Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 40: Uy hiếp



Đến khu nhà Cố Cẩm Sơ đang sống, cô chào tạm biệt Dương Chí Viễn rồi đi vào trong, Lục Chính Minh nhìn theo bóng lưng cô, anh suy nghĩ một lúc cũng mở cửa bước xuống xe, Dương Chí Viền thấy vậy cao giọng nói:

"Gì đây... Em muốn bám theo em ấy à?"

Lục Chính Minh liếc nhìn Dương Chí Viễn trầm giọng trả lời:

"Anh điên à... Đến đây rồi hai người cũng không còn đi cùng nhau nữa, em ngồi xe anh nữa làm gì, em tự bắt xe về."

Thật ra Lục Chính Minh đang nói dối dù sao Dương Chí Viễn cũng không biết mối quan hệ giữa anh và Cố Cẩm

Sơ nên cũng sẽ không nghĩ được chuyện anh mặt dày bám theo cô.

Dương Chí Viễn khẽ cười, lái xe rời đi, anh ấy cảm thấy Lục Chính Minh tự bắt xe về cũng tốt, anh ấy cũng không muốn làm tài xế cho tình địch.

Lục Chính Minh thấy xe của Dương Chí viền đã chạy xa, liền chạy theo hướng Cố Cẩm Sơ vừa đi vào, cửa thang máy đang dần đóng lại, anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô ở bên trong, anh gấp gáp chạy thật nhanh tới đưa tay chặn cửa, cửa thang máy mở ra, anh bước vào nhìn chằm chằm Cố Cẩm Sơ.

Cố Cẩm Sơ tròn mắt nhìn Lục Chính Mình, anh đuổi theo cô làm gì? Cả buổi tối hôm nay anh rất lạ nhưng cô cũng không muốn biết, Cố Cẩm Sơ nép mình vào một góc không buồn liếc nhìn anh.

Lục Chính Minh khi được ở gần cô tâm trạng đã cực kì kích động, trong đầu anh lúc này hiện lên không biết bao nhiêu kịch bản trò chuyện để nói chuyện với cô nhưng lại không thể nói thành lời.

Cố Cẩm Sơ đột nhiên ấn thang máy lên tầng thượng, Lục Chính Minh nhìn thấy cũng ngỡ ngàng không hiểu cô muốn gì, nhưng anh vẫn im lặng, cô đi đâu thì anh sẽ đi đó không nói nhiều.



Đến khi cửa thang máy mở ra, Cố Cẩm Sơ đi nhanh ra bên ngoài, cô men theo cầu thang bộ lên sân thượng của toà nhà, Lục Chính Minh cũng vội vã nối gót theo sau cô. Cố Cẩm Sơ không nhìn anh ở phía sau, cô đi đến gần lan can của sân thượng dứt khoát leo lên đứng trên đó, gió đêm vừa rét vừa mạnh thổi qua làm mái tóc cô tung bay trong gió, bộ váy đỏ trong ánh đèn đêm mờ nhạt của thành phố lại như ẩn như hiện rực rỡ lạ thường.

Lục Chính Minh nhìn thấy một loạt hành động trước mắt của cô, anh run người đứng bất động tại chỗ, hét lên:

"Cố Cẩm Sơ em làm gì vậy? Mau xuống đây."

Cố Cẩm Sơ vẫn đứng đó không quay đầu lại nhìn Lục Chính Minh, trầm giọng lên tiếng:

"Sao lại đi theo tôi?"

Lục Chính Minh thật sự sợ rồi, anh sợ chỉ sơ sẩy một chút chính mắt anh sẽ nhìn thấy thân xác cô tiêu tán trước mặt anh, Lục Chính Minh cố gắng giữ bình tĩnh, đi chậm lại gần cô, vừa đi vừa nói:

"Anh chỉ muốn nói chuyện với em..."

Cố Cẩm Sơ cảm nhận được tiếng bước chân đằng sau, cô bước chân lên phía trước một bước, hắng giọng nói với

Lục Chính Minh:

"Anh mà còn bước lên trước một bước nào nữa tôi cũng sẽ bước theo."

