Đêm Tân Hôn Ngủ Trong Quan Tài

Chương 51: Quỷ tài xế



Ngay từ đầu, con đường đi vào " ngôi làng" đã gặp nhiều gian nan. Bây giờ nó lộ ra nguyên hình là một cái nghĩa địa khiến cho chuyện di chuyển của Thẩn Trúc Bạch cùng A Bối càng thêm khó khăn hơn.
Xung quanh toàn là bia mộ, chưa kể đến chuyện những cây gai mọc đầy xung quanh. A Bối mặc dù đã từ bà cụ hóa sang một chị gái xinh đẹp trẻ trung nhưng vẫn không thể tránh khỏi mấy việc mấy cây gai đâm trúng.
Nhưng A Bối không kêu đau, cũng chẳng than trách một lời. Có nhanh chóng di chuyển về phía trước, còn Thẩn Trúc Bạch thì không như vậy. Mặc dù là lo cho chồng mình xảy ra mệnh hệ gì, nhưng cậu vẫn đang kêu gào thảm thiết bởi những thứ cản trở xung quanh.
" Ui chao! Mấy cái cây này đâm đau quá"
Tiếng vang của Thẩm Trúc Bạch lấn át cả tiếng gào rú thảm thiết của những con ma trong mộ, quãng đường đi của cậu tốn hết hai mươi phút. Những con ma kia ngán ngẩm bịt lỗ tai nghê Trúc Bạch kêu gào tròn hai mươi phút.
Lúc thì tiếng thét vang lên bởi mấy vật nhọn đâm rách áo hàng hiệu của cậu, lúc thì lại " úi con nhện kìa", " á mẹ ơi rắn", " quỷ thần thiên địa ơi, chuột đang vẫy tay với con này".
Âm thanh gào thét của một thanh niên đã có chồng lanh lảnh có một nghĩa trang, các hồn ma khác lại có thêm một suy nghĩ.
" Tuy rằng thời thế sinh ra anh hùng, nhưng mà nhìn anh hùng này lại trông có vẻ bị khùng. Kèm thêm một chút buê đuê không lẫn vào đâu được"
Chật vật lắm cuối cùng Thẩm Trúc Bạch cùng ra được cái nghĩa trang kì quái kia.
Nhưng mà vừa bước ra khỏi nghĩa trang, Thẩm Trúc Bach một lần nữa lại phải gào lên.
" Cái quái gì thế này !?"
Trước...trước mặt cậu, mọi quang cảnh đều thay đổi. Rõ ràng lúc cậu đi xe bus đến đây, nào là cây xanh chim muông ríu rít, nào là nắng vàng đẹp soi sáng cả một con đường đi...
Còn bây giờ nó không khác gì con đường chết, cây khô cằn, chim không thấy mà nắng cũng chẳng thấy đâu. Chỉ thấy một màu u uất như nơi của người chết đi về.
Thẩm Trúc Bạch nhìn A Bối, chuẩn bị lắp bắp hỏi thì A Bối đã trả lời trước.
" Thắc mắc cái gì? Cậu đang bị ma quỷ lừa đấy. Họ muốn cậu giúp nên mới lừa có hiểu không ?"
Thẩm Trúc Bạch gật gù như vẻ đang hiểu, nhưng hiện tại lại xuất hiện thêm một vấn đề mới. Đó chính là phương tiện di chuyển...
Cái nơi khỉ ho cò gáy này đến cả một chiếc xe đạp đi ngang qua còn không có huống gì nói đến xe taxi. Bây giờ mà đi bộ đến nơi của kẻ đã bắt Trạch Khiết Long đi thì chắc chồng cậu cũng đã trở về với đất mẹ thật rồi.
Đúng là đau khổ chồng chất đau khổ, xui xẻo kéo theo nhiều chuyện.
A Bối bỗng nhiên đưa tay vào miệng, làm thành động tác huýt sao. Tiếng sáo vừa vang lên, âm thanh động cơ của một chiếc xe ô tô phân khối lớn xuất hiện, nó dùng tốc độ chóng mặt đỗ trước mặt hai người.
Thẩm Trúc Bạch mắt tròn mắt dẹt nhìn đến chiếc xe không rõ từ đâu đến kia, còn chưa hết kinh ngạc thì từ trong xe bước ra một con quỷ có hai cái sừng trên đầu. Bộ dáng của nó rất giống người, nhưng khuôn mặt cùng tay chân lại mang theo nhiều vết tích của một người bị thương.
Nó vừa nhìn thấy A Bối liền nói.
" Này bà già! Lâu rồi mới tìm đến tôi, còn mang bộ dáng xinh đẹp như thế này làm gì ? Lại đi trị ma bắt con quỷ nào hả ?"
A Bối liếc nhìn nó, nhàn nhạt đáp.
" Trước khi trị ma quỷ nào thì tôi trị cậu trước đấy"
" Làm gì mà hung dữ quá vậy ?"
" Mau đưa chúng tôi đến chỗ Tam Nguyệt đi, gần đến ngày trăng rằm rồi"
" À à! Lại đi trả thù chứ gì. Được! Đi thì đi, sợ bố con thằng nào"
Quỷ tài xế ngang ngược đeo kính vào, làm như mình là một tay đua chuyên hạng. Mở cửa xe mời A Bối vào, sau đó lại nhìn Thẩm Trúc Bạch nói.
" Lâu quá rồi không gặp, mặt cậu vẫn đần độn như trước nhỉ ?"
Thẩm Trúc Bạch ngơ ngác dùng tay chỉ mặt mình, còn không quên hỏi.
" Anh biết tôi sao?"
" Biết chứ ? Tôi với cậu quen nhau từ rất lâu rồi, có điều cậu không nhớ cũng phải. Không sao! Không sao, tôi không giận cậu. Nào! Lên xe đi thôi, trễ giờ mụ già kia lại chửi cho"
Nói rồi con quỷ kia đẩy đầu Thẩm Trúc Bạch ngồi vào xe, nhưng Trúc Bạch lại cảm thấy không an toàn. Liên tục hỏi .
" Này! Khi trước anh chết như nào vậy ?"
" Đương nhiên là chết vị lái xe nhanh quá, tông vào xe người ta rồi chết. Có thế mà cũng hỏi à ?"
Nghe được câu trả lời của người kia, Thẩm Trúc Bạch lại chẳng muốn đi xe nữa...