúc sáu giờ, bận bịu buôn bán đến tận mười giờ tối, quét dọn sạch sẽ xong mới được nghỉ ngơi.

Bình thường Nam Gia sẽ gọi vào lúc mười một giờ, Nam Trọng Lý vừa về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, có thể thư giãn hút một điếu thuốc.

Nam Trọng Lý là người cục mịch, không nghe ra được cảm xúc trong lời con gái nói, về cơ bản, Nam Gia kể thế nào thì ông tin thế ấy, sau cùng lại hỏi cô có thiếu tiền tiêu hay không.

Nam Trọng Lý hỏi cô mấy hôm nay thế nào.

Nam Gia nói: “Ổn lắm. Có thể… sắp tới đây con sẽ đi quay phim thật.”

“Thế cái kịch bản kia mày có diễn không?”

“Vẫn chưa biết, để nói sau đi.”

“Nếu mà bắt bố nói ấy, thì đi đóng phim chả có tương lai gì sất, mày xem cái đứa học cấp Ba với mày đi, làm MC gì gì ấy, ngày nào cũng chỉ ngồi nói chuyện với người ta mà còn kiếm được nhiều hơn mày.”

Nam Gia cười: “Thế bố chê con kiếm được ít tiền chứ gì?”

“Bố là bố sợ mày vất vả đấy.”

“Không vất vả mà. Chẳng phải sắp được đóng phim đấy ư?”

Nam Trọng Lý không biết chuyện cô bị nhà họ Thiệu phong sát, cho đến giờ cô cũng không kể, chỉ nói lăn lộn trong giới giải trí không dễ, không có ai dẫn dắt thì sẽ không có cơ hội.

Nam Trọng Lý lại nghĩ vì con gái không chấp nhận quy tắc ngầm nên mới không có đường ra. Ông cũng từng khuyên cô trở về, nhưng cô nói vẫn muốn ở lại Bắc Thành thử xem sao, ông đành kệ.

“Gia Gia, vẫn là câu nói kia, mày vào giới hay không bố không quan tâm, cũng không xen vào, bố chỉ mong mày giữ mình trong sạch, nếu mà mày bước vào cái giới đấy thật, cám dỗ nhiều vô kể. Không phát triển được thì thôi, mày về đây bố bày cách cho mở nhà hàng.”

“…Biết rồi. Bố cũng dài dòng quá đấy.”

“Còn việc gì không? Không có việc gì thì bố cúp máy đây, sáng mai còn phải ra dọn hàng.”

“Không còn việc gì cả. Bố đi nghỉ sớm đi, ngủ ngon.”

Cuộc gọi kết thúc, Nam Gia vớ lấy cái gối, đè lên mặt, hít thở thật sâu.

Cứ thế mất một lúc, cô mới nhấc cái gối ra.

Thấy màn hình điện thoại bật sáng, cô cầm lên xem, phát hiện ra có một tin nhắn Wechat.

Trợ lý Hứa gửi: Cô Nam, Châu tổng bảo tôi báo với cô, 1 giờ 30 phút chiều thứ Năm sẽ có xe đến đón cô. Nhớ mang chứng minh thư theo.

Nam Gia không hỏi để làm gì, chỉ hồi âm: Được.

***

Thứ Năm, trước đầu ngõ, Nam Gia lên chiếc Bentley lần trước đã đưa cô về nhà.

Xe đi về hướng con phố sầm uất, cuối cùng rẽ vào một tòa cao ốc văn phòng chất lượng trung bình.

Trợ lý Hứa đã chờ sẵn trước cửa thang máy dưới tầng hầm, dẫn cô đi lên.

Tới tầng 28, ra ngoài rẽ trái, trợ lý Hứa lấy thẻ ra mở cửa, cánh cửa thủy tinh tự động mở ra. Ánh mắt Nam Gia rơi vào chiếc logo với thiết kế tỉ mỉ được gắn trên bức tường sau quầy lễ tân, cùng một dòng chữ to: Studio Nam Gia.

Nam Gia cười, “Đây là đang đi vào hang thỏ à?”

Trợ lý Hứa quay đầu lại nhìn cô, “Gì cơ?”

“Không.”

