Bác sĩ đã quá quen với những tình cảnh như thế này, ông bình tĩnh nhìn mọi người trả lời:
"Tạm thời đã giữ được tính mạng..."
Mọi người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm, còn sống là tốt rồi... Nhưng câu nói tiếp theo của bác sĩ lại một lần nữa dội nước lạnh vào tâm can của từng người đang đứng ở đây.
"Mặc dù vậy nhưng não cậu ấy bị chấn thương không nhẹ….. Thời gian tỉnh lại là bao giờ tôi cũng không chắc được... Có lẽ là ngày mai, một tháng, hai tháng, hoặc có lẽ..."
Lê Tô không phải nghe không hiểu lời bác sĩ nói là có ý gì, có lẽ chính là không bao giờ tỉnh lại, bà suy sụp đổ rạp nên nền gạch lạnh như băng của bệnh viện, nếu con trai bà không tỉnh lại, con dâu bà, cháu bà phải làm sao?
Lục Hạ ôm lấy Lê Tô, ông ngước mắt nhìn bác sĩ, cố gắng kiềm chế cơn sóng dữ trong lòng, bình tĩnh hỏi:
"Vậy có bao nhiêu phần trăm cơ hội tỉnh lại?"
Bác sĩ thở dài, giơ một ngón tay trước mặt, trầm giọng nói:
"Mười phần trăm... Nếu thời gian quá dài, gia đình phải có quyết định để cậu ấy được ra đi thanh thản."
"..."
Cả hành lang đều nghe thấy tiếng khóc thê lương của Lê Tô và Lê Hạ Như, họ đều là những người phụ nữ coi gia đình là tất cả, tin tức này như một mũi dao đâm thẳng vào tim họ, họ không cách nào chấp nhận được, chỉ đành khóc lớn để phát tiết tất cả.
***
Sau khi Lục Chính Minh được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, Lê Tô cũng đã lấy lại được bình tĩnh, dù là chỉ có mười phần trăm, nhưng không phải là hoàn toàn không có hi vọng, bà ngồi bên giường bệnh của anh.
Giọng bà vì khóc nhiều quá mà lạc đi, nói với mọi người trong phòng bệnh:
"Đừng để cho Sơ Sơ biết chuyện này... Cứ cho con bé hi vọng nếu không nó và đứa con trong bụng làm sao mà sống tiếp được nữa..."
"..."
Ai cũng ngầm đồng ý với bà, chính bọn họ cũng rất lo cho Cố Cẩm Sơ, trường hợp xấu nhất là Lục Chính Minh không còn nữa thì ít ra giọt máu của anh vẫn có thể bình yên sinh ra trên cõi đời này.
Diệp Thừa Huân nhìn Lục Hạ, rồi lại nhìn ba mình là Diệp Châu Phong, nghiêm giọng nói:
"Lúc nãy Cẩm Sơ nói có người đẩy em ấy ra đường, có lẽ đây không phải tai nạn giao thông bình thường... Mà là có ý mưu sát…”
Diệp Châu Phong im lặng từ nãy giờ lúc này mới lên tiếng:
"'Con xem điều tra chuyện này thật kĩ... Em con và cả em dâu đều trông cậy vào con."
Lục Hạ cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản, ông vỗ vai Diệp Thừa Huân, trầm giọng nói:
"Vậy nhờ con... Nếu có tin tức gì báo cho dượng biết, động vào con dâu Lục gia cũng là động vào cả Lục gia..."
***
Bon nam sau
Cố Cấm Sơ bồng trên tay một bé trai mũm mĩm đáng yêu vô cùng, từng đường nét trên khuôn mặt thằng bé cùng
Lục Chính Minh như một khuôn đúc ra. Cố Cẩm Sơ nhẹ nhàng hôn lên chiếc má nọng tròn của bé, nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu Tinh của mẹ... Hôm nay con chuẩn bị quà gì cho ba."
Thằng bé cười khanh khách, lộ ra mấy chiếc răng sữa nhỏ xinh, đưa cho Cố Cẩm Sơ một hộp thủy tinh chứa đầy những ngôi sao giấy, giọng sữa non nớt, bập bẹ nói với cô:
"Cho ba... Là dì Anh Anh bày con xếp, mẹ từng nói ba là vì sao trên trời."
Cố Cẩm Sơ vô thức rơi nước mắt, lòng cô đau nhói, cầm lắm lấy những ngôi sao không đẹp lắm, nhưng mà nó là do con trai của cô cùng anh xếp ra. Tiểu Tinh tên thật là Lục Chính Dương, cô muốn thằng bé sẽ lớn lên rực rỡ như mặt trời, nhưng lại nhẹ nhàng, ôn nhu như vì sao đêm.
Hai mẹ con đứng trước bia mộ lạnh tanh kia, trên đó khắc một cái tên mà mỗi lần cô nhìn thấy đều sẽ đau đớn mà ôm chặt trái tim mình - "Lục Chính Minh".
Cố Cẩm Sơ ngồi xuống, lấy một tờ khăn ướt lau xung quanh bia mộ của anh, đôi mắt cô đỏ hoe, miệng lẩm bẩm những uất ức trong lòng mình:
"Còn nói là sẽ luôn đợi em... Lừa gạt..."
"Chính Minh... Em nhớ anh nhiều lắm..."
"Thằng nhóc tiểu Tinh, mẹ nói giống y đúc anh lúc nhỏ... Em đúng là đẻ thuê mà."
Cô gục đầu lên trên bia mộ, những giọt nước mắt đã không kiềm chế được nữa mà tuôn trào:
"Hức... Sao lại bỏ em mà đi một mình... Em phải kiên trì như thế nào mới đi được đến ngày hôm nay anh biết không?"
"Nếu không có tiểu Tinh làm sao em sống tiếp được đây... Anh là đồ ích kỷ... Hức..."
Tiểu Tinh bên cạnh cũng rơi nước mắt, vuốt ve mái tóc dài của mẹ mình, thằng bé nhẹ nhàng nói:
"Mẹ ơi..."
"Nên tỉnh dậy rồi... Nếu mẹ không gọi ba dậy... Ba sẽ bỏ chúng ta đi thật đó."