Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 34: Cái tên Cố Cẩm Sơ



Cố Cẩm Sơ sau khi rời khỏi Lục Chính Minh, cô liền vào đoàn phim của Trương Chí Thành, bộ phim mà anh ấy muốn quay là có tên là "Khi ai đó trở về". Dù không phải người xuất thân từ sân khấu điện ảnh, nhưng Cố Cẩm Sơ lại làm quen với việc này khá nhanh, nhờ có Trương Chí Thành và bạn diễn dẫn dắt cô ngày càng nâng cao kĩ năng diễn xuất, hòà nhập với mọi người trong đoàn phim.

Ngày ngày bận rộn với công việc của mình Cố Cẩm Sơ dường như cũng quên mất trong cuộc đời mình từng xuất hiện một người tên Lục Chính Minh. Nhờ có tiền cát-xê mà Trương Chí Thành ứng trước cùng với việc anh giới thiệu cho cô làm người mẫu cho một số brand quần áo nổi tiếng, cộng với sự sinh đẹp của cô cùng một vài cảnh hậu trường đóng chung với Trương Chí Thành được tung lên mạng, cô trở nên rất hot, có khen có chê nhưng chung quy nhờ vào nó cô cũng thu lợi không ít, cuối cùng Cố Cẩm Sơ cũng đủ tiền mua lại miếng đất của dì Hồng.

Ròng rã suốt hai tháng trời phim cũng quay được hơn phân nữa, Cố Cẩm Sơ cứ nghĩ mọi chuyện sẽ cứ tiếp tục vận hành một cách có trình tự như vậy nhưng sự xuất hiện của một người lại lần nữa thay đổi quỹ đạo cuộc đời cô.

Cố Cẩm sau khi hết cảnh quay của ngày hôm nay, cô mệt mỏi trở về khách sạn đoàn phim đã thuê thì thấy một bóng người cả đời này có hoa thành tro cô cũng không quên, người vừa gặp đã khiến cô chán ghét vô cùng, Cố Cấm Sơ liếc nhìn hắn một cái, nhanh chóng đi vào trong khách sạn.

Cố Nam Chi thấy vậy liền gấp gáp kéo cô lại, trầm giọng nói:

"Tôi có chuyện muốn hỏi em... Cho tôi một chút thời gian đi được không?"

Cố Cẩm Sơ hất mạnh tay hắn ta ra, trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng lên tiếng:

"Anh hại cuộc đời tôi chưa đủ thảm hay sao?"

Cố Nam Chi vốn đã muốn đi tìm cô từ lâu để hỏi rõ chuyện mà hắn luôn thắc mắc, nhưng từ sau chuyện đó Lục Chính Minh luôn tìm mọi cách chống đối công ty của hắn, ba hắn vì để ổn định tình hình chỉ đành cho hắn sang nước ngoài một thời gian, sau khi trở lại hắn liền cho người điều tra tin tức Cố Cẩm Sơ khắp nơi nhưng đều không có kết quả, cho đến ngày hôm nay hắn rãnh rỗi ngồi xem tin tức giải trí, liền bắt gặp một video hậu trường đóng phim của cô, hắn liền gấp gáp tra địa chỉ đoàn phim, chạy từ Nam Thành đến đây để gặp cô.

Cố Nam Chi biết Cố Cẩm Sơ hận mình, nhưng có những điều hắn rất muốn Cố Cẩm Sơ nói cho hắn biết, hắn cố gắng đè ép giọng mình xuống, nhỏ giọng cầu xin Cố Cẩm Sơ:



"Tôi chỉ muốn hỏi em một chút chuyện... Tuyệt đối sẽ không làm hại gì đến em."

Cố Cẩm Sơ thấy hắn cứ lôi lôi kéo kéo mình trước cửa khách sạn nếu để người ta chụp được lại phát sinh chuyện không hay, cô nhanh chóng kéo hắn qua một góc khuất ít người qua lại, gằn giọng hỏi:

"Anh muốn hỏi chuyện gì?"

