Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 46: Hậu cung của em



Cố Cẩm Sơ lặng thinh quấn chặt người trong chăn, Lục Chính Minh nói gì cô đều hiểu nhưng cô lại không chấp nhận được, cô muốn kết thúc với anh nhưng càng ngày Lục Chính Minh lại làm cho mối quan hệ của hai người vượt quá mức cô cho phép, nếu cứ như ngày xưa, anh là vị hôn thê của Dương Huệ Anh cô có thể miễn cưỡng xem anh là bạn nhưng giờ đây cô và anh đến bạn bình thường còn không làm được nữa, cứ như vậy mỗi người sống cuộc sống của riêng mình không phải tốt sao? Sao cứ phải dây dưa với nhau làm gì?

Cố Cẩm Sơ không cần biết Lục Chính Minh là thật lòng hay là giả dối cô chỉ biết mình phải giữ khoảng cách với anh, để trái tim một lần nữa không lún sâu vào những đau khổ giống như trước kia.

Cố Cẩm Sơ từ từ kéo chăn xuống, mệt mỏi trả lời Lục Chính Minh:

"Nhưng tôi không muốn liên quan gì đến anh."

"Em không muốn là chuyện của em... Anh muốn là chuyện của anh..." Lục Chính Minh bá đạo lên tiếng, mặc dù anh biết sẽ làm cô tức giận nhưng mà anh cũng hết cách.

Lời này của Lục Chính Minh làm cho Cố Cẩm Sơ tức đến đỏ mắt, lấp bấp không nói thành lời:

"Anh... Anh.."

"Sơ Sơ... Cho anh một cơ hội không được sao?

"Không." Cố Cẩm Sơ cương quyết trả lời anh.

Lục Chính Minh nhìn cô chăm chăm cũng im lặng không nói gì, anh lấy hộp giữ nhiệt trên bàn mở ra đưa đến trước mặt cô:

"Không nói đến chuyện này nữa... Ăn cháo đi."

"Không ăn." Cố Cẩm Sơ cứng đầu, nhắm mắt lại trùm chăn phủ kín mặt.

"Sơ Sơ... Bác sĩ nói em mà không ăn uống đầy đủ sẽ bị loét dạ dày, em bệnh rồi ai sẽ lo cho bà em."

Cố Cẩm Sơ nghe thấy Lục Chính Minh nói thế liền bật dậy, oán giận nhìn anh, người này thật là biết đánh vào điểm yếu của cô, nói một câu liền làm cô khuất phục. Cố Cẩm Sơ giật lấy hộp cháo trên tay của Lục Chính Minh, ra sức ăn hết trước mặt anh.

Lục Chính Minh khẽ cười lấy chiếc chăn của cô vứt sang một bên, lấy áo khoác của mình đắp lên chân cô rồi mới nhẹ giọng nói:

"Ăn ngoan... Anh đi đổi chăn cho em."



Cố Cẩm Sơ bị hành động của Lục Chính Minh làm cho ngây người trong chốc lát, cô lắng lặng nhìn anh cúi người dọn dẹp ly nước mà cô đã hất đổ. Lục Chính Minh bây giờ có còn là Lục Chính Minh kiêu ngạo, cố chấp mà cô biết không?

***

Đến khi Lục Chính Minh quay lại Cố Cẩm Sơ cũng đã ăn xong, cô vừa nằm nghỉ trên giường vừa thơ thẫn nhìn trần nhà. Lục Chính Minh bước vào được một lúc cô vẫn chưa phát hiện ra. Đến khi tiếng chuông điện thoại của

Cố Cẩm Sơ rung lên cô mới lười nhác nhấc máy lên nghe.

"Chị Sơ Sơ chị xem tin mới nhất chưa?" Mai Uyên Phương đầu dây bên kia lo lắng hỏi cô.

"Tin gì chứ?"

Mai Uyên Phương cảm thấy mình thật ngốc khi hỏi câu này, Cố Cẩm Sơ đang ở bệnh viện, chắc là vừa mới tỉnh lại sao có thể biết được tin gì chứ, cô ấy vội vàng giải thích:

"Trên mạng... Không biết tên xấu xa nào lan tin đồn, nói chị ngủ với lão già nào đó mới có thể vừa vào nghề đã được làm nữ chính hai bộ phim... Bây giờ cư dân mạng hùa vào chửi chị đông như quân Nguyên ấy... Chị lại là nghệ sĩ tự do nên giờ cũng không có bộ phận truyền thông xử lý giúp chị. Một mình em thật sự chiến đấu không nổi với nhiều người như vậy." Mai Uyên Phương cũng bất lực nói với cô.

