Đêm Tân Hôn Ngủ Trong Quan Tài

Chương 7: Lần đầu làm dâu còn bỡ ngỡ



Mặc dù đã là người " kết hôn" có tổ ấm riêng. Nhưng suy cho cùng, cái tên ngốc Thẩm Trúc Bạch này là bị ép cưới. Da thịt của chồng mình còn chưa được chạm vào, đêm tân hôn còn phải ngủ trong quan tài thì làm sao mà có tình cảm ngay được.
Cậu không ghét Trạch Khiết Long, nhưng cậu vẫn hận cô bạn gái Tam A Nha của mình. Chuyện có chồng cũng bị cậu vứt ra sau đầu, nay có người vừa gọi tên cô bạn gái đáng giận kia. Thẩm Trúc Bạch vội bật người dậy phản xạ có điều kiện, tựa như nếu có cô gái ấy ở đây thật...cậu sẽ bám theo mà " hỏi thăm" không ngừng cho mà xem.
Cái tên ngốc nào đó áo quần xộc xệch, tóc tai rối bời. Mặt mũi còn chưa tính ngủ vẫn không thể nào định hình nổi hiện tại mình đang ở đâu. Cậu nhìn xung quanh....đần độn hỏi.
" Đâu? con người phụ bạc kia đâu rồi ?"
Hành động của Thẩm Trúc Bạch đều được mẹ chồng thu vào mắt, Đàm Tử cũng không hề trách cậu. Bà chỉ nhẹ nói.
" Trúc Bạch, không có A Nha nào ở đây cả. Là mẹ lừa con thôi"
Âm giọng xa lạ kéo cậu về thực tại, bây giờ trí não cũng minh mẩn hơn rồi. Thẩm Trúc Bạch nhìn cảnh vật xung quanh. Đây không phải nhà cậu, mà là một nơi giàu có hơn. Thẩm Trúc Bạch ngẩn ngơ nhìn xung quang, sau đó mới thốt lên.
" À! Mình đang ở nhà họ Trạch, mình là vợ của một con ma"
Bỗng cậu ngẩn người, nhìn sang người đối diện. Một người phụ nữ tầm tuổi mẹ cậu đập vào trong mắt cậu, dáng vẻ quý phái thanh lịch của bà rất dễ làm người ta cảm mến. Cậu nhìn người này, sau đó cất lời.
" Chào bác! Bác là...?"
Đàm Tử gật nhẹ đầu mỉm cười đáp lời.
" Ta là Đàm Tử, còn được gọi là Trạch phu nhân. Mẹ của Trạch Khiết Long"
Lúc này Thẩm Trúc Bạch mới biết được thân phận của người bề trên. Cậu ngượng ngùng thu lại dáng vẻ bần tiện của mình, đứng nghiêm túc trên giường chào hỏi.
" Chào...chào bác- Chào mẹ!"
Mặc dù trong lòng gọi tiếng mẹ, nhưng Thẩm Trúc Bạch vẫn không cam tâm. Đây chính là người đã cấu kết với mẹ cậu hại cậu phải cưới một con ma. Đã vậy, con trai bà ấy còn dám chê cậu xấu xí. Đêm hôm thì đạp cậu xuống giường. Thử hỏi xem có đáng giận hay không hả?
Đàm Tử biết rõ Thẩm Trúc Bạch đang bài xích mình cho nên cũng không hề giận cậu. Bà ngồi xuống bên mép giường, âm giọng vẫn nhẹ nhàng từ tốn phát ra.
" Thành thật xin lỗi vì lần đón dâu không tốt này của ta. Tình thế ép buộc, ta không còn cách nào khác nên mới làm thế với con. Nhưng ta hứa...ta sẽ đối đãi tốt với Trúc Bạch để bù đắp có được không ?"
Nhắc đến chuyện đối đãi lại nhớ đến chuyện mình bị quản gia nhốt một ngày một đêm ở trong căn phòng này. Vốn dĩ tính tình ngớ ngẩn, chẳng hiểu thế nào lại thành cậu ngồi cạnh bà ấy tâm sự.
" Ây da...chuyện này con không trách mẹ. Có ai muốn đám cưới với một con ma đâu ? Chỉ có kẻ điên mới đi cưới một linh hồn ấy..."
Nhưng mà nghĩ lại thì cậu còn điên hơn, mới bị con ma đạp xuống giường có một cái mà đã quyết tâm làm vợ nó để trả thù ? Có phải cậu cũng điên quá rồi hay không?
Khóe môi giật giật, Thẩm Trúc Bạch tự cho mình là kẻ dở hơi nhất từ trước đến nay.
Đàm Tử nhìn dáng vẻ đần độn của Thẩm Trúc Bạch mà trong cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Bà đành phải hỏi tiếp.
" Thế nào ?con có gặp được Khiết Long không ? Con trai của ta như thế nào rồi? Nó có nhắn nhủ gì với con không ?"
" Ngoại trừ việc anh ấy chê con xấu xí, còn đạp con xuống giường thì tất cả đều ổn. Trạch Khiết Long rất đẹp trai, có điều anh ta hơi ngơ ngác một chút"
" Lúc còn sống, Khiết Long là một người thông minh nhưng lại rất trầm tính. Nó trưởng thành sớm, tính tình cũng khó gần... Chỉ có con là có thể nhìn thấy nó, ta hy vọng rằng nếu nó cần giúp thì thì con hãy báo cho ta biết nhé!"
" Được! Con sẽ hỏi anh ấy"
Trong ánh mất của Đàm Tử hiện lên sự buồn rầu mất mát. Đó chính là nỗi buồn mang tên mất con. Một người mẹ mất đi đứa con trai, đó chính là sự đau lòng nhất mà khó ai có thể vượt qua. Đàm Tử nói tiếp.
" Tội nghiệp Khiết Long ... Đã tám năm rồi, ta vẫn chưa tìm thấy xác của nó"
Thẩm Trúc Bạch gãi đầu, nói vu vơ.
" Anh ấy nói với con rằng anh ấy chưa chết. Chẳng qua thân xác đã bị ai đó yểm bùa giấu nên anh ấy mới ngu ngơ vậy, nếu nhập hồn vào xác thì nhất định sẽ không sao nữa "
" Cái gì? Có chuyện này thật sao?"
Đàm Tử bỗng nhiên hét lên, sau đó bà nắm chặt lấy hai bả vai cậu. Trong mắt toàn là sự vụ sướng và hy vọng... Có lẽ, tương lai còn dài... Trạch Khiết Long vẫn còn cơ hội.