Sau khi vào cửa, trợ lý Hứa đưa cô đến thẳng phòng họp đầu tiên ở bên phải dãy hành lang.

Bên trong không có tiệc trà và người bán mũ điên[1], chỉ có sáu bảy người đang đợi cô.

[1] Nhân vật trong “Alice ở xứ sở thần tiên”

Nam Gia nhìn thấy Châu Liêm Nguyệt đầu tiên.

Anh không ngồi vào bàn họp, mà một mình ngồi trên chiếc sô pha đơn.

Dường như đây là lần đầu tiên cô gặp anh vào lúc “ban ngày”, càng cảm thấy làn da của anh nhợt nhạt như thiếu huyết sắc.

Anh mặc một bộ âu phục màu xám, vắt chân, ngồi với dáng thảnh thơi, trên đùi đặt một quyển tạp chí.

Khoảnh khắc Nam Gia bước vào cửa, gọng kính của anh phản chiếu ánh sáng lóe lên một cái, anh ngẩng đầu nhìn cô.

Nam Gia thản nhiên nói với anh: “Hi.”

Không có gì bất ngờ, Châu Liêm Nguyệt không đáp lại cô.

Chủ trì cuộc họp là một người phụ nữ trung niên, mặc bộ đồ Chanel, trang điểm tinh tế, nhưng lớp trang điểm không thể che đi số tuổi thực của chị, bởi vừa nhìn đã thấy là người lăn lộn trong xã hội lâu lắm rồi, toàn thân toát ra một kiểu phong thái quá khôn khéo.

Chị đứng dậy, chủ động chào hỏi nhiệt tình: “Nam Gia, chào em, chị là Quan Tú Lệ, em có thể gọi chị là chị Quan, từ hôm nay chị chính thức là người đại diện của em.”

“Chị Quan, chào chị.”, Nam Gia cũng cười bắt tay với chị.

“Ngồi xuống nói chuyện đi.”, chị Quan chỉ vào một chỗ trống bên bàn hội nghị.

Có người đến rót trà, nhân thể, chị Quan giới thiệu với cô những người tham gia cuộc họp, có nhân viên công ty, chuyên viên pháp lý, quản lý nhân sự, hành chính, marketing, tài vụ… tạo thành một cơ cấu cực kỳ hoàn thiện.

Nam Gia cười hỏi: “Còn em là gì? Pháp nhân ạ?”

Chuyên viên pháp lý sửa lời cho cô: “À… Thật ra pháp nhân là chỉ tổ chức, đại diện pháp nhân mới là cá nhân.”

Chị Quan nói: “Đại biểu pháp nhân không quan trọng, ai cũng được. Em là nghệ sĩ ký hợp đồng với studio.”

Chuyên viên pháp lý rút mấy tập văn kiện trong cặp ra, “Trước khi bắt đầu cuộc họp, phiền cô ký vào mấy bản hợp đồng này. Cô có mang chứng minh thư không? Để tôi đi photo cho cô.”

Nam Gia lấy chứng minh thư từ trong túi ra, đưa cho chuyên viên pháp lý, sau đó lật giở mấy tập văn kiện.

Có hợp đồng độc quyền, hợp đồng quản lý nghệ sĩ…

Nam Gia đọc kỹ từng điều khoản, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng, “Nhưng em với đoàn kịch vừa ký lại hợp đồng, ba năm ký lại một lần, năm nay em vừa mới ký lại thôi.”

Chị Quan nói: “Chắc em không biết, bên này đã đầu tư vào đoàn kịch của bọn em, cũng đã nói chuyện với ông chủ Đinh Trình Đông của bọn em rồi, hợp đồng ký xong xuôi. Thời điểm em ký hợp đồng với bên chị, thì hợp đồng ký với bên anh ta chính thức hết hiệu lực.”

Chị Quan rút một bản hợp đồng ra đưa cho cô, nó gần giống như một bản hợp đồng liên quan đến việc thay đổi quyền quản lý, Đinh Trình Đông đã ký, mới ngày hôm qua.

Nam Gia sửng sốt.

… Đinh Trình Đông chưa từng nhắc đến một chữ nào về chuyện này với cô.

