Nam Gia để điện thoại ở chế độ im lặng, ngủ một mạch đến mười rưỡi sáng.
Cô nghe thấy có tiếng nước chảy trong phòng tắm, đoán chừng là Châu Liêm Nguyệt dậy trước rồi.
Nam Gia nhổm người dậy, chỉ cảm thấy nhức đầu. Đã lâu lắm rồi cô không ngủ muộn như vậy, lại thêm việc buông thả d.ục vọng, lúc này cả người như bị vắt kiệt sức.
Chung quy vẫn không thể so sánh được với hồi hai mươi tuổi, khi ấy, dù nhảy múa hát hò thâu đêm, thì sáng hôm sau vẫn có thể tiếp tục đi học được.
Xỏ dép, lê bước vào phòng tắm, vừa hay tiếng nước chảy đã ngừng lại.
Nam Gia vặn chốt mở cửa, dưới ánh đèn, Châu Liêm Nguyệt cầm một chiếc khăn tắm trắng, cơ bản đã lau khô hết cả người, nhưng anh vẫn đứng trước gương, vặn vai nhìn tấm lưng của mình.
Nam Gia cũng nhìn theo, nhất thời cứng họng.
Ngay bên cạnh xương bả vai, trên làn da trắng bóc của anh, in hằn bốn dấu móng tay đỏ rực.
Châu Liêm Nguyệt nhìn cô qua gương, bật cười khẽ một tiếng.
Nam Gia không chút thành ý mà vừa cười vừa nói một câu “sorry”, sau đó đi tới trước bồn rửa mặt, bóp kem ra rồi bắt đầu đánh răng.
Châu Liêm Nguyệt cầm khăn lau tóc, rồi quẳng vào sọt đồ bẩn, lại nhặt áo ngủ lên, mặc vào.
Trong gương, Nam Gia bắt được một hình ảnh thoáng qua nào đó thì chợt sững người.
Giây tiếp theo, Châu Liêm Nguyệt đi tới sau lưng cô, duỗi một cánh tay ra chống lên bồn đá, rồi thấp giọng hỏi: “Nhìn gì?”
“Đâu có đâu…”
“Không có?”
Châu Liêm Nguyệt cúi đầu, hơi thở phả vào tai cô, nhồn nhột. Anh thò một tay ra phía trước, vén vạt áo của cô lên.
“… Em đang đánh răng.”
“Em cứ đánh đi.”
Cả người Châu Liêm Nguyệt đượm mùi sữa tắm, hương thơm thanh mát, dìu dịu. Anh cúi đầu, mái tóc hẵng còn âm ẩm quệt qua gò má cô.
Nam Gia gồng lưng lên, một tay chống vào bồn rửa mặt, nhanh chóng đánh răng cho xong, nhổ bọt, súc miệng.
“Anh không mệt à?…”
Cô quay mặt đi, còn chưa nói hết câu hờn trách thì Châu Liêm Nguyệt đã nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, hôn cô, áp sát lại.
Không làm được đến bước cuối cùng, vì Nam Gia bỗng vịn vào hai vai anh, nói bằng giọng thều thào đứt quãng: “Em hơi váng đầu… Hình như bị tụt huyết áp rồi.”
“…”
Châu Liêm Nguyệt lùi lại, nhặt kính lên đeo rồi bế cô ra ngoài.
Tới phòng khách, anh đặt cô xuống sofa. Lại xoay người đi vào bếp, lát sau cầm ra một hộp chocolate. Anh ngồi xuống cạnh cô, đưa hộp chocolate ra trước mặt cô.
Nam Gia để chân trần giẫm xuống sàn nhà, tựa vào cánh tay anh, lắc đầu một cái, “hứ” một tiếng đầy vẻ bất mãn: “Đút cho em.”
“…”, nhưng Châu Liêm Nguyệt vẫn làm theo, anh lấy ra một thanh chocolate, xé vỏ, đưa đến bên miệng cô.
Cô liền há miệng cắn.
Châu Liêm Nguyệt nhân cơ hội này “giáo huấn” cô một trận, rằng cô quá gầy, mà còn là dạng ốm đói, không được việc, sau này bớt nhận mấy show giải trí, để dành thời gian mà tập thể thao.
