Hắn kinh ngạc nhìn người nào đó đứng dậy bỏ đi, không chút suy nghĩ hỏi:
"Đây là mệnh lệnh gì vậy? Cho dù ngươi không cho Sở Thời Uyển vào cung, vậy ba ngày sau tại tiệc mừng xuân, ngươi còn định làm tấm chắn ngăn Ninh Thư và Tống Kim Nghiên gặp mặt sao?"
Tạ Lâm Hành không dừng bước, coi như không nghe thấy, cứ thế bỏ đi.
Thấy vậy, Thẩm Tri Việt buồn bực phe phẩy chiếc quạt xếp bằng ngọc trong tay.
Rất nhanh, hắn nhớ đến một vấn đề khác.
Quạt xếp bằng ngọc "xoạt" một tiếng khép lại.
Ba ngày nữa là tiệc mừng xuân.
Gia thế Sở gia hiển hách, tự nhiên nằm trong danh sách được mời tham gia tiệc mừng xuân.
Vị Thái tử điện hạ của bọn họ không chỉ không thừa nhận mình đang ghen mà còn liên luỵ đến người khác, không cho Sở Thời Uyển vào cung, vậy ba ngày sau, Sở Thời Uyển làm sao tham gia tiệc mừng xuân?
……
Rời khỏi Đông cung, Tạ Lâm Hành trực tiếp đến Ngự Thư phòng.
Dùng đủ loại công việc phức tạp để hoá giải lửa ghen đang gào thét trong lòng.
Tuy thân thể Tạ Tuế đã gần như hồi phục, nhưng tinh thần vẫn chưa hoàn toàn khoẻ lại, những việc quan trọng trong triều và tấu chương hàng ngày vẫn do Tạ Lâm Hành toàn quyền xử lý.
Cả buổi chiều.
Các đại thần trong Ngự Thư phòng ra ra vào vào.
Các loại mật thư được gửi đi hết lá thư này đến lá thư khác.
Chờ đến khi xử lý xong hết mọi việc, trời đã về chiều.
Tạ Lâm Hành buông bút, gấp lá thư cuối cùng bỏ vào phong bì, đưa cho Mặc Thập.
Trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, chiếc túi thơm trên người Tống Kim Nghiên ban ngày lại hiện lên một cách không kiểm soát.
Người đàn ông xoa xoa mi tâm mỏi nhừ.
Hàng mi rũ xuống, che đi tia hung ác chợt lóe trong mắt.
Một lúc lâu sau.
Hắn mới ngẩng đầu lên.
Nhưng trong mắt vẫn còn lạnh lẽo, tàn nhẫn.
“Mặc Cửu, đến Dương Hoài điện, mời Ninh Thư công chúa đến Đông cung.”