Cố Cẩm Sơ không nói gì, nhưng thật sự ở thời điểm này Lục Chính Minh cho cô một cảm giác yên tâm và tin tưởng ở anh, cô khẽ nhăm mắt dựa lưng vào bồn tăm, nhưng những vết thương trên lưng bị sự lạnh lẽo của đá làm cô tê tái khẽ kêu lên:
"A... Đau quá."
Lục Chính Minh giật mình đỡ cô đứng dậy, "Chạm vào vết thường rồi... Ra ngoài anh thoa thuốc cho em."
Cố Cẩm Sơ vẫn đứng yên để Lục Chính Minh tùy ý khoác áo tắm cho mình, rồi bế cô ra ngoài, cho tới khi anh đặt cô năm sấp trên giường nhẹ nhàng thoa thuốc vào những vết thương chi chít còn chưa khép miệng trên cơ thể cô.
Cố Cẩm Sơ như nhớ lại chuyện gì đó rất quan trọng mới quay phắt lại nói với Lục Chính Minh:
"Chính Minh... Tôi nhớ là hôm qua tôi không hề tiếp xúc với Chu Mạn... Cô ta bỏ thuốc tôi lúc nào chứ?"
Lục Chính Minh khẽ nhíu mày, phòng bao không có camera nên anh không xem được tình hình trong phòng, người của anh cũng báo, tên phục vụ chỉ nhận việc cố tình làm đổ rượu lên người cô để cô đến nhà vệ sinh rồi nhân cơ hội đưa cô lên phòng của lão Lưu, hoàn toàn không nhận việc bỏ thuốc mê, anh trầm giọng hỏi lại Cố Cẩm Sơ:
"Trước khi em có biểu hiện bất thường... Em tiếp xúc với ai?"
Cố Cẩm Sơ bần thần nhớ lại, rồi lại trợn tròn mắt lắc đầu, nhưng cũng nhỏ giọng nói ra nghi vấn trong lòng mình:
"Tôi uống rượu mà Kiều Y Vũ đưa cho mình? Nhưng tôi với cô ấy quan hệ rất bình thường mà... Không thể nào đâu."
Lục Chính Minh cái tên này cảm thấy đã từng nghe ở đâu đó, anh cố suy nghĩ lại mới sực nhớ ra điều gì đó, bất giác anh hiểu được mọi chuyện:
"Kiều Y Vĩ... Anh biết cô ta."
"Sao anh lại biết?"
Lục Chính Minh rất tự nhiên, ôm lấy Cố Cẩm Sơ vật cô xuống giường khẽ thì thầm bên tai cô:
"Cô ta là bạn học cũ của anh... Lần trước em ngất xỉu, lúc anh vội đưa em đi cô ta gọi anh lại chào hỏi... Anh đang gấp liền mắng cô ta... Không biết có phải vì vậy mà cô ta ghi hận em không?"
Cố Cẩm Sơ ngồi bật dậy đè Lục Chính Minh nằm bên dưới lớn giọng quát vào mặt anh:
"Lục Chính Minh hoa ra món nợ này là anh bày ra cho tôi."
Lục Chính Minh siết chặt lấy eo cô, ấm ức nói:
"Còn không phải người đàn ông của em có sức hút quá sao?"
"Người đàn ông của tôi? Anh tự mãn à."
"Là em tự nhận mà... Anh không có nói bừa." Lục Chính Minh gác hai tay lên đầu đắc ý nhìn người trước mặt khẽ cười nói, làm Cố Cẩm Sơ tức đến phồng mang trợn má nhưng không làm gì được, lời do chính cô tự nói ra, muốn không nhận cũng không được.
Cố Cẩm Sơ ngồi dậy muốn xuống giường thì bị Lục Chính Minh ôm lấy từ phía sau, trầm giọng hỏi:
"Đi đâu."
"Đến đoàn phim..." Cố Cẩm Sơ khó chịu trả lời.
Lục Chính Mình gác cằm lên bã vai mảnh khảnh của cô, nhỏ giọng lên tiếng:
"Anh xin nghỉ ba ngày cho em rồi... Yên tâm dưỡng thương đi... Tranh thủ thời gian xem trò của hai con nhỏ kia luôn."
Cố Cẩm Sơ cảm thấy anh nói cũng có lí, cô bị thương thế này cũng không quay phim được, đến đó chỉ đem đến phiền phức không đáng có cho người khác.
Thấy thái độ cô đã thoả hiệp ảnh mới tiếp tục nói:
"Mặc quần áo vào đi... Anh đưa em đi ăn."
"Sao không gọi đồ ăn về?" Cố Cẩm Sơ bất mãn nhìn anh.
Lục Chính Minh cũng biết điều đó, nhưng lâu lắm rồi không hẹn hò cùng cô, lâu lâu mới có cơ hội, anh phải tranh thủ, nghĩ là làm anh liền giở giọng uy hiếp cô:
"Em có đi không hay muốn anh bế em ra đi một vòng khách sạn cho ai cũng biết tối qua em ngủ cùng anh."
"Anh... Anh... Cái tên vô liêm sỉ này."
Cố Cẩm Sơ tức đến nói chuyện cũng không thành câu, nhưng tên mặt dày Lục Chính Minh lại cười đắc ý nhìn cô.
Hết sự lựa chọn cô chỉ có thể gật đầu đồng ý ra ngoài cùng anh.
***
"Sơ Sơ... Em muốn ăn gì?" Lục Chính Minh vừa lái xe, vừa vui vẻ quay sang hỏi cô.
Cố Cẩm Sơ mặt mũi hậm hực, liếc nhìn Lục Chính Minh bằng ánh mắt sắc như dao, bực bội trả lời:
"Ăn thịt anh."
Lục Chính Minh vậy mà lại cười cười nhìn cô, làm Cố Cẩm Sơ cảm thấy có chút sợ, sau đó anh lại làm ra vẻ luyến tiếc, phun ra một câu làm Cố Cấm Sơ thật sự muốn bóp chết anh lặp tức:
"Cũng được... Nhưng chờ lát về khách sạn anh cho em ăn... Ở trong xe chật lắm sẽ đụng vào vết thương của em."
"Cái đồ điên... Đồ suy nghĩ bằng nữa thân dưới... Đồ **** ***** lên não.." Cố Cẩm Sơ phun ra một tràng câu mắng chửi Lục Chính Minh, người kia thì trơ trẽn đến nổi chỉ cười đểu nhìn cô, làm cô tức đến nghẹn họng.
Xe chạy ngang một nhà thuốc, Cố Cẩm Sơ sực nhớ ra điều gì đó, liền gấp gáp bảo Lục Chính Minh dừng xe lại.
Lục Chính Minh ngơ ngác nhìn nhà thuốc, rồi lại hoang mang nhìn cô:
"Sao vậy em?"
"Mua thuốc." Cố Cẩm Sơ vừa khó chịu trả lời vừa muốn mở cửa bước xuống xe thì đã bị Lục Chính Minh kéo lại.
"Thuốc gì? Anh mua cho em."
Cố Cẩm Sơ nhíu mày nhìn anh một lúc mới thấp giọng nói: