Tân Uyển phải dùng một cây đũa gỗ, hao hết sức lực mới có thể lấy được tờ giấy ra. Nhăn nhúm hết cả lên, cậu nằm xuống giường mở ra xem, đập vào mắt vẫn là ma trận chữ, phần giới thiệu nhạt như nước lã, bỗng cậu nhớ Phương Ý Xuyên có kêu cậu xem mặt phía sau, bấy giờ cậu mới để ý đến mấy chữ lăng quăng dưới góc giấy,
Thông báo đăng ký cuộc thi vẽ tranh minh họa cấp quốc gia dành cho học sinh phổ thông.
Tân Uyển cắn đôi môi khô khốc, Tân Uyển chưa hiểu rõ ý của Phương Ý Xuyên, vì vậy gấp giấy lại, bỏ vào trong cặp.
Cảm lạnh quả thực chẳng phải là trải nghiệm dễ chịu, hô hấp không thông, phải uống mấy viên thuốc đắng và thuốc con nhộng, cổ họng cậu nhỏ, bị nghẹn là chuyện thường, vị đắng cứ luôn bị kẹt trong miệng. Điều may mắn duy nhất là cậu không phải uống thuốc do Trầm Du kê nữa, hai loại thuốc xung đột, không thể dùng cùng lúc.
Ngủ một giấc không yên ổn mấy, lúc đồng hồ báo thức vang lên, đầu Tân Uyển hơi đau, rửa mặt xong mới thấy đỡ chút.
Tới trường, Phương Ý Xuyên ngồi bên cạnh cậu, Tân Uyển đang lấy thuốc con nhộng ra khỏi vỉ, tiếng nhựa plastic kêu "lách cách", ráng nuốt xuống, Phương Ý Xuyên nói: "Cậu xem mặt sau của phiếu đăng ký chưa?"
"Xem rồi." Tân Uyển nhăn mặt vì đắng, "Chỉ là cuộc thi vẽ tranh minh họa thôi mà."
"Cậu không có cảm giác gì à?" Phương Ý Xuyên già dặn nặng nề thở dài, hận sắt không thành thép, "Tớ nhớ rõ cậu vẽ tranh rất đẹp mà, sao cậu không nghĩ tới chuyện tham gia thi đi, lấy thưởng về, biết đâu có ích cho việc thi tuyển sinh sau này nữa."
Có lẽ là do cảm lạnh làm đầu óc trì trệ, Tân Uyển có chút sửng sốt, nhớ tới mấy con chó con mèo mình vẽ trên giấy nháp, nhất thời không xác nhận được, chần chừ hỏi: "Tớ vẽ cũng tính là... đẹp à?"
"Đẹp chứ! Thật đó, cậu là người tớ vẽ đẹp nhất mà tớ từng thấy đó, rất đẹp luôn." Vốn từ vựng của Phương Ý Xuyên có hạn, vắt hết óc cũng chỉ nghĩ ra nhiêu đó, mặt ửng đỏ lên, nghẹn ra cậu, "Tớ cảm thấy cậu là thiên tài!"
Tân Uyển vui lên một chút: "Cậu khen người khác giỏi thật đó."
Phương Ý Xuyên vừa muốn nói tiếp thì cậu nam sinh phía trước bỗng cất tiếng: "Phương Ý Xuyên, sao ông lại tới khu vực của tụi này vậy hả?"
"Tôi tìm Tân Uyển." Giọng của Phương Ý Xuyên rất vang, bỗng chốc cáu lên, "Trương Hạo, ông bị điên à."
"Sao cô, phong thủy của chỗ Tân Uyển tốt lắm hở?" Trương Hạo nói, "Để tôi quay đầu lại xem như nào, coi phong thủy có giúp tôi lọt vô top 10 không ha?"
Thành tích của Phương Ý Xuyên quả thực rất tốt, nằm trong top 10 của lớp, giọng điệu của Trương Hạo chế giễu, Phương Ý Xuyên chẳng vui vẻ gì, chuông vào học chợt vang lên, vội vàng đứng dậy, trước khi đi còn gõ lên mặt bàn Tân Uyển: "Cậu nhớ suy xét kĩ chút đấy nhé."
Ban đầu chỉ là đống cỏ khô, Phương Ý Xuyên vô tình ném một đốm lửa vào, lửa bỗng chốc lớn lên. Dù sao cũng là lần đầu tiên có người dùng từ "thiên tài" để gọi cậu, dù Tân Uyển biết mình không xứng, nhưng vẫn không kiềm lòng được mà đắc chí, thậm chí còn nghĩ, có lẽ mình thật sự có thể trổ tài trong cuộc thi này.