Nam Gia cười bảo: “Có được việc mà bị anh dùng như thế thì cũng chả chịu nổi.”
“…”
“Với lại, em có nhận nhiều show giải trí đâu?”
“Số lượng không nhiều.”, Châu Liêm Nguyệt hờ hững nói.
Nam Gia cười thành tiếng. Cô nghe ra được ẩn ý trong lời anh nói: Số lượng không nhiều, cũng chỉ có hai show. Nhưng một show là với Cù Tử Mặc, một show là với Diệp Tiển.
Cô ăn hết hai thanh chocolate, nghỉ ngơi thêm một lát, cảm giác váng đầu đã dịu đi hẳn.
Cô biết Châu Liêm Nguyệt không thích ăn ngọt, vì thế bèn ranh mãnh ngậm một đầu của thanh chocolate vào miệng, đầu kia đưa đến bên miệng anh.
Châu Liêm Nguyệt không nhận, anh nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ tỉnh táo, “Trước khi hành động em không nghĩ đến hậu quả à?”
“…”
“Cũng đừng có nửa chừng thì ngất nhé.”
Nam Gia ăn hết thanh chocolate rồi vội vàng đứng dậy, “Em đi tắm đây.”
Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng.
Mà chính bởi tiếng cười này, khiến Nam Gia không thể không dừng lại, chống tay xuống tay vịn sofa, rồi cúi đầu.
Đợi cô rời đi, trên môi Châu Liêm Nguyệt đã dính một ít chocolate. Cô nhanh nhẹn tránh được bàn tay vừa giơ ra của anh, lập tức xoay người đi vào phòng tắm.
Lúc Nam Gia tắm xong rồi đi ra, thì bữa trưa cũng đã được đưa đến.
Ăn xong, Châu Liêm Nguyệt thay quần áo rồi đến công ty luôn.
Họ đã hẹn nhau buổi tối cùng đến chỗ Châu Hy ăn cơm.
Nam Gia nhờ Tiểu Đàm mang một bộ đồ sạch đến, sửa soạn xong liền cùng cô nàng đến studio.
Trên đường đi, Nam Gia kiểm tra và trả lời mấy tin nhắn Wechat.
Trợ lý của Diệp Tiển gửi cho cô mấy tấm ảnh chụp từ tối qua, đều đã được chỉnh màu rất đẹp.
Diệp Tiển nhắn cho cô: Biết em dạo gần đây đang vướng vào sóng gió dư luận, thế nên có đăng hay không thì tùy em. Chuyện tối qua, cảm ơn em nhé. Có đầy đủ mọi người, buổi liveshow này mới hoàn chỉnh được.
Nam Gia đáp lời: Sao bây giờ thầy Diệp khách sáo thế nhỉ!
Một lúc sau Diệp Tiển mới gửi cho cô một icon dở khóc dở cười.
Nam Gia tải ảnh xuống, chọn sáu tấm để đăng Weibo, kèm theo dòng chú thích: Tặng người đến, cũng tặng cả người đi.
Không tag Diệp Tiển, sợ có người lội qua bên ấy quấy rầy anh.
Dù sao cũng đã tắt tính năng bình luận, mọi người chia sẻ như thế nào, Nam Gia cũng chẳng quản nổi, thế nên, đăng xong, cô thoát Weibo luôn.
Đến studio, gặp chị Quan, trò chuyện về kế hoạch công việc sau này.
Chị Quan nói: “Bên nhà họ Thiệu, về cơ bản, Châu tổng đã giải quyết một cách triệt để rồi, sau này hẳn là không còn vụ bôi nhọ nào nghiêm trọng như lần này nữa đâu. Còn nếu mà có nữa, cũng chẳng có bằng chứng xác thực, chỉ cần mình không thừa nhận cũng không phủ nhận, một thời gian là tự tắt thôi. Mấy thương vụ trong khoảng thời gian này đều bị ảnh hưởng, chuyện này cũng không còn cách nào..”
Thấy Nam Gia như đang không nghe, chị liền hỏi: “Gia, em có ý kiến gì à?”