Cố Nam Chi thấy cô đã chịu nghe mình thì vui vẻ, anh đưa cho Cố Cẩm Sơ một tập tài liệu bảo cô hãy mở nó ra

xem.

Cố Cấm Sơ không hiểu chuyện gì, cô lờ mờ nhận lấy, mở tài liệu đó ra xem, trước mắt cô đập vào dòng chữ "Kết quả giám định huyết thống", đó là kết quả giám định của cô và Cố Nam Chi, Cố Cẩm Sơ ném tập tài liệu vào người của Cố Nam Chi tức giận quát lớn:

"Anh bị điên sao? Vì tôi và anh cùng họ anh liền đi giám định huyết thống với tôi à? Có phải ai trên đời này họ Cố anh đều làm vậy không? Vậy anh nhìn kĩ kết quả đi tôi và anh không có quan hệ gì hết..."

Cố Nam Chi hiểu vì sao Cố Cẩm Sơ tức giận như vậy, hắn gấp gáp nhẹ giọng giải thích với cô:

"Tôi làm xét nghiệm với em không phải vì chúng ta cùng họ, mà là vì sợi dây chuyền bán nguyệt trên cổ em." Cố Nam Chi vừa nói vừa chỉ vào cổ Cố Cẩm Sơ.

Cố Cẩm Sơ bất giác nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ, cô liếc nhìn thấy Cố Nam Chi nhìn cô chằm chằm sau đó hắn liền tháo một sợi dây chuyền giống y đúc sợi dây chuyền của cô xuống từ trên cổ của mình, đưa đến trước mặt cô, trầm giọng nói:

"Hai sợi dây chuyền này là một cặp... Là mẹ của tôi đã đặt làm riêng cho tôi và em gái chưa chào đời... Em lại mang nó trên cổ... Em nói xem làm sao tôi không nghi ngờ em chính là em gái của tôi."



Cố Cẩm Sơ nhìn chằm chăm sợi dây chuyền trước mặt, cô nhớ lại lời người đó từng nói, sợi dây chuyền này đúng là có một cặp là dành cho anh trai và em gái. Cố Cẩm Sơ đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, cô ngước mắt nhìn Cố Nam Chi, lấp bấp hỏi anh:

"Mẹ anh... Là... Liễu Liên Phượng?"

Cố Nam Chi nhớ rõ cái tên này, đây đúng là tên của mẹ anh, Cố Cẩm Sơ vậy mà thật sự biết mẹ anh, Cô Nam Chi kiềm chế xúc động trong lòng, gật đầu trả lời cô:

"Đúng... Mẹ của tôi là Liễu Liên Phượng... Em thật sự biết bà ấy?"

Cố Cấm Sơ im lặng một lúc, cô nhìn Cố Nam Chi nhẹ giọng đáp:

"Biết... Bà ấy là mẹ của tôi."

Cố Nam Chi thoáng giật mình nhìn cô, Cố Cẩm Sơ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn lại khẽ cười, bồi hồi nói tiếp:

"Mẹ nuôi của tôi... Tôi là cô nhi bị người ta bỏ trên núi, là bà ấy mang tôi về nhà, đặt tên cho tôi là Cố Cẩm Sơ..."

Nói đến đây giọng cô có chút nghẹn ngào:

"Thật ra Cố Cẩm Sơ đúng là em gái của anh... Nhưng cô ấy đã mất từ lúc một tuổi, mẹ đặt cho tôi cái tên này là để tưởng nhớ về cô ấy... Sợi dây chuyền này cũng là mẹ đeo cho tôi, bà ấy muốn tôi có thể thay Cố Cẩm Sơ thật sự sống tiếp cuộc đời của cô ấy... Dù sao chính tôi cũng không biết mình là ai... Sống cuộc đời của ai thì cũng như vậy."