Lục Chính Minh dừng ngay bước chân của mình lại, bây giờ anh thật sự không có gan để làm trái lại lời cô. Lục Chính Minh cố gắng trấn an bản thân mình, khó khăn lên tiếng:



"Sơ Sơ... Xin em đó... Em xuống đây chúng ta nói chuyện đi mà."

"Chúng ta thì có chuyện gì mà nói... Tất cả đã kết thúc rồi." Cố Cẩm Sơ lạnh lùng trả lời anh, hai người quả thật là không có chuyện gì để nói, cô không muốn người đàn ông này lại lần nữa xuất hiện trong cuộc đời cô.

Lục Chính Minh lắc đầu lia lịa, kết thúc sao? Anh không hề muốn như vậy, anh đã yêu một người rồi sao lại dễ dàng buông tay, là anh tổn thương cô nhưng cũng muốn bù đắp cho cô, anh cao giọng gấp gáp trả lời cô:

"Không... Anh không muốn vậy... Chẳng phải em từng hỏi anh có yêu em không hay sao? Cố Cẩm Sơ giờ anh trả lời cho em biết, anh yêu em, Lục Chính Minh Anh yêu em.

Cố Cẩm Sơ nghe thấy lời này trái tim cô thoáng chốc đập liên hồi, "Anh yêu em" câu nói này cô đã từng mong đợi nó, từng ấp ủ bao nhiêu hi vọng về nó nhưng cũng chính anh đã dạy cho cô biết những điều cô hy vọng suy cho cùng chỉ là viễn vông, đến hôm nay khi cô đã buông bỏ được rồi, khi vết thương đã gần lạnh lại, Lục Chính Minh lại một lần nữa xé rách nó ra. Cố Cẩm Sơ cảm thấy điều này thật châm biếm. Cô quay lưng lại nhìn anh, cô thấy được trong ánh mắt Lục Chính Minh đầy lo lắng và sợ hãi, tất cả đều là dành cho cô sao? Cô không biết và cũng không muốn biết.

Cố Cẩm Sơ nhếch môi cười đau đớn nhìn Lục Chính Minh:

"Giờ anh nói lời này thì còn ý nghĩa gì chứ... Tôi đã không cần nữa rồi... Tôi chỉ muốn sống bình yên thôi... Lục Chính Minh làm ơn đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa."

Lục Chính Minh biết cô sẽ nói như vậy, cô không cần tình yêu của anh cũng không cần anh nữa, nhưng mà người như Lục Chính Minh làm sao cam tâm, dù là ép buộc dù là cực đoan nhưng anh vẫn muốn nói với Cố Cẩm Sơ, Lục Chính Minh kiên định nhìn cô:

"Sơ Sơ... Hai năm trước em nói em thích anh... Anh cũng chưa từng bắt em không được thích anh... Hai năm sau anh nói anh yêu em... Em lấy lý do gì mà ngăn cấm không cho anh yêu em?"

Cố Cẩm Sơ nhìn đôi mắt anh chằm chằm trong đêm, anh nói đúng cô lấy lý do gì đây? Đó là quyền tự do của trái tim mỗi người mà, nhưng nó sẽ làm cô nghẹt thở, sẽ làm cô nhớ lại mình từng ngu ngốc từng hèn mọn đê tiện như thế nào, cô thật sự muốn quên đi, Cố Cẩm Sơ đau đớn, nước mắt cũng dần từ khoé mi chảy ra, cô ngửa mặt lên trời cho giọt nước mắt chảy ngược vào trong nghẹn giọng trả lời anh:

"Nhưng tôi muốn quên đi... Tại sao anh không để tôi quên đi? Anh thật sự yêu tôi sao? Không... Lục Chính Minh anh là yêu bản thân anh... Yêu những cảm xúc của anh chớ không phải là tôi... Nếu anh yêu tôi thì giờ anh hãy biến đi... Nếu không tôi thật sự sẽ nhảy xuống từ đây... Chết rồi tôi sẽ quên anh... Còn anh cả đời này sẽ chỉ nhớ đến những cảm xúc thuộc về tôi.