Cố Cẩm Sơ lại khẽ cười, dường như cô chẳng quan tâm mấy tin đồn thế này cho lắm, cô nhẹ giọng trấn an Mai Uyên Phương:

"Đừng quan tâm làm gì? Người ta có suy nghĩ của người ta, cũng không thể ép ai cũng suy nghĩ tốt cho mình được."

Cố Cẩm Sơ sau khi cúp điện thoại, cũng lấy hết can đảm của mình mở tin tức giải trí lên xem, đúng là người chửi cô nhiều như ngã rạ, đều là những bình luận thậm tệ làm tổn thương tinh thần người khác nhưng Cố Cẩm Sơ lại chỉ biết bất lực cười khẽ.

Lục Chính Minh nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi, do chỉ nghe thấy cô nói nên vẫn không hiểu chuyện gì, anh mang chăn tới đắp lên người cô sau đó mới trầm giọng hỏi:

"Chuyện gì vậy em?"

Cố Cấm không có biểu tình gì đưa điện thoại cho Lục Chính Minh xem còn mình thì dúi người vào trong chăn.

Lục Chính Minh đọc tin tức đó, lại lướt xuống xem bình luận, tay anh siết chặt điện thoại, đôi mắt hằn lên tơ máu, bọn người này vậy mà dám bôi nhọ, phỉ báng cô gái của anh như vậy.



Lục Chính Minh nhìn Cố Cẩm Sơ đang đưa mắt nhìn mình, anh tưởng cô đang cần sự an ủi nên dịu dàng xoa đầu cô:

"Đừng buồn... Anh sẽ xử lý chuyện này."

Không ngờ Cố Cẩm Sơ lại thoải mái đáp:

"Họ nói đúng mà... Tôi ngủ với anh nên mới có vai diễn này... Có gì sai đâu."

Lục Chính Minh đơ người nhìn cô, anh không ngờ cô lại tự nghĩ mình như vậy, anh biết mình làm tổn thương lòng tự trọng của cô, lại không biết nói thế nào để cô hiểu mình không hề có ý như vậy.

Cố Cẩm Sơ nhìn anh im lặng cô lại nói tiếp:

"Anh không tò mò bộ phim lần trước tôi có được là nhờ gì sao? Anh không nghĩ là tôi ngủ với Trương Chí Thành à? Không phải chính anh cũng nhìn thấy tôi cùng anh ấy vào bar sao?"'

Lục Chính Minh biết cô đang cố tình khiêu khích để anh từ bỏ cô, Lục Chính Minh thở dài trầm giọng nói:

"Anh không tin đâu."

Cố Cẩm Sơ cảm thấy anh thật nực cười, cô nói thật anh cũng không tin, cô nói dối anh cũng không tin, người này rốt cuộc yêu hay không yêu vẫn không thể có niềm tin ở cô.

"Ha... Lục Chính Minh tôi nói thật đó... Tôi ngủ với rất nhiều người... Anh còn cần tôi sao?" Cố Cẩm Sơ biết Lục Chính Minh rất chấp niệm với chuyện này, cô muốn anh hoàn toàn vứt bỏ cô nên mới không ngại tự sỉ nhục bản thân mình như vậy.

Lục Chính Minh lẳng lặng nhìn cô thật lâu, anh không biết trong lòng mình có tư vị gì, cô nói thật hay nói dối điều đó không còn quan trọng nữa, trải qua một lần mất đi, khó khăn lắm mới tìm lại được, Lục Chính bây giờ chỉ cần biết Cố Cẩm Sơ mới là quan trọng nhất trong lòng anh. Lục Chính Minh khàn giọng nói với Cố Cẩm Sơ:

"Em ngủ với ai cũng được... Em thích mở hậu cung cũng được... Chỉ cần trong đó có anh là được."

Cố Cẩm Sơ trợn tròn mắt khi nghe câu trả lời của Lục Chính Mình, cô suy nghĩ ra hàng vạn câu trả lời và phản ứng của anh nhưng không nghĩ anh vậy mà lại nói như vậy.

Cố Cẩm Sơ nhắm chặt mắt lại không dám nhìn anh nữa, cô sợ nhìn vào ánh mắt thâm tình đó của Lục Chính Minh, miệng chỉ để lại hai chữ cho anh:

"Đồ điên."