Nam Gia phản ứng chậm mất nửa nhịp, “… Hả?”
…
Cô không muốn ngã xuống, nên chỉ có thể bấu thật chặt vào mép kệ đá, hoặc quàng hai cánh tay lên vai anh. Quá trình này trôi qua rất nhanh, như thể đã tới gần điểm sôi, chỉ cần thêm một mồi lửa, là sẽ trào ùng ục.
Nam Gia kiệt sức, đầu óc trống rỗng, cả người ngả vào lòng Châu Liêm nguyệt. Cô giang hai tay ôm anh, tựa đầu vào vai anh, mãi một lúc mà vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Châu Liêm Nguyệt lại nhích gần thêm một bước nữa, ghé sát vào cô, giơ tay, kéo tay cô xuống, chạm vào một sự tồn tại cực kỳ rõ ràng.
Giúp anh. Anh nói.
***
Nam Gia đã không thể nào phân biệt nổi, trong không gian nhỏ hẹp này, hòa quyện bao nhiêu thứ mùi.
Anh chỉnh lại quần áo, rửa tay rồi rửa mặt, sau đó nhận lấy chiếc khăn bông Nam Gia đưa, lau qua loa, xong xuôi mới đeo kính lên và hỏi: “Sau hôm nay có lịch trình gì không?”
“Chụp ảnh tạp chí, ảnh quảng cáo… “Mười ba ngày trên Tân Cảng” cũng sắp chiếu rồi mà.”
“Ừ.”
“Với cả, tuần sau Diệp Tiển tổ chức liveshow, anh ấy mời em đến làm khách, em phải chọn bài để tập nữa.”
Châu Liêm Nguyệt khựng lại.
Nam Gia nhìn anh, cười hỏi: “Có ghen không?”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô, “Em thấy sao?”
Nam Gia cười bảo: “Anh muốn em trả lời như nào? Nói là có, chứng tỏ anh không đủ rộng lượng, nói là không, thì lại chứng tỏ hình như anh quá rộng lượng.”
“…”
Điện thoại của Châu Liêm Nguyệt lại rung lên, anh lôi ra, nhấn nút nghe. Còn chưa đợi trợ lý Hứa lên tiếng, anh đã dửng dưng nói một câu: “Biết rồi, mười phút nữa xuống.”
Cuối cùng, hai người ra khỏi nhà tắm.
Nam Gia quay về phòng ngủ, cởi váy ra, thay áo phông và quần thể thao. Chiếc váy bị dính bẩn, dù dùng khăn ướt lau cũng không thấy rõ ràng lắm, nhưng hiển nhiên là không thể không biết xấu hổ mà trả lại cho nhà tài trợ được.
Thay quần áo xong, Nam Gia đi ra, Châu Liêm Nguyệt đang ngồi trên sofa gọi điện thoại.
Chỉ một cuộc điện thoại ngắn gọn, anh nói xong liền quay đầu nhìn cô, “Em đi tắm đi.”
“Anh sắp phải đi rồi mà, anh đi rồi em tắm sau.”
“Em mà còn thế là anh mang cả em đi đấy.”
Nam Gia cười, đi tới ghế sofa, ôm anh từ phía sau, “Từ hôm qua đến giờ em mới chỉ ngủ được ba tiếng, tạm tha cho em đi…”
Châu Liêm Nguyệt quay đầu nhìn cô, vẻ mặt như thể sao cũng được. Ngắm cô một lúc, Châu Liêm Nguyệt bỗng giơ tay, nắm lấy dái tai cô, nhẹ nhàng ve vuốt.
Bầu không khí vừa nguội xuống, mồi lửa còn chưa tắt hẳn, gặp gió liền nổi bùng lên.
Châu Liêm Nguyệt đưa tay nâng mặt cô lên, khẽ cắn môi cô, hai tay cô cũng vươn ra, ôm lấy cổ anh.
Như vậy quá mất tự nhiên, Châu Liêm Nguyệt buông lỏng tay, Nam Gia liền đi vòng qua phía trước.
Anh nắm cổ tay cô, kéo cô ngồi lên đùi anh, cánh tay siết chặt eo cô, lại lần nữa cúi đầu hôn cô, để mặc cho lửa thiêu đốt.
Cướp đoạt hơi thở của nhau, cuối cùng, Châu Liêm Nguyệt không thể không buông cô ra. Anh ôm cô, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Anh phải đi rồi.”
Nam Gia gật đầu, vịn bả vai Châu Liêm Nguyệt đứng dậy.
Qua một lúc lâu, chiếc áo sơ mi ẩm ướt của anh đã gần như khô cong. Châu Liêm Nguyệt đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, cầm điện thoại lên rồi đi ra cửa.
“Chờ chút.”
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô.
“Để em tìm xem, hình như trong nhà có tất sạch.”
Châu Liêm Nguyệt đi ra huyền quan, ngồi xuống chiếc ghế thấp ở đó.
Một lát sau, Nam Gia đi từ trong phòng ngủ ra, cầm theo một đôi tất màu xám tro.
Cô xé nhãn mác, dứt bỏ chỉ nối, đưa cho anh.
Châu Liêm Nguyệt liếc một cái, “Kiểu nam?”
“Không thì sao?”, Nam Gia chợt hiểu ra, cô cười, “Quà của một nhãn hiệu đồ thể thao. Lúc đầu họ gửi sai kiểu, sau lại gửi thêm cho em. Đồ gửi sai, em định mang về quê cho bố.”
Châu Liêm Nguyệt không nói gì nữa, nhận lấy đôi tất trong tay cô.
Nam Gia nhìn anh, tủm tỉm cười.
Châu Liêm Nguyệt biết cô cười vì điều gì, anh mặc kệ, đi tất xong liền đứng dậy, lại đưa mắt nhìn cô.
Cô khoanh tay đứng đó, vốn dĩ đã không còn cười nữa, nhưng bắt gặp ánh mắt anh, cô lại không nhịn được cười.
Châu Liêm Nguyệt nhặt cái áo vest trên ghế lên, liếc cô thêm lần nữa. Không nhịn được, anh bèn giơ tay nắm cánh tay cô, kéo lại, rồi xoay người đè cô vào tường, “Còn cười?”
Nam Gia đang định lên tiếng thì chợt có tiếng gõ cửa. Chắc là Tiểu Đàm và Tiểu Ngọc, hai cô nàng có thẻ qua cổng, có thể lên thẳng trên này.
Cô khẽ đẩy Châu Liêm Nguyệt một cái, muốn ra mở cửa. Thế nhưng không đẩy nổi, anh ôm cô quá chặt.
Châu Liêm Nguyệt cúi đầu, ghé vào tai cô, thấp giọng thì thầm: “Suỵt.”
Hơi thở ấm áp phảng phất qua tai, Nam Gia không kiềm chế được phải rùng mình một cái.
Châu Liêm Nguyệt kéo hai cánh tay cô, đè lên tường, đầu gối chen vào gi.ữa hai chân cô, anh nhìn cô, cúi đầu ghì lấy một nụ hôn, lặng lẽ mà nóng bỏng.
Nam Gia không dám phát ra tiếng động.
Tiểu Đàm gõ cửa một lúc, sau lại đổi sang ấn chuông.
Huyền quan vang lên tiếng chuông đinh đang, lại càng khiến người ở trong thêm căng thẳng, sốt ruột.
Nam Gia cảm thấy lý trí như rã rời, thật sự không nỡ buông Châu Liêm Nguyệt ra. Không bằng nói, cô tình nguyện chìm trong sự kí/ch th/ích này, vụng trộm tận hưởng cảm giác sung sướng.
Nghe thấy tiếng chuông di động trong phòng khách, rốt cuộc Nam Gia không thể không đưa tay đẩy Châu Liêm Nguyệt ra, thì thầm nói: “Được rồi.”
Lúc này Châu Liêm Nguyệt mới buông cô ra, anh giơ tay, dùng ngón cái chầm chậm miết qua bờ môi ướt át của cô.
Nam Gia ho khẽ một tiếng, cố ý cất cao giọng nói ra cửa: “Đến đây!”
Châu Liêm Nguyệt chỉnh lại quần áo, đẩy gọng kính lên. Gương mặt anh đã lấy lại được vẻ bình tĩnh, nhìn không ra chút biểu cảm gì khác thường.
Nam Gia nhìn vào tấm gương ở cạnh cửa để điều chỉnh lại vẻ mặt, rồi mới ra mở cửa.
Ngoài cửa, Tiểu Đàm và Tiểu Ngọc bước vào, liếc mắt một cái rồi đồng thanh chào: “Châu tổng.”
Châu Liêm Nguyệt gật đầu, lại quay sang nói với Nam Gia một câu, “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Rồi cầm cái áo vest ướt đi ra cửa.
Tiểu Đàm và Tiểu Ngọc đi vào huyền quan, Tiểu đàm hỏi: “Chị Gia, bộ váy…”
Một giây trước khi cánh cửa khép lại, Châu Liêm Nguyệt nghe thấy Nam Gia bình tĩnh nói: “Ban nãy thay ra mới phát hiện bị xước chỉ, chắc là bị quệt vào đâu lúc lên xuống xe rồi. Bọn em liên lạc với nhà tài trợ để bồi thường cho người ta đi…”