Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 61: Tiểu tiên nữ



Cảm giác nguy cơ bị đá ra khỏi phòng, Lục Chính Minh không nghĩ nhiều được nữa, anh ép Cố Cẩm Sơ lùi về sau mấy bước ngã xuống giường, hai tay anh chống trụ giam cô dưới thân mình.

Cố Cẩm Sơ thấy anh lại tính giở trò lưu manh, cô không nói lời nào nhắm ngay cằm anh ngồi bật dậy, đầu nhỏ của cô đâm mạnh vào hàm dưới của anh.

Lục Chính Minh bị đau bất ngờ, anh nhíu mày xoa cằm mình, nhưng người vẫn không duy chuyển, thậm chí chỉ trong vài giây anh đã ngã sấp lên người cô.

"Lục Chính Minh... Anh ngồi dậy cho tôi." Cố Cẩm Sơ tức giận hét lớn vào tai anh.

Anh làm như không nghe thấy, mặt từ hõm cổ duy chuyển dần xuống xương quai xanh, không nhanh không chậm vùi mặt vào bầu ngực sữa của Cố Cẩm Sơ, hai tay cũng không yên phận, lần mò trong váy cô.

Cố Cẩm Sơ hơi hoảng xen lẫn tức giận, cô mạnh tay nắm lấy tóc anh giựt mạnh dậy, để mặt anh đối diện với mặt mình, gẵn giọng nói:

"Anh còn như vậy nữa... Tôi sẽ chặn anh, tôi sẽ chuyển nhà, sẽ không nhìn mặt anh nữa..."

Lục Chính Minh nhìn cô, ánh mắt đáng thương làm cho Cố Cẩm Sơ có chút chột dạ, giống như cô ức hiếp anh vậy.

Một thoáng im ắng qua đi, Lục Chính Minh nhỏ giọng uất ức lên tiếng:

"Anh nhớ em mà... Hôn một lúc cũng không được sao?"

Cố Cấm Sơ cười nhạt, lạnh giọng đáp:

"Lời anh nói có ma mới tin."

Thấy cô lạnh nhạt mình như vậy, lòng anh như có tảng đá đè nặng, rầu rĩ giải thích với cô:



"Anh nói thật mà... Sơ Sơ lịch trình công tác đến một tháng, nhưng mà anh ngày nào cũng làm ngày làm đêm rút lại được hai tuần để về sớm với em... Mỗi ngày ngủ được có hai tiếng, không có thời gian gọi cho em, lúc rảnh rỗi lại ngược múi giờ... Em cũng ngủ rồi... Anh sợ làm phiền em... Anh nhớ em nhiều lắm."

Cố Cẩm Sơ nhìn anh, hai quầng mắt thâm đen, đôi mắt cũng hằn lên tơ máu, mặt mũi cũng xanh xao không có tí sức sống nào, sự tức giận khó chịu lúc trước phút chốc tan biến mất, trong lòng lại dâng lên mỗi nỗi xót xa khó giải thích được.

Đôi tay cô vô thức chạm đến mi mắt anh, kéo dài một đường đến nhân trung, nhẹ giọng nói:

"Sau này anh cứ nhắn tin đi... Dù là tôi đang ngủ nhưng sáng mai tôi vẫn có thể xem được..."

Lục Chính Minh vui mừng, nắm lấy tay cô áp vào má mình, cọ sát, hôn hít như không biết thế nào là đủ, "Được...

Đều nghe em."

Cố Cẩm Sơ thấy hành động như mèo con của anh thì cười khẽ, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô đánh mạnh vào vai anh, uy áp hỏi:

"Anh vào phòng tôi bằng cách nào?"

Lục Chính Minh chột dạ nhìn cô, lấp ba lấp bấp trả lời:

"Anh là... nhà đầu tư..."

"Nhà đầu tư có thể tự ý vào phòng của diễn viên sao?" Cố Cẩm Sơ buồn bực trong lòng gặng hỏi lại anh.

Lục Chính Minh không biết xấu hổ, thản nhiên trả lời lại: "Chỉ vào phòng em."



Cố Cẩm Sơ biết mình không thể nói lý lẽ với người này, chỉ đành đẩy anh ra trước, khó chịu nói:

"Đi xuống... Tôi muốn đi tắm."

Lục Chính Minh thuận theo ý cô ngồi dậy, nhưng tay vẫn nắm chặt eo nhỏ, thấp giọng dụ dỗ cô:

"Tắm chung đi... Anh cũng chưa tắm."

"Mơ à..." Cố Cẩm Sơ tát nhẹ vào má anh, nhếch miệng cười nói.

"Chỉ biết ước..." Anh khẽ cười, ánh mắt lưu manh nhìn cô.

Cố Cẩm Sơ hất tay anh ra, xuống giường, đi về phía phòng tắm, lúc mở cửa cô quay đầu lại cười ngọt với anh:

"Tôi không phải bà tiên... Không thể thực hiện điều ước của anh được."

Lục Chính Minh gật gù cảm thán, anh ngồi xếp bằng trên giường, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới của cô một lúc mới trầm giọng lên tiếng:

"Ừm... Không phải bà tiên... Mà là tiểu tiên nữ của anh..."

Nghe anh gọi cô là tiểu tiên nữ của mình, thính này cũng to quá sức tưởng tượng, Cố Cẩm Sơ hơi ngượng ngùng, cô đỏ mặt quay vào trong không dám nhìn anh nữa, trước khi cửa phòng tắm đóng sầm, chỉ còn lời mắng yêu của cô dành cho anh bị bỏ lại:

"Chỉ biết già mồm."

Lục Chính Minh thấy dáng vẻ thẹn thùng này của cô, thì cười ngặt nghẽo nằm vật ra giường lớn, đã hai tháng rồi mới gặp lại cô, được ôm cô trong lòng, mới đầu nhìn thấy cô lạnh lùng với mình, trái tim anh như lủng lẳng treo trên cây, hỏi ra mới biết cô giận anh vì không liên lạc với cô, tự ngẫm trong lòng anh liền hiểu cô cũng nhớ anh giống như anh nhớ cô. Trái tim cô anh nắm trong lòng bàn tay, trái tim anh cũng đặt bên cạnh cô dù là hai người có ở gần bên hay xa cách nhau.