Thanh âm nghẹn ngào đứt quãng đầy khổ sở và day dứt lọt vào tai Lục Chính Minh, anh không chịu nổi nữa, anh sợ nếu cứ nhìn cô như vậy anh sẽ phá vỡ hàng phòng tuyến cuối cùng của mình mà lao vào chiếm lấy cô, nếu anh trầm luân trong đó, anh rất sợ tất cả chỉ là một màn kịch của cô, đến cuối cùng khi phát hiện tất cả chỉ là lừa dối anh sẽ không thể quay đầu lại được, một người kiêu ngạo như anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.
"Ôm theo tình yêu giả tạo đó của cô mà xuống mồ đi... Tôi không nhận nổi." Anh nói rồi quay lưng đi thật nhanh ra khỏi phòng.
Anh đã để lại Cố Cẩm Sơ mang theo trái tim đầy rẫy vết thương mà vật vả chóng đỡ một mình bên trong căn phòng nơi chứa đầy hồi ức tươi đẹp của hai người.
"Lục Chính Minh... Anh thật sự….. Thật sự đã giết chết em rồi... Em không kiên trì nối nữa rồi." Đó là lời nói cuối cùng trước khi Cố Cẩm Sơ sụp đổ ngất xỉu trên giường, nhưng chẳng ai biết cả, đêm hôm đó chỉ một mình Cố Cẩm Sơ cô đơn nằm trên giường đến khi trời sáng. Cố thể cô đã thật sự tuyệt vọng rồi, người không còn hy vọng gì như cô sẽ cần gì níu kéo ai nữa. Cô bây giờ chỉ còn mong anh chán cô nhanh một chút, đá cô đi thật xa để cô lạ có thể hưởng thụ một cuộc đời tự do mới mẻ.
***
Đêm hôm ấy Lục Chính Minh ra khỏi phòng nhưng anh không rời đi lập tức, anh đến gần ghế sô pha nhặt chiếc khăn choàng còn đang dang dở của cô lên trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, anh biết chiếc khăn này là cô đan cho anh, anh thích màu xám còn cô lại thích màu xanh da trời, cô từng nói nó đại diện cho hi vọng, nhưng anh lại chẳng biết cô hi vọng điều gì anh lại chẳng hề hay biết.
Lục Chính Minh cầm chiếc khăn len lên rồi lại đặt xuống, chốc lát lại cầm lên lần nữa, thở dài lẩm bẩm:
"Ra ngoài mua là được mà... Tội gì phải khổ như vậy."
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại sót cô vì chiếc khăn này mà ngủ quên trên ghế sô pha, anh ngồi xuống, mở video dậy đan khăn trên mạng lên, muốn tự mình đan một nửa tiếp theo giúp cô:
"Móc qua đây... Rồi lại móc qua đây... Mẹ nó thật là rắc rối." Lục Chính Minh tay vừa làm, miệng vừa chửi, anh lọ mọ đến bốn giờ sáng và thành quả, chiếc khăn choàng của Cố Cẩm Sơ thành một đống bùi nhùi, Lục Chính Minh nhìn sản phẩm của mình cảm thấy chột dạ liền đem khăn vứt lại chỗ cũ, gấp gáp rời khỏi nhà, anh là sợ cô tỉnh dậy bắt quả tang anh phá hỏng đồ của cô lại khóc đến thương tâm, anh sẽ không giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng nữa mà lao vào ôm ấp dỗ dành cô.
***
Gần trưa hôm sau Cố Cẩm Sơ mới mệt mỏi tỉnh lại, cô chậm chạp bước ra khỏi phòng ngủ, cô có hẹn ngày mai sẽ đi kí hợp đồng với Trương Chí Thành, còn đi học lớp diễn xuất, thời gian tới có lẽ sẽ rất bận nên cô chỉ có một ngày hôm nay để làm tiếp chiếc khăn này.
Cố Cẩm Sơ đi tới sô pha nhìn ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc khăn choàng của mình vậy mà lại hư mất rồi, từng sợi len cô đã đan lại đều bị bung ra hết. Cố Cẩm Sơ cười khổ nhưng nước mắt lại rơi, giọng nói cô nhẹ nhàng như đã không còn cảm nhận được cơn đau nữa:
"Ghét em đến vậy sao, ghét đến nỗi đồ em làm cho anh... Cũng làm anh ngứa mắt."
Kính Kong...
Chuông cửa vang lên, Cố Cẩm Sơ gạt đi nước mắt trên khuôn mặt mình, cô nghĩ là quản lý chung cư hay ai đó nên thất thểu ra mở cửa:
"Ai đó?" Cố Cẩm Sơ nhẹ giọng hỏi nhưng người trước cửa lại làm cô đứng hình, cô muốn đóng cửa lại chạy trốn thật nhanh, nhưng cô không làm được.
"Cẩm Sơ... Sao cháu lại ở đây?" Lê Tô nhìn thấy người mở cửa là Cố Cẩm Sơ bà trợn tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
Lê Tô mấy ngày không thấy Lục Chính Minh về nhà liền muốn đến căn hộ của anh thăm anh, nhưng mà đến đây bà thật sự không ngờ con trai mình vậy mà lại sống cùng bạn thân của vị hôn thê.
"Bác vào nhà đi ạ... Cháu sẽ giải thích với bác." Cố Cẩm Sơ bất lực mời bà vào nhà, chuyện gì đến cuối cùng cũng sẽ đến, làm chuyện xấu thì phải nghỉ đến ngày bị người ta biết được, Cố Cẩm Sơ từ đêm qua đã chấp nhận số phận này của mình rồi. Dù bà có coi thường có mắng chửi cô thì cô cũng chịu.
Lê Tô bước vào nhà, bà ngồi ở phòng khách nhìn một lượt quanh căn phòng, bà biết con bà thích những gam màu tối, nhưng cả căn nhà này từ rèm cửa khăn bàn những vật dụng đều đầy dáng vẻ tươi sáng tự nhiên, không những vị bà còn cảm thấy rất có tư vị gia đình nhỏ ở đây.
Bà liếc mắt nhìn Cố Cẩm Sơ tiều tụy, mệt mỏi lấy nước cho bà, bà lờ mờ hiểu được quan hệ của bọn họ, từ lần gặp đầu tiên bà đã có thiện cảm với Cố Cẩm Sơ nhưng chuyện gì ra chuyện đó, bà không thể dung túng con trai bà nuôi một cô gái trong nhà khi nó đã có vị hôn thê.
Đến khi Cố Cẩm Sơ ngồi xuống ghế đối diện bà, bà trầm giọng hỏi cô: