Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 79: Biến mất



Cố Cẩm Sơ không đến công ty của Lục Chính Minh mà đến bờ sông hai người gặp nhau lần đầu tiên, cô men theo mép sông chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đang nằm ngủ rất thư thái, hoá ra đó là thói quen của anh, ngày đó cô gặp anh là nhân duyên hay chỉ là tình cờ?

Cố Cẩm Sơ đi tới nhẹ nhàng nằm kế bên cạnh anh mà nhắm mắt lại. Lục Chính Minh cảm thấy bên cạnh mình khẽ động liền giật mình ngồi dậy, phát hiện là Cố Cẩm Sơ anh mới ngơ ngác hỏi:

"Sao em lại ở đây?"

Cố Cẩm Sơ cười cười, nhẹ giọng trả lời:

"Đây là nơi lần đầu chúng ta gặp nhau."

Lục Chính Minh nhìn cô chăm chú, anh cảm thấy hôm nay cô rất lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào.

Chỉ có Cố Cẩm Sơ biết từ khi chạm mặt người phụ nữ và người đàn ông kia trái tim cô cứ lửng lờ như ở trên tầng mây, vô định không tìm được phương hướng cho chính mình...

Cô im lặng dựa vào lồng ngực Lục Chính Minh, nhỏ giọng nói với anh:

"Chính Minh... Anh có tin vào nhân duyên không?"

"..." Lục Chính Minh im lặng không nói gì, anh không biết phải trả lời câu hỏi của cô như thế nào, nhân duyên sao, anh chưa từng hiểu nó là gì thì làm sao mà tin được.



Hai người cứ lẳng lặng ngồi cạnh nhau như vậy đến khi mặt trời lên cao, Cố Cẩm Sơ mới đứng dậy, nhẹ nhàng nói:

"Em về nhà đây... Tối nay anh về nhà sớm đi, đừng tăng ca nữa."

Nói rồi cô quay lưng đi mất, Lục Chính Minh nhìn theo bóng lưng của cô dần dần biến mất khỏi tầm mắt anh, trái tim anh đập mạnh nhưng không thể phân tích cảm xúc của mình, anh bỏ lại những rối bời trong lòng tiếp tục trở về công ty làm việc, tối nay về nhà rồi nói chuyện với cô vậy...

***

Buổi tối khi Lục Chính Minh trở về nhà thì trong nhà tối đen như mực, không có ánh đèn sáng ấm áp như thường ngày và cô gái nhỏ ngồi bên sô pha đợi anh về nữa, anh vào phòng tìm cô không thấy, anh vội gọi điện cho cô liền nhớ lại đêm qua cô nói hôm nay sẽ về nhà thăm bà...

Anh nghĩ bụng cô đi rồi thì hai ba ngày sẽ trở lại thôi...

Nhưng không...

Trôi qua hai tuần Cố Cẩm Sơ vẫn chưa trở về, anh đã sốt ruột chịu không nổi gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cô nhưng vẫn không gọi được, có những lúc anh nằm trong phòng một mình, xoay qua xoay lại hít mùi hương cô để lại trên vỏ gối mà nhung nhớ, nhưng mà... Vẫn là ôm người thật sướng hơn.

Tuần trước anh thấy trong điện thoại mình có một acc phụ anh tò mò mở xem thì thấy anh vậy mà lại làm trưởng fan group cho một diễn viên mới nổi, người đó không ai khác chính là vợ chưa cưới của anh, lại nói mấy ngày trước anh hỏi thư Ký Lý về các dòng tiền của mình thì bị bảo về hỏi bà chủ đi... Toàn bộ tài sản của anh được sang tên cho bà chủ Cố hết rồi, giờ anh chỉ có thể nhờ vào vợ mà sống thôi.

Lục Chính Minh bị sốc mấy ngày liền, anh lúc yêu vào sẽ điên dại vậy sao, chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, nhưng mà cô đi mất hai tuần anh thật sự nhớ cô không chịu nổi... Có lẽ là trước đây anh còn nhớ cô dữ dội hơn như vậy nữa.



Sáng hôm sau anh đến công ty liền bảo thư ký Lý điều tra địa chỉ nhà bà cô, thư ký Lý lại đanh đá trả lời:

"Giám đốc... Đến nhà bà vợ anh còn không biết, sao anh vô tâm vậy."

"Tôi bị mất trí." Lục Chính Minh khó chịu, gắn giọng đáp.

"Được rồi... Được rồi... Tôi sẽ điều tra cho sếp." Thư ký Lý nói rồi đưa đến một sấp tài liệu cho Lục Chính Minh, "Cái này là bên luật sư gửi qua cho anh... Hình như bà chủ Cố đã chuyển nhượng toàn bộ tài sản đứng tên cô ấy lại cho anh rồi."

"..." Lục chính Minh ngỡ ngàng nhận lấy sấp tài liệu, mở nó ra quả thật là toàn bộ tài sản của anh, được chuyển về dưới tên Lục Chính Minh.

Lục Chính Minh khó hiểu vì sao Cố Cẩm Sơ lại làm như vậy, bặt vô âm tín hai tuần, trả lại tài sản cho anh... Không phải là... Không phải là bỏ anh, từ hôn đó chứ.

Lục Chính Minh hơi hoảng anh vội vàng xông ra khỏi phòng, muốn đi tìm luật sư hỏi cho ra lẽ.

Vì đi gấp quá không muốn đợi thang máy nên anh đi thang bộ, nhưng tránh trời không khỏi nắng, hấp tấp không nên chuyện, anh vừa bước được hai bậc thang đã trẹo chân ngã lăn xuống bên dưới...

Trước mắt Lục Chính Minh như có một thước phim tua chậm, từng hình ảnh của Cố Cẩm Sơ chạy vào trong trí nhớ của anh, bên tai chỉ còn vang vọng tiếng gọi thất thanh của thư ký Lý:

"Giám đốc... Giám đốc... Gọi xe cấp cứu.