Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 64: Tỏ tình (H)



Lục Chính Minh buông tha cho đôi môi nhỏ, mờ mịt nhìn người dưới thân mình, mi tâm nhíu chặt, giọng khàn khàn hỏi cô:

"Sơ Sơ... Lần đầu anh tỏ tình một người, không biết có phải tỏ tình chính là như vậy không? Nhưng anh vẫn muốn hỏi..."

Anh im lặng một lúc, ánh mắt nghiêm túc lên hẳn, bình tĩnh nhìn cô nói:

"'Cố Cẩm Sơ... Em làm người yêu của anh được không?"

Cố Cẩm Sơ vốn không nghĩ anh sẽ đánh nhanh thắng nhanh như thế này, cô còn muốn hành anh thêm một thời gian nhưng mà hôm nay biết anh vì mình mà tăng cường độ công việc lên gấp đôi, có thể nói là bán mạng mà làm việc. Cô xót anh, cô yêu anh, cô muốn quay lại bên cạnh anh.

"Được..." Cố Cẩm Sơ nhỏ giọng nói, khuôn miệng mỉm cười xinh đẹp.

Lục Chính Minh như bắt lấy được ánh sáng của mặt trời ban trưa trong mắt cô, anh cười lớn cúi xuống hôn khắp nơi trên mặt cô như đánh dấu chủ quyền, ôm lấy cô lay qua lay lại, thì thầm bên tai:

"Cố Cẩm Sơ là người yêu của Lục Chính Minh..."

"Sơ Sơ là của Lục Chính Minh... Của Lục Chính Minh..."

"..."

Không biết sao Cố Cẩm Sơ cảm thấy anh bị ngốc thật rồi, còn đâu là Lục Chính Minh mà cô biết trước đây nữa.

Nhưng cô vẫn thích dáng vẻ này chết đi được, dễ bảo, dễ thuần phục.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì con thú đói trên người đã xé lấy áo cô từ lúc nào. "Roẹt" một cái chiếc váy dài qua gối cô đang mặc bị xé thành hai mảnh ném xuống sàn không thương tiếc



Thân thể trắng nõn hiện ra trước mặt, ánh mắt Lục Chính Minh nhuốm màu của dục vọng, lao xuống bầu ngực sữa của cô mà ngậm lấy mút mát như uống sữa mẹ.

Sự kích thích này Cố Cẩm Sơ không chịu nổi, cả người cô như muốn nổ tung, cô cố gắng lách người qua nhưng đều bị anh bắt lại, hết cách cô đành nắm lấy đầu anh giật mạnh như lúc tối để Lục Chính Minh phải nhìn thẳng vào mắt cô, cô khó chịu hỏi:

"Anh bị bỏ đói sao?"

"Um... Bị đói suốt hai tháng nay." Lục Chính Minh đáng thương gật đầu nói với cô.

Cố Cẩm Sơ bị anh chọc cười, đẩy anh ngã ra giường, cả người ngồi lên bụng anh, ánh mắt mười phần trêu chọc, ngả ngớn nói:

"Em cho anh ăn... Nhưng em phải ở trên."

Lục Chính Minh cầu còn không được, anh thả lỏng cả người nằm sải lai ra giường, thoã mãn nhìn cô cười nói:

"Đến đi Sơ Sơ... Hân hạnh phục vụ em."

Cố Cẩm Sơ khẽ cười, vươn tay cởi quần áo giúp anh, Lục Chính Minh như một con búp bê để mặc cô muốn làm gì thì làm.

Tiểu Minh Minh cũng rất sung sức đợi cô đã lâu, đây là lần đầu cô chăm chú nhìn kĩ nó như vậy, cô vươn tay chạm vào, duy chuyển lớp da bên ngoài của nó, làm Lục Chính Minh phát run, cổ họng rầm rì vài tiếng rất dễ nghe.

Cố Cẩm Sơ nương theo tư thế thẳng đứng của nó mà ngồi xuống, xâm nhập sâu vào bên trong cô khiến Cố Cẩm Sơ cong cười, hất mạnh tóc về phía sau.

Ở tư thế này Lục Chính Minh bắt được tất cả khoảng khắc đẹp nhất của người anh yêu, thân hình tuyệt mỹ, tóc đen mượt xoã ngang hông, hai má ửng hồng, đôi mắt mờ mịt, ái tình nhìn anh. Trong khoảng khắc đó Lục Chính Minh thừa nhận cảnh đẹp nhân gian đều hiện ra trước mắt mình.

Cố Cẩm Sơ duy chuyển chậm chạp, cô còn chưa quen nên không dám làm mạnh, dù vậy cảm giác vật đó đâm sâu vào trong cũng khiến cô tê tái thần hồn.

Lục Chính Minh cảm giác cô di chuyển chậm quá làm anh bị bức bách, anh khẽ cắn môi, khàn giọng lên tiếng:



"Tiểu Sơ Sơ em như vậy là đang giết chết anh đó."

Cố Cẩm Sơ lờ mờ nhìn anh, nghe thấy anh gọi mình là tiểu Sơ Sơ cô có chút phiền chán, vung tay tát vào mặt anh, nghiêm giọng nói:

"Ai cho anh gọi là tiểu Sơ Sơ?"

Lục Chính Minh đang sung sướng thì bị ăn một cái tát bất ngờ, anh ngỡ ngàng hỏi cô:

"Nghe dễ thương mà... Sao không cho anh gọi?"

Cô bất mãn nhéo mạnh vào eo anh, cao giọng nói:

"Chẳng phải anh từng dùng cái giọng rất đáng ghét nói thế này "Tiểu Sơ Sơ à... Cô có chỗ nào nhỏ đâu"... Chính là vậy đó."

Lục Chính Minh nhớ lại gần hai năm trước khi anh đền phim trường của Dương Huệ Anh thăm cô, nhìn thấy cô xử lý vết thương cho một tên đàn ông khác liền ghen nổ đom đóm, nói ra toàn lời khó nghe với cô, nhớ lại thôi đã thấy muốn vả vô miệng mình mấy cái. Anh ảo não nhìn cô nhận tội:

"Anh xin lỗi... Lúc đó anh ghen... Anh nói bậy... Anh xin lỗi."

Thấy ánh mắt cô nhìn mình có phần hoà hoãn đi một chút, anh liền khẽ cười được nước làm tới:

"Nhưng mà anh nói thật... Em chỗ nào cũng căng tròn đầy đặn, rất vừa tầm tay."

Cố Cấm Sơ đỏ mặt khi nghe anh giờ phút này rồi còn cợt nhã mình, cô thẹn quá hóá giận chỉ vào mặt anh, ấp úng mắng:

"Anh... A...