“À…”, Nam Gia hoàn hồn, “Em có một ý tưởng.”
“Em nói xem.”
“Chị Quan, nếu chị thấy người nào có trạng thái tốt, có tố chất, thì thử ký hợp đồng đi.”
Chị Quan nhìn cô, “Ý của câu này là?”
“Em nghĩ thế này. Bây giờ vẫn làm theo kế hoạch phát triển đã định, nhưng trong tương lai, có lẽ em muốn thử sức với mảng thiên về nghệ thuật một lần. Tiếp nhận thử cái thể loại mà được tán thưởng nhưng không ăn khách ấy, nói không chừng, mình phải bỏ tiền nâng đỡ những đạo diễn mới, biên kịch mới… Những phim mang giá trị thương mại thuần túy, không phải là sự cân nhắc hàng đầu của em.”
Chị Quan cười bảo: “Em tưởng là diễn viên vừa có tố chất vừa chịu khó như em sẵn có lắm à?”
Nam Gia cười, “Thì để ý xem, chuẩn bị trước.”
Chị Quan bảo: “Vậy thì thế này nhé, bây giờ có nên làm thế nào thì cũng chỉ là tính trước thôi, dù sao thì tự em cũng phải có tiền cái đã rồi mới nâng đỡ người khác được. Còn chuyện người mới, để chị để ý cho.”
Nam Gia cười đáp: “Cảm ơn chị Quan. Thời gian này gây thêm phiền toái cho chị rồi.”
“Khách sáo quá.”, chị Quan cười một tiếng, rồi đột nhiên im lặng.
Nam Gia hiếm khi thấy chị Quan như vậy, chị vẫn luôn tỏ ra là người điềm tĩnh, khôn khéo, vô cùng chuyên nghiệp.
“Chị Quan?”
Chị Quan hoàn hồn, “Có biết vì sao hồi đấy chị lại nhận lời Châu tổng, làm người đại diện cho em không? Trước kia chị cũng từng ký hợp đồng với một nghệ sĩ, tố chất tốt giống như em vậy đấy. Nhưng hấp tấp quá, muốn nhanh chóng cho con bé nổi tiếng, kết quả là nôn nóng quá lại thành hỏng việc… Con bé không chịu nổi áp lực sau khi một bước thành danh, mắc phải chứng trầm cảm, mấy năm nay vẫn đang nghỉ ngơi, sự nghiệp cũng bị trì hoãn.”
Nam Gia nói: “Chẳng trách chị bao dung với em như thế.”
Chị Quan bật cười.
“Cô ấy còn muốn đóng phim không? Nếu vẫn chưa ra khỏi ngành, chị có thể ký hợp đồng với cô ấy.”
“Để chị tìm con bé hỏi thăm sau nhé…”, chị Quan than thở, “Cũng không biết con bé có chịu gặp chị hay không nữa.”
Nam Gia chống cằm, quan sát chị Quan một lúc, cô chợt cười, “Có cảm giác thỉnh thoảng mới được nghe chị Quan giãi bày tâm sự, vẫn khó mà quen được.”
Chị Quan cũng cười: “Chị biết, lần đầu tiên gặp chị, em cảm thấy chị hệt như con buôn.”
“Đâu có…”
“Không ư?”
“Thì có một chút.”, Nam Gia cười, “Nhưng ai mà chả có một mặt trái, với lại ai rồi cũng thay đổi thôi.”
Chị Quan liếc mắt, “Câu này, không phải là đang nói chị đấy chứ?”
Nam Gia tủm tỉm cười, “Đừng vạch trần thế chứ.”
***
Chạng vạng tối, Châu Liêm Nguyệt rời công ty, đi đến biệt thự Tây Sơn.
Vừa vào cửa chính đã nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, Nam Gia ngồi cùng Châu Hy trên ghế sofa, nghe một chương trình thi Rap của Hàn Quốc.
Nói là nghe, bởi vì hai cô nàng vừa tí tách ăn vặt vừa ghé tai thủ thỉ, chẳng biết là đang nói chuyện gì.