Chị Quan vẫn nhìn cô, “Nếu không hiểu rõ đây là cái gì, thì lát nữa chuyên viên pháp lý sẽ giải thích cho em.”

“Không cần đâu.”, Nam Gia cười.

Đột nhiên cô mất hết toàn bộ hứng thú muốn nghiên cứu bản hợp đồng này,  với lấy cái bút ở chỗ của chuyên viên pháp lý, rồi đi về phía Châu Liêm Nguyệt.

Cô ngồi xuống phía đối diện Châu Liêm Nguyệt, đặt tập văn kiện lên mặt bàn, mỉm cười với người đàn ông trước mặt, “Châu Liêm Nguyệt.”

Châu Liêm Nguyệt ngước mắt nhìn.

Hôm nay cô mặc áo ba lỗ đen, quần túi hộp dài màu xanh đen, chân đi giày thể thao đen. Mái tóc dài được buộc đuôi ngựa, để lộ ra vầng trán đầy đặn trơn bóng.

Cô không trang điểm, dưới ánh mặt trời, đến những sợi lông măng lơ thơ trên mặt còn có thể thấy rõ được.

Nam Gia liếc nhìn tập văn kiện một cái rồi hỏi anh: “Có thể ký không? Trong hợp đồng có bẫy gì không? Có khi nào anh chẳng nói chẳng rằng đã bán tôi đi không?”

Châu Liêm Nguyệt thấy rõ, cô nở nụ cười rạng rỡ, nhưng đôi mắt lại như bị bao phủ bởi một lớp băng lạnh.

“Không.”

Nam Gia nhìn anh.

Mà anh cũng thủng thẳng: “Tôi sẽ nói trước với em một tiếng.”

Lời này hệt như một lưỡi dao phi tới, khiến cho lớp băng trong mắt cô như bị đâm thủng.

Để trào ra cả một hồ nước còn lạnh giá hơn.

Trầm mặc rất lâu.

Cuối cùng, Nam Gia thu vẻ tươi cười lại, ngón cái ấn bút, giở đến trang cần ký tên, bắt đầu đặt bút thoăn thoắt.

Những chỗ cần bên A ký đều đã xong, chừa ra chỗ của bên B dành cho cô.

Phải ký rất nhiều, lặp đi lặp lại những chữ giống nhau, Nam Gia chẳng đọc các điều khoản, chỉ tạm dừng vài giây ở mục phân chia lợi nhuận. Rất hào phóng, cô bảy, studio ba.

Ký xong, Nam Gia quẳng bút xuống.

Chuyên viên pháp lý photo chứng minh thư về, liền nói với Nam Gia: “Cô Nam Gia có thể qua đây, tôi sẽ giải thích rõ cho cô từng điều khoản…”

Nam Gia ngắt lời, “Tôi ký xong rồi.”

Chuyên viên pháp lý hơi ngây người, “Vậy… cô Nam Gia có ý kiến gì về việc phân chia lợi nhuận, quyền lợi và nghĩa vụ, rồi cả những điều khoản coi là vi phạm hợp đồng không?”

Nam Gia dựng khuỷu tay lên tay vịn sô pha, bàn tay chống cằm, “Hành vi nào bị coi là vi phạm hợp đồng?”

“Chưa thông qua studio mà đơn phương nhận vai diễn, nhận hoạt động thương mại, hoặc nếu trong đời tư của cô Nam Gia có những hành vi trái với chuẩn mực xã hội, gây ra tổn thất cho studio…”

Nam Gia cười, nhìn về phía Châu Liêm Nguyệt, “Thế này còn chưa đủ trái với chuẩn mực xã hội à?”

Chuyên viên pháp lý hơi hoảng hốt, thoáng liếc nhìn Châu Liêm Nguyệt, hé miệng mà không dám lên tiếng nữa.

Ngồi ở bên kia, chị Quan cười bảo: “Giới giải trí mà còn có thể kén chọn đạo đức với mẫu mực được à? Không bị phát hiện là được. Phát hiện thì vẫn có thể đè xuống, chỉ cần đừng quá đáng quá là được.”

Nam Gia cũng cười nói: “Em đã bắt đầu tìm thấy cảm giác được làm ngôi sao rồi.”

