Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 5: Giả vờ không quen



"Anh Chính Minh, đây là bạn thân của em Cố Cẩm Sơ." - Dương Huệ Anh chỉ vào Cố Cẩm Sơ giới thiệu với người đàn ông bên cạnh mình.

Cố Cẩm Sơ bị tiếng nói của cô ấy kéo về thực tại, cô khó khăn nâng khoé miệng của mình lên nặn ra một nụ cười chào hỏi.

Lục Chính Minh không tỏ thái độ gì chỉ gật đầu một cái đáp lễ, vui vẻ kéo Dương Huệ Anh ngồi vào bàn ăn. Giọng nói anh trầm ấm hỏi cô ấy:

"Em gọi món chưa."

"Em gọi rồi ạ." Huệ Anh ngại ngùng rút tay khỏi người Lục Chính Minh ngồi sang bên cạnh.

Lục Chính Minh cũng nhìn thấy hành động đầy vẻ xa cách này của cô ấy nhưng chỉ khẽ cười.

Toàn bộ quá trình đều thu vào tầm mắt của Cố Cẩm Sơ, ánh mắt Lục Chính Minh nhìn Dương Huệ Anh thâm tình dịu dàng như thế nào cô đều thấy, anh từ lúc bước vào đều chỉ xem cô như không khí, có thể anh cũng đã quên cô từ lâu chỉ có cô là vẫn nhớ đến anh. Thứ tình cảm vừa mới nảy mầm của Cố Cẩm Sơ như có một chiếc xe cán qua làm cho mầm cây cứ như thế mà mãi mãi lụi tàn trên mặt đất.

Lục Chính Minh liếc nhìn Cố Cẩm Sơ không biết trong mắt anh đang suy nghĩ điều gì chỉ nhàn nhạt lên tiếng:

"Cô Cố hiện giờ đang làm gì?"

"Dạ..." Cố Cẩm Sơ ngạc nhiên khi anh chủ động bắt chuyện với mình, ngơ ngác đến không thốt nên lời.

Dương Huệ Anh nhìn thấy bầu không khí có phần không thích hợp liền cố gắng lên tiếng trước:

"A... Cẩm Sơ hiện giờ đang là trợ lý cho em."

Cố Cẩm Sơ biết mình đã hơi thất thố nên chỉ cúi gầm mặt gật đầu một cái.



Lục Chính Minh lại vui vẻ cười nói với Cố Cẩm Sơ:

"Vậy phải nhờ cô chăm sóc Anh Anh rồi."

"À... Đó là bổn phận của tôi mà." Cố Cẩm Sơ cố gắng gượng cười khách sáo trả lời anh, người đàn ông cô nhung nhớ nhờ vả cô chăm sóc một cô gái khác, trái tim cô có mạnh mẽ đến đâu thì cũng biết đau.

Đến khi phục vụ mang thức ăn lên Cố Cẩm Sơ cũng chỉ biết yên phận gắp thức ăn của mình, đôi chút lại ngước mắt lên nhìn đôi nam nữ đối diện, Lục Chính Minh vẫn giữ nét mặt ôn hoà gắp đầy thức ăn vào bát Dương Huệ Anh.

Dương Huệ Anh lại không có cảm giác hài lòng mà gắp ra, nhíu mày nói với anh:

"Em là diễn viên... Phải giữ dáng không thể ăn nhiều như vậy được."

"À... Vậy em gọi một bàn nhiều như vậy là để trợ lý em ăn sao?" Lục Chính Minh lại không biết có ý tứ gì vừa trả lời vừa nhìn Cố Cẩm Sơ.

Cố Cẩm Sơ cảm thấy thức ăn vừa cho vào miệng lạc đi hẳn, anh là trách cô làm "kỳ đà cản mũi" hai người hẹn hò, ý tứ quá rõ ràng làm bản thân cô cũng thấy tội lỗi.

Dương Huệ Anh thấy khó xử trước câu hỏi của anh, cô biết Lục Chính Minh nói như vậy phần nào đã tổn thương lòng tự trọng của Cố Cẩm Sơ, cô lại không biết phải trả lời như thế nào, trả lời đúng vậy là sỉ nhục Cố Cẩm Sơ, trả lời gọi cho anh ăn lại cho Lục Chính Minh thể diện quá lớn khiến anh nghĩ cô ấy cũng có cảm tình với anh.

Rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan thì điện thoại của Dương Huệ Anh lại reo lên, nắm bắt thời cơ ngàn năm có một, Dương Huệ Anh nhanh chóng đứng phắt dậy:

"Em... Em ra ngoài nghe điện thoại." Cô ấy nói rồi nhanh chóng lao ra khỏi phòng bao.

Lúc này bên trong chỉ còn Lục Chính Minh và Cố Cẩm Sơ, bầu không khí im lặng như tờ chỉ có hai người mắt đối mắt với nhau. Lúc này Lục Chính Minh lại nhếch môi cười nói:

"Lâu rồi không gặp... Cố Cẩm Sơ."



Cố Cẩm Sơ mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh:

"Anh còn nhớ tôi sao?"

"Còn... Chỉ là tôi không muốn Huệ Anh hiểu lầm tôi quen biết quá nhiều phụ nữ bên ngoài thôi." Lục Chính Minh nhàn nhạt trả lời cô một cách tự nhiên.

"À." Cố Cẩm Sơ lại một lần nữa cảm thấy tâm trạng mình chùn xuống, lúc cô nghĩ anh không nhớ cô, cô đã rất buồn, lúc cô biết anh vẫn còn nhớ cô lại có chút cảm giác vui sướng lướt qua, nhưng khi biết anh không muốn người khác hiểu lầm quan hệ của cô với anh, mặc dù nó rất trong sáng thì cô lại như bị một gáo nước dội xuống đầu.

Trong thâm tâm Cố Cẩm Sơ nghĩ, không nói cũng tốt, không nên để Huệ Anh biết, dù sao cô ấy cũng biết cô nhung nhớ người đàn ông vô tình gặp nửa năm nay, nếu cô ấy biết người đó là vị hôn phu của cô ấy Cố Cẩm Sơ lại không biết bản thân phải đối diện với cô ấy như thế nào.

Hai người cứ như thế im lặng đến lúc Dương Huệ Anh quay lại, mỗi người đều có sự không hài lòng của riêng mình, tình yêu từ một phía luôn khiến người thầm thương đau lòng, người nhận được khó chịu. Không phải lúc nào người mình yêu cũng yêu mình.

Đến khi bữa ăn kết thúc Lục Chính Minh muốn đưa Dương Huệ Anh về nhà trước, Dương Huệ Anh lại cảm thấy bỏ Cố Cẩm Sơ ở lại thật có lỗi với cô ấy nên đã từ chối:

"Không cần đâu anh... Em muốn về chung với Sơ Sơ."

"Cậu về với anh ấy đi, mình tự bắt xe về được mà." Cố Cẩm Sơ cảm thấy mình làm bóng đèn từ nãy giờ là đủ rồi cũng không nên làm phiền họ thêm nữa.

Nhìn thấy tình hình Dương Huệ Anh không chịu rời bỏ Cố Cẩm Sơ, Lục Chính Minh bất đắc dĩ lên tiếng:

"Vậy cùng về đi, anh đưa em về trước sau đó đưa bạn em về."

Dương Huệ Anh cảm thấy đề nghị này cũng không tồi liền vui vẻ đồng ý. Dù Cố Cẩm Sơ có không bằng lòng nhưng ở tình huống này cứ mãi dây dưa anh ấy sẽ chỉ nghĩ cô là một người không hiểu chuyện.

Lục Chính Minh mở cửa ghế phụ cho Dương Huệ Anh, Cố Cẩm Sơ cũng biết điều mà mở cửa sau ngồi vào vị trí mình nên ngồi, nhìn thấy Lục Chính Minh ân cần thắt dây an toàn cho Huệ Anh, tim cô lại đau thắt, cô nghĩ cả đời này sự ân cần đó cô chỉ cầu mà không được.