Châu Hy nghe thấy tiếng bước chân, Nam Gia cũng ngoảnh đầu lại, cất tiếng chào anh. Sau đó hai người đều im lặng nhìn anh, như thể anh đến làm gián đoạn câu chuyện của họ vậy.
Châu Liêm Nguyệt: “…”
Châu Liêm Nguyệt vào rửa tay rồi đi ra, ngồi lên tay vịn sofa cạnh Nam Gia. Anh giơ tay, nhẹ nhàng bóp gáy cô, lại hỏi Châu Hy: “Tô Tinh Dư đâu?”
“Đến nhà bố mẹ anh ấy có việc, chắc là hôm nay không về đâu.”
“Hai chị em đang nói chuyện gì đấy?”
Châu Hy bảo: “Chuyện con gái, không liên quan đến anh.”
Lúc này, Nam Gia chợt liếc anh một cái, vẻ mặt như cười như không, trông rất kỳ quặc.
Thấy vậy, Châu Liêm Nguyệt liền cúi đầu, ghé vào tai Nam Gia thấp giọng hỏi: “Có phải nói xấu anh không?”
Châu Hy cười: “Em nghe thấy đấy. Không nói xấu anh, đã bảo rồi, không liên quan gì đến anh hết.”
Lát sau, chị Chân ra mời họ vào phòng ăn dùng bữa tối.
Trên bàn cơm, Châu Liêm Nguyệt bỗng nói, nhân lúc không có Tô Tinh Dư ở đây, thảo luận chút chuyện nghiêm túc.
Châu Hy bị dọa cho giật mình, “… Anh định chia cắt uyên ương à?”
Nam Gia cười bảo, “Anh ấy muốn để hai em đính hôn đấy.”
“Hả?…”
Châu Liêm Nguyệt: “Không muốn à?”
Châu Hy cười: “Anh với chị dâu vừa hòa hợp trở lại, là đã không chờ nổi phải đuổi em đi hả?”
Châu Liêm Nguyệt hờ hững nói: “Không vừa mắt tên họ Tô lâu lắm rồi. Hai đứa thu dọn rồi cùng biến đi.”
“Đây là nhà em!”
“À. Nhưng trên di chúc thì để lại cho anh.”
Châu Hy khẽ run lên.
Trước kia, Châu Liêm Nguyệt luôn giữ kín như bưng chuyện liên quan đến di chúc và bố mẹ. Vậy mà giờ lại có thể thản nhiên mang ra để nói đùa.
Cô ấy quay mặt về phía Nam Gia, chỉ tiếc là không nhìn được, nếu không sẽ có thể trao đổi ánh mắt với Nam Gia, bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Ăn cơm xong, ngồi thêm một lát, Châu Liêm Nguyệt đã nhấp nhổm muốn về.
Châu Hy cười bảo Nam Gia: “Em nhìn ra rồi, bây giờ anh em bắt đầu chê em vướng víu đấy.”
Châu Liêm Nguyệt bảo Nam Gia ngồi chờ một lát, để anh lên tầng lấy chút tài liệu. Đi tới đầu cầu thang, anh bỗng dừng lại, vẫy tay gọi Nam Gia.
Nam Gia nhỏ giọng nói với Châu Hy, “Chị cũng đi một lát nhé.”
Châu Hy gật đầu, giơ tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Nam Gia, ý là gì, không cần nói cũng biết.
Nam Gia đi tới, Châu Liêm Nguyệt liền dắt tay cô.
Căn phòng đó ở cuối hành lang, Châu Liêm Nguyệt lấy chìa khóa mở cửa, rồi giơ tay bật công tắc đèn ở ngay lối vào.
Ánh sáng trắng dìu dịu rải xuống, trong không khí xộc lên một mùi bụi bặm rất nồng.
Phòng khép kín, diện tích rất lớn.
Đồ đạc gần như đã được dọn đi hết, chỉ còn lại một cái khung giường, tủ sách, bàn đọc sách, và một cái két sắt màu đen đặt dưới gầm bàn.
Toàn bộ không gian bên trong rất trống trải.
Nam Gia bước vào, những chỗ có thể nhìn thấy đều bị phủ một lớp bụi. Liếc vào giữa phòng, ở gần bàn làm việc, mấy miếng gỗ lát sàn còn nguyên dấu vết bị lửa đốt.