Thế là buổi chiều, cậu quyết định đăng ký tham gia.
Hình thức đăng ký kì thi vẽ minh họa là một mã QR, phải quét để hiện ra phiếu đăng ký, sau khi in ra điền vào thì gửi theo địa chỉ được cấp, được phản hồi lại có nghĩa là đăng ký thành công. Ở trường có máy in trong văn phòng, Tân Uyển do dự hồi lâu, đến giờ nghỉ giải lao mới đi đến chỗ của Sở Hạc Phi.
Lúc đến văn phòng, Sở Hạc Phi đang nói chuyện phiếm với giáo viên khác, xác hạt dưa trước mặt đã chồng lên rất cao.
"Tân Uyển đấy à." Ông cười tủm tỉm, trìu mến nhìn Tân Uyển và vẫy tay, "Lại đây, cho trò hạt dưa này."
Giáo viên nọ nghe tên cậu thì ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt phức tạp nhìn đi nhìn lại cậu, xong mới cười nói: "Học sinh tìm thầy nói chuyện đấy, tôi lên lớp xem đám nhóc kia trước, thầy cứ nói chuyện đi nhé."
Văn phòng yên tĩnh trở lại, Sở Hạc Phi vỗ lên ghế bên cạnh, ra hiệu cậu lại đây ngồi, Tân Uyển vẫn chưa kịp mở miệng thì tập tranh đã được đưa lên trước, Sở Hạc Phi lưu loát nói tập tranh này rất tốt, nhắc cậu về nhà xem nhiều một chút. Đợi tới khi Sở Hạc Phi uống nước, lúc này Tân Uyển mới có thể mở miệng, nói mục đích mình tới đây.
Tân Uyển vội đưa phiếu đăng ký cho ông xem, Sở Hạc Phi cầm một bên mắt kính, nhìn kỹ chữ trên mặt giấy, Tân Uyển bất giấc thấp thỏm.
Sở Hạc Phi không nói chuyện một hồi lâu, biểu cảm hơi nghiêm túc, một lúc sau mới gấp giấy lại trả cho Tân Uyển, đẩy mắt kính, nói: "Tân Uyển à, kì thi này thầy không khuyến khích trò tham gia."
Chuyện này nằm ngoài dự kiến của Tân Uyển, cậu nhất thời sửng sốt: "Vì sao ạ?"
Sở Hạc Phi: "Kì thi này không tính là kì thi chính quy, không nên tham gia thì hơn."
"Nhưng đây là kì thi cấp quốc gia, rất nổi tiếng." Tân Uyển muốn thuyết phục ông, "Hơn nữa em chỉ muốn thử xem sao."
"Mấy cái kì thi này chỉ tổ phí thời gian, không cần thiết, với lại hiện tại trò chỉ nên trau dồi tốt nền tảng đã, đừng tính chuyện thi đấu." Lập tường của Sở Hạc Phi đối với chuyện này rất cứng rắn, không thể thương lượng, "Mau vô lớp đi, về lớp sớm chuẩn bị bài vở, đi đi."
Tân Uyển không nói được gì nữa, lúng ta lúng túng dạ một tiếng, hai tiết sau đều thất thần, tan học Phương Ý Xuyên hỏi cậu: "Cậu nghĩ kĩ chưa, muốn tham gia kì thi đó không?"
"Tớ không tham gia đâu." Tân Uyển cúi đầu đá viên đá nhỏ.
"Sao vậy?" Phương Ý Xuyên kinh ngạc hỏi, "Rõ ràng cậu rất thích hợp mà."
"Tớ không thích, kì thi này nhàm chán quá." Tân Uyển cứng nhắc đổi đề tài, "Sáng mai cho tớ chép bài tập toán của cậu được không?"
Phương Ý Xuyên không hỏi tiếp, nhưng cảm xúc tiếc nuối cứ lan tràn theo chỉ số oxy, còn dưới đáy lòng Tân Uyển thì tăng gấp đôi. Cậu không đi mua hoa nữa, mà lại bắt xe buýt 45 như trước, xuống sớm hơn một trạm, rồi lại trong cơn gió buốt trở về Sấu Nguyệt Lý. Không có việc gì để làm, Tân Uyển ngây người vuốt Cầu Cầu, rồi dứt khoát quyết định đi ngủ.
Mới 6,7 giờ, đầu vừa mới dính xuống gối, cơn buồn ngủ thế mà đến rất nhanh, đông đến có thể giấu mình trong tấm chăn dày ấm áp rất thoải mái, mơ màng ngủ mất, giấc mơ kéo đến.
Trong mơ chỉ có một cánh cửa gỗ, ánh sáng âm u, cậu thấy mình cứ như con thú bị bẫy đang xoắn xuýt đi lại trong phòng, bỗng đạp cửa một cái thật mạnh, giọng nói mang theo tiếng khóc, nói: "Sao lại nhốt con trong này!"
Giọng nói của người phụ nữ gay gắt truyền vào: "Không nhốt mày lại, để mày đi gặp cái thằng biến thái kia hả!"
"Đừng có vô lý như vậy chứ!"
"Tao vô lý vậy đó! Mày ở yên trong đó đi, khi nào biết sai rồi thì tao mới cho ra!"
Quanh quẩn chỉ có mấy câu đó lặp đi lặp lại, giấc mơ này cũng không thể nói là ác mộng, nhưng cảm giác bất lực và tức giận mạnh mẽ xâm chiếm, gần như khiến cho Tân Uyển hít thở không thông, lúc cậu mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy cánh cửa, tựa như vẫn còn đang trong giấc mơ.
Đồng hồ chỉ 11 giờ, Tân Uyển mở cửa ra, bên ngoài hành lang tối đen như mực, cậu tạm thời không thích ứng được, chỉ đành vịn vào tường bước đi, bỗng ánh đèn sáng lên, đâm vào mắt cậu, cậu theo bản năng nhắm mắt lại, nghe âm thanh của Tống Hành.
"Sao không bật đèn lên?"
Tống Hành vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, anh tiện tay ném khăn lông vào trong sọt, bên tai truyền tới tiếng bước chân, cả người bất chợt bị ôm lấy.
Hai cái bóng thân mật hợp lại, ánh đèn chia những khoảng trống theo kích thước cơ thể. Tân Uyển ôm eo anh, dùng sức rất mạnh, tựa như chỉ một giây sau là anh rời đi, giọng nói rầu rĩ, "Ôm anh một lát, được không ạ?"
Tống Hành dừng một lúc: "Sao vậy?"
Tân Uyển lắc đầu, rồi chợt nâng mắt lên, đáng thương vô cùng, điều này làm cho Tống Hành nhớ tới đôi mắt của Cầu Cầu, tai và đuôi đều đang rũ xuống. Cậu nói: "Tối nay em có thể ngủ với anh được không?"
Tống Hành rũ mắt hỏi cậu: "Tại sao?"
"Em gặp ác mộng." Tân Uyển cảm thấy bản thân như tên lưu manh, lúc nào cũng lấy cái này ra làm cớ, cuối cùng cậu cũng chịu buông Tống Hành ra, lui về sau, chột dạ đưa ngón trỏ lên, "Chỉ một đêm thôi, em sẽ không làm chuyện xấu, không giật chăn hay nói mớ kêu bậy, thật đó."
Cậu dè dặt quan sát vẻ mặt của Tống Hành, lại nhận ra ánh mắt của anh dừng nơi khác, Tân Uyển đưa mắt nhìn theo, lúc này mới phát hiện áo ngủ của mình đã tuột hai nút, hình xăm nhỏ bên ngực trái lộ ra, tựa như vụng về cố tình quyến rũ.
Tân Uyển mặt đỏ bừng, vội đóng nút lại, giải thích: "Em mới ngủ dậy, không cẩn thận bị tuột, em không cố ý."
Cổ tay chợt bị đè lại, Tân Uyển ngơ ngác nhìn anh. Tống Hành khẽ đẩy một bên áo của cậu ra, nhìn chằm chằm hình xăm "SH" kia, giọng nói có hơi khàn: "Hình xăm này..."
"À, hình xăm — chắc là trước kia em đu thần tượng nên đi xăm đấy ạ, có hơi ngốc đúng không anh?" Đúng là cậu rất muốn tới gần Tống Hành, nhưng thân mật cỡ này vẫn khiến cho Tân Uyển căng thẳng, thậm chí lòng bàn tay cũng toàn là mồ hôi, cậu nói đùa để giảm bớt, "Anh biết SHE không? Em không có chữ E, chắc là lúc đó hết tiền mất rồi."
Nhưng những lời này dừng lại khi cậu nhìn thấy ánh mắt của Tống Hành, xa lạ, thậm chí cậu còn cảm giác Tống Hành đang đắm chìm trong đau buồn, nhận thức này làm cho Tân Uyển thấy xa lạ, lúng túng, bèn dứt khoát im lặng.
Tay lại buông ra, thay cậu gài nút áo, Tân Uyển nghe được giọng nói của Tống Hành, rất khẽ.
Anh nói: "Tân Uyển, cậu muốn tôi phải làm sao với cậu bây giờ?"