Nam Gia cầm tập hợp đồng quay trở lại bàn họp.

Tiếp sau đó, quản lý các bộ phận bắt đầu tự giới thiệu về chức trách của mình với Nam Gia.

Nam Gia không nghe lọt bất cứ câu nào.

Chị Quan nhìn ra tâm trạng cô đang không tốt, bèn bảo mọi người nói ngắn gọn lại, sau đó bàn với cô về các kế hoạch công việc tiếp sau đây, đồng thời gọi trợ lý được sắp xếp cho cô vào, bảo cô làm quen.

Cuộc họp kết thúc, mọi người cùng rời đi, tinh ý đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại Nam Gia và Châu Liêm Nguyệt.

Châu Liêm Nguyệt ngồi thẳng dậy, gập quyển tạp chí lại quẳng lên bàn đánh “bộp” một tiếng, sau đó nói: “Lại đây.”

Nam Gia không nhúc nhích.

Châu Liêm Nguyệt bình tĩnh lặp lại một lần nữa: “Lại đây.”

Nam Gia đứng dậy bước đến, vừa cười vừa hỏi: “Có thể hỏi thăm một chút không? Châu tổng đầu tư vào đoàn kịch bao nhiêu tiền vậy?”

“Em không cần biết.”

Châu Liêm Nguyệt liếc cô một cái, rất khó để cô hình dung được ánh mắt này, dường như giống một gã thợ săn đang nhìn con mồi của mình giãy giụa.

Lại khiến cô cảm thấy một chút gọi là cảm giác khoan dung hoang đường.

Nam Gia đi đến trước mặt Châu Liêm Nguyệt, vừa định ngồi xuống phía đối diện thì anh đã duỗi tay ra.

Cô thoáng do dự, chầm chậm bước đến cạnh anh, bàn tay bị anh nắm lấy, kéo mạnh một cái.

Đầu gối cô gập lại, buộc phải ngồi lên đùi anh.

Rõ ràng bên ngoài khung cửa sổ sát đất là cả một khoảng trời nắng vàng rực rỡ, nhưng đầu ngón tay Châu Liêm Nguyệt lại lạnh như đá, anh nắm cằm cô, giọng nói chẳng thấy được một hơi ấm áp nào, “Đừng tỏ ra không vui. Rất mất hứng.”

“Tôi đâu có.”, Nam Gia cười.

Châu Liêm Nguyệt hờ hững nhìn cô.

Nam Gia hơi hạ tầm mắt, nhìn gần thế này, sống mũi anh rất cao, cái cằm sạch sẽ, đường nét hoàn mĩ.

Nhưng hình như cô vẫn không thích những gì quá hoàn mĩ, vì phải có khiếm khuyết mới có được cảm giác chân thực.

Châu Liêm Nguyệt đưa tay lên, vén đuôi tóc của cô ra, đè gáy cô lại, khiến cô phải cúi đầu.

Cả chỏm đuôi tóc dài như thác nước rủ xuống che trước vệt nắng, đổ một cái bóng nho nhỏ.

Cả hai cùng chìm trong cái bóng ấy, hơi thở đều trở nên khẽ khàng.

Trên người anh có một mùi mát lạnh, khiến Nam Gia cảm thấy rét cóng, tay chân cứng ngắc, tầm mắt buộc phải rơi vào đôi môi của anh. Một màu nhợt nhạt, chẳng biết chạm vào có lạnh như đá hay không.

Châu Liêm Nguyệt hơi ngẩng đầu lên.

Cổ họng Nam Gia khô khốc.

Ngay khi sắp chạm vào nhau, Châu Liêm Nguyệt lại đột ngột buông tay, cả người ngả về phía sau.

Nam Gia sửng sốt.

Châu Liêm Nguyệt đẩy cổ tay cô, khiến cô không thể không đứng dậy, lùi về sau một bước.

Anh cũng đứng dậy, chỉnh lại ống tay áo rồi lập tức bước ra ngoài, thậm chí còn chẳng liếc nhìn cô mà chỉ nói: “Mong là lần tới gặp em, sẽ không còn cái vẻ mặt này nữa.”