Châu Liêm Nguyệt để ý thấy ánh mắt của cô, nhưng không nói gì cả. Anh đi đến bên cửa sổ, mở chốt, đẩy cánh cửa ra.
Cánh cửa đã lâu không được mở, lúc này đẩy ra có chút khó khăn.
Sau đó, Châu Liêm Nguyệt châm một điếu thuốc, tựa vào bệ cửa sổ, cũng chẳng để ý trên đó có dính bụi hay không.
Nam Gia đi tới, khoanh tay đứng cạnh anh, lại quay đầu nhìn anh, “Anh lớn lên trong căn phòng này à?”
Ánh mắt Châu Liêm Nguyệt lướt qua gương mặt cô, anh không lên tiếng.
Nam Gia cũng yên lặng, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhìn ngọn đèn đang rực sáng.
Chàng thiếu niên Châu Liêm Nguyệt là như thế nào?
Cô tưởng tượng cảnh anh nằm gối đầu lên cánh tay trên cái giường kia, cửa sổ đầu giường mở ra, ánh nắng sớm mùa thu xuyên qua kẽ lá rọi xuống mặt anh.
Tưởng tượng cảnh, lúc buồn bực, anh sẽ ngồi khoanh chân ở cuối giường, ném quả bóng tennis vào bức tường đối diện, bóng nảy về, lại ném đi, rồi lại đón lấy.
Tưởng tượng cảnh, vào những đêm mất ngủ, anh sẽ chong đèn đọc sách của Hemingway. Người chọn học đại học Cambridge, không lý nào sinh ra đã mang dòng máu thương nhân lạnh lùng.
Vào thời kỳ trưởng thành, liệu anh có trốn trong này, lén lút thử làm những chuyện cấm kỵ ở độ tuổi đó hay không? Chẳng hạn như xem mấy bộ phim ướt át đậm mùi sắc dục, trộm giấu rượu và thuốc lá. Hoặc anh sẽ nghĩ đến một nhân vật mang tính tượng trừng nào đó để tự thỏa mãn, đến khi phóng ra rồi lại có cảm giác ghê tởm vô cớ.
Mà nhiều hơn là, có lẽ nào anh bị mắc kẹt trong sự bạo lực lạnh do người lớn gây ra, ngày qua ngày, chìm trong phẫn uất, buồn tủi, bế tắc không thấy lối ra hay không?
Châu Liêm Nguyệt quay đầu nhìn.
Nam Gia vội cụp mí mắt, hàng mi cong vút cũng cụp xuống theo, đổ một cái bóng màu xám nhạt.
“Tưởng tượng ra anh của ngày xưa.”, Nam Gia quay đầu nhìn anh, trong mắt chứa ý cười, “Đang nghĩ, em của trước kia, liệu có viết thư tình cho anh của trước kia không.”
“Vậy có không?”
“Có.”, Nam Gia nghiêng đầu, “Nếu như hai đứa mình cùng tuổi, hoặc là, anh lớn hơn em một chút, học cùng trường với em. Kiểu của anh rất có sức hấp dẫn với em, nhưng lại làm em không dám đến gần, bởi vì hình như hai đứa mình là người của hai thế giới. Em sẽ lén viết thư tình cho anh, không ký tên, sau đấy âm thầm xem anh có phản ứng gì. Em đoán đến hơn năm mươi phần trăm là không có phản ứng gì.”
Châu Liêm Nguyệt bật cười, “Nhưng mà em sẽ chịu qua lại với kiểu nam sinh như cậu đội trưởng đội bóng rổ.”
“… Sao anh biết?”
“Đoán. Chuẩn không?”
“… Không phải đội bóng rổ, mà là đội bơi.”, Nam Gia nhỏ giọng nói.
“Không khác mấy.”
“Thế còn anh? Ở tuổi đấy, anh thích kiểu như nào?”, Nam Gia nhìn anh.
Châu Liêm Nguyệt lại nhìn cô, bàn tay không cầm thuốc lá bỗng giơ lên sờ gáy cô, anh điềm đạm nói: “Kiểu như em.”
Nam Gia quay ngoắt đầu lại nhìn anh, “… Thật không?”
“Thật.”
Nam Gia phì cười, “Không cần phải dỗ em. Thật không?”
Châu Liêm Nguyệt không đáp.
Nam Gia tóm cánh tay anh, lay khẽ một cái, “Này!”
Châu Liêm Nguyệt liếc sang, nhìn vào mắt cô, im lặng một lúc rồi mới bảo: “Thật.”
Cô nữ sinh xinh đẹp nhất, tươi sáng nhất, kiêu kỳ mà lại đầy tự tin, làm gì có ai lại không thích!
Cũng giống như, có ai mà không thích ánh sáng!
Nam Gia ngẩn ra.
Cô đang tự hào một cách ngây thơ, cô thừa nhận.
Cô giơ tay lên, quàng vai anh, kiễng chân rồi nhỏ giọng hỏi: “Em có thể hôn anh ở đây không?”
Châu Liêm Nguyệt chỉ nhìn cô chăm chú, không nói lời nào, ánh mắt hệt như ánh trăng tĩnh lặng.
Họ đã làm đến chuyện điên cuồng nhất, nhưng vào giờ phút này, Nam Gia lại cảm thấy bồn chồn một cách vô cớ.
Thật giống như được trở lại tuổi mười sáu, sau khi tỏ tình, chờ đợi kết quả.
Nam Gia có phần không chịu nổi ánh nhìn chăm chú mà tĩnh lặng như vậy của Châu Liêm Nguyệt.
Gót chân hạ xuống, cánh tay thu về.
Cô đang định lùi về phía sau, thì đột nhiên Châu Liêm Nguyệt đưa tay ra, ôm lấy thắt lưng cô, xoay người cô lại, ghì vào bệ cửa sổ.
Anh chưa từng hôn ai ở tuổi mười sáu cả.
Nhưng giả dụ là cô.
Châu Liêm Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, ngắm nhìn khuôn mặt đang ngửa lên để nhìn mình, một gương mặt đẹp nhưng mang đầy câu chuyện ẩn chứa ở phía sau, ấy vậy vào lúc này, chỉ vì đợi một nụ hôn mà lại căng thẳng đến lạc hồn phách.
Anh cảm thấy lồng ngực ngứa ngáy, gần như là cúi đầu trong vô thức.
Không phải là nụ hôn vụng về của một cậu thiếu niên.
Bởi vì, chẳng phải mọi câu chuyện đều diễn ra sớm đã là tốt nhất.
Một kết cục đẹp, nhất định phải mang theo chút trùng hợp và tình cờ, với đúng người và vào đúng lúc, những khoảnh khắc vụn vặt, chợt đến rồi lại chợt đi ấy, họ đã góp nhặt từng chút một, mới tạo nên được kết quả như giờ phút này.
Nam Gia có thể cảm nhận được rõ ràng, người hôn cô chính là người cô yêu, một Châu Liêm Nguyệt vừa tỏa sáng như ánh trăng lại vừa mang trong mình những góc khuất u tối, nắm trong tay tất cả, mà lại có sự dịu dàng khiến cô say đắm, vấn vương.
Một lát sau, Châu Liêm Nguyệt lùi lại, ngón tay ấn khẽ lên môi cô, rồi anh cười một tiếng, “Em nên vui vì không gặp phải anh ở thời điểm đấy.”
“Tại sao?”, ánh mắt Nam Gia vẫn còn mơ màng.
“Sẽ kéo em cùng xuống địa ngục.”
Nam Gia quàng hai cánh tay qua vai anh, nhón chân chủ động hôn anh. Cô cười bảo: “Cùng nhau hủy diệt cũng lãng mạn mà.”
Tác tạo và hủy diệt, vốn dĩ là từ đồng nghĩa tuy hai mà một với “yêu”.
Gió đêm tháng Tư, trong không khí thoang thoảng hương thơm tự nhiên của cây cỏ. Thứ mùi bụi bặm ẩm mốc đọng trong căn phòng này bao lâu nay, giờ đã bị hòa tan đến mức chẳng còn ngửi